Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 26: Quyết Thắng Tướng Quân Lệnh





Tứ Đại ngón tay run run, chỉ vào Kiều Sở: “Chủ tử, Cầm Kỳ Thi Họa đều là thân tài nghệ mỹ nhân cần chuẩn bị, người cư nhiên lại không biết vẽ tranh!”
Mỹ Nhân nhíu nhíu mày: “Nói như vậy, ta mới nhớ ra một chuyện.

Tứ Đại, ta và ngươi từ sau khi gặp chủ tử, trong ấn tượng của ta quả thật chưa từng thấy chủ tử đánh đàn chơi cờ.


Tứ Đại đưa tay che mắt, than thở: “Nương của ta, chủ tử này của ngươi không xứng hai chữ mỹ nhân a, chúng ta trở về vẫn là nên quên đi ~”
Kiều Sở “phốc” một tiếng bật cười: “Không biết vẽ tranh, cũng không hoàn toàn là không thể vẽ, ngươi lo lắng cái gì?”
Tứ Đại Mỹ Nhân sửng sốt, Tứ Đại buồn bực nói: “Chủ tử, người không có việc gì cũng đừng làm chúng ta sợ”
Riêng Mỹ Nhân lại không lạc quan như Tứ Đại, năm nữ tử tham gia thi đấu tuy là ở mỗi chỗ khác nhau, nhưng đều cùng một viện, dù sao mỗi con đường cũng chỉ cách nhau vài khóm cây, bụi cỏ.

Những người khác tính huống như thế nào, vừa nhìn là biết liền.


Hiện tại quan sát thấy, trừ bỏ nữ tử cùng tổ lúc trước với Vương Ngữ Chi vẫn còn tụt hậu ở phía sau ra, còn lại ba người kia đều đã tiến cực nhanh rồi, nói cách khác, những người bọn họ mang theo để hỗ trợ đang dốc hết sức có thể.

Trong đó đặc biệt là nhóm người Lang Lâm Linh, tạm thời đi tuốt ở đằng trước, tiếp đó Vương Ngữ Chi thứ hai, Kiều Dung thứ ba.

Mà trái lại tổ các nàng, chính mình lúc trước chỉ say mê luyện võ, không thông thạo việc giải đố này, còn Tứ Đại cũng không hiểu biết nhiều cho lắm, chỉ có Kiều Sở vẫn một mình ngâm cứu câu đố, nghĩ lời giải, viết đáp án, qua từng đạo câu đố, giờ khắc này tổ các nàng đã đi ở phía cuối cùng.

Ở phía xa xa là các vị hoàng tử và các quan trọng thần đang quan sát trận đấu, nhưng ánh mắt bọn họ lại không nhìn về phía những nhóm người kia, lại cứ hướng ánh mắt về phía bên này, chỉ trỏ bàn tán, vui vẻ xem kịch vui.

Hạ vương cùng Trữ vương đứng một chỗ, thản nhiên nhìn chằm chằm các nàng, thì thầm cười khẽ.

Tâm Mỹ Nhân căng thẳng, nói giọng khàn khàn: “Chủ tử, lời Tứ Đại có lý, nếu chúng ta mãi rớt lại phía sau như thế này, sau nhất định là thua không thể nghi ngờ”
Tứ Đại hung hăng trừng mắt nhìn những người xung quanh, đôi mắt ửng đỏ, điệt thanh nói: “Bọn họ đều nhìn chúng ta chê cười, cái này phải làm thế nào mới tốt?”
Kiều Sở mâu quang nhìn phía xa xa, nhẹ giọng nói: “Nha đầu, ngươi sai rồi.


Bí quyết thủ thắng trận này căn bản không nằm ở tốc độ”
“Các ngươi nghĩ vì sao đám người Thái tử lại ở vị trí thứ ba? Kiều Dung là bao cỏ không nói, nhưng Thái tử cùng Kiều Mi một khi đã liên thủ rồi thì những câu đố này có là gì! Lang tiểu thư tài trí mặc dù cao, lại có Hoàng hậu và Hiền vương hỗ trợ, nhưng phải ở dưới tầm mắt thái tử mà đi, cũng không phải một chuyện dễ dàng.


“Ý của chủ tử là………….

.


Mỹ Nhân ngẩn ra, Tứ Đại gắt gao nắm lấy xiêm y của Kiều Sở.

Kiều Sở hơi hơi nhắm mắt, thật lâu nới nói: “Muốn thắng, phải nghĩ biện pháp nghiền ngẫm ra được tâm tư của Duệ vương”
Một câu này đều khiến Tứ Đại và Mỹ Nhân chấn động, Tứ Đại nóng nảy hỏi: “Này cùng Duệ vương đâu có quan hệ gì?”
Kiều Sở thần sắc ngưng trọng: “Đêm đó, Hoàng đế cũng ra đề thi đồng dạng như thế này cho Duệ vương, thế nhưng hắn lại trong khoảng thời gian một đêm trên bức tranh vẽ ra mười vạn binh mã, đây rốt cuộc là làm như thế nào? Vấn đề lúc này chúng ta cần quan tâm đó là mưu kế mà Duệ vương đã nghĩ ra.


Mi tâm Mỹ Nhân nhíu chặt, hạ giọng nói: “Chủ tử, ta hiểu rồi, thái tử bên kia cũng không vội vàng như vậy là vì thái tử cũng đang nghĩ cách phá giải phương pháp Duệ vương đã dùng vào đêm đó?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.