Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 267





Lúc này là ban đêm, hắn hiện tại đã khôi phục lại dung mạo ngày thường, vừa bước vào tửu quán, tiểu nhị đứng ở cửa lập tức tươi cười nghênh đón: “Tông đại nhân, mời vào mời vào”
Tông Phác đang muốn theo tiểu nhị kia đi vào, đột nhiên nhìn thấy có hai người đang từ bên trong tiến ra, một nam một nữ.

Gò má phấn nộn của nữ tử ửng hồng vì rượu, lảo đảo nghiêng ngã bước đi, nam tử bên cạnh hơi chần chờ một lát sau đó liền đưa tay đỡ lấy nàng: “Đông Ngưng”
Tông Phác nổi giận lôi đình, ngay tức khắc bước tới trước mặt hai người: “Phàn thị trường, khuê trung tiểu thư há có thể để cho ngươi tùy tiện chạm vào, mau buông tay”
Hai người vừa mới uống rượu thỏa chí mà về này đúng là Phàn Như Tố và Đông Ngưng.
Tửu lượng của Đông Ngưng rất tốt, Phàn Như Tố và nàng khi uống rượu thì tán gẫu là chính, uống rượu chỉ là phụ, nhưng hôm nay tâm tình nàng hậm hực không được tốt, lại biết Phàn Như Tố tuy là quân nhân nhưng lại là người quân tử, không phải là cái loại người bất chính, vì thế nàng cũng không sợ, không ngại mà uống quá chén.

Hiện tại lại bắt gặp Tông Phác vẻ mặt đầy giận dữ nhìn hai người, nàng thấp giọng lẩm bẩm: “Ngươi sao lại tới đây?”
Tông Phác cũng không thèm nhìn nàng, con mắt vẫn lạnh lùng đánh giá Phàn Như Tố.
Phàn Như Tố mày kiếm nhíu lại: “Bái kiến Tông đại nhân, Đông Ngưng tiểu thư uống rượu……….”

Đông Ngưng tiểu thư? Tông Phác cười lạnh, hừ, vừa rồi hắn rõ ràng còn nghe người này gọi một tiếng Đông Ngưng.

Một tên quân nhân võ phu như hắn dám để ý đến Đông Ngưng!
“Việc hôm nay ta nhất định sẽ nói lại với Hạ đại nhân”
(Ta thấy cha Tông Phác này với mợ Thanh Linh về ở với nhau được (╯‵□′)╯︵┻━┻ Đông Ngưng mà thành đôi với Tông Phác thì đúng là như bông hoa lài cắm bãi phân trâu rồi còn gì )
Vì trải qua vài lần sơ giao cho nên Phàn Như Tố đối với Đông Ngưng đã nảy sinh tình cảm, nhưng hắn lại biết Đông Ngưng là hồng nhan tri kỷ của Phương Kính, vì thế hắn cũng không dám biểu lộ tâm ý.

Nhưng vừa rồi trong lúc uống rượu lại nghe Đông Ngưng vô tình nói ra rằng Phương Kính đã có ý trung nhân, tuy rằng Đông Ngưng có vẻ cũng không muốn nói nhiều về chuyện đó cho nên rất nhanh liền chuyển đề tài, nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến cho lòng hắn kinh hỉ.
Ngày thường hắn cũng không có nghe người ta nói Đại lý tự khanh cùng Tông Ngưng có giao tình, nhưng hiện giờ xem ra là vị Tông đại nhân phong trì nghiêm cẩn này lại cùng Đông Ngưng có giao tình không nhẹ.

Nhưng Đông Ngưng lại đang say rượu, bảo hắn làm sao có thể yên tâm mà giao nàng vào tay nam nhân khác cho được, cho dù Tông Phác là hàng quan nhất phẩm luận thứ bậc cao hơn hắn rất nhiều, hắn đỡ lấy Đông Ngưng, chính mình cung kính cúi đầu, nhưng vẫn là mở miệng từ chối: “Hạ quan biết tội……….Nhưng thỉnh đại nhân khoan dung chờ hạ quan đưa Đông Ngưng tiểu thư hồi phủ đã rồi sẽ quay lại chịu tội”
Tông Phác xưa này là người hỉ giận đều không hiện ra mặt, nhưng lúc này nghe Phàn Như Tố nói như vậy, lại thấy Đông Ngưng cước bộ lảo đảo, đứng không vững, vừa rồi chỉ lẩm bẩm hỏi hắn được đúng một câu xong liền khép mắt rúc vào trong lòng Phàn Như Tố, lòng hắn đầy giận dữ.

Phàn Như Tố dám hèn hạ như thế, hắn nhất định phải chỉnh tên này một phen, mà nha đầu kia cũng thật không biết tự trọng, hắn nhất định cũng sẽ giáo huấn nàng một trận.

Trên mặt hắn vẫn là trầm tĩnh, cầm bọc mứt quả gói trong chiếc khăn tay nhét vào trong ngực: “Tiểu Yêu, mau lại chỗ ta”
Hắn trầm giọng nói xong liền vươn tay muốn đoạt lấy Đông Ngưng, ôm nàng vào trong lòng.
Đông Ngưng mặc dù đã say khướt nhưng thần trí cũng có vài phần thanh tỉnh, không chịu thuận theo hắn, chỉ nói với Phàn Như Tố: “Phàn đại ca, chúng ta đi thôi”
“Nhị tiểu thư, ngươi có quen biết với Tông đại nhân sao, có cần nói một tiếng với hắn hay không……….”
“Nga, Tông đại nhân hiện tại đang theo đuổi một vị tỷ tỷ của Đông Ngưng, cho nên ta và hắn cũng là có chút sơ giao đó mà.

Có điều, đến phụ thân ta cũng chẳng thèm quản ta, vì thế ta sẽ tự mình quản mình”
Cánh tay của Tông Phác cứng đờ, Phàn Như Tố hướng hắn gật đầu một cái, sau đó dìu Đông Ngưng đi ngang qua trước mặt hắn, khiến cho hắn không thể đè nén tức giận thêm được nữa.

Hắn tuyệt đối không cho phép Phàn Như Tố mang Đông Ngưng đi!
Hắn thoáng nhìn qua gã sai vặt bên cạnh, gã sai vặt này lập tức hiểu ý, vội vàng chạy về hướng chiếc xe ngựa bên kia tìm người chăn ngựa.
Xa phu kia thật ra chính là một cao thủ trong phủ của hắn, chuyện đi theo phụ trách công việc bảo hộ.

Chỉ một với một mình Phàn Như Tố chắc chắc sẽ không đấu lại với người này.
Hiện tại hắn chỉ cần nghĩ cách giữ chân hai người lại chờ xa phu kia tới là được.
Hắn trước kia xuất thân nghèo khổ, nhưng tài trí hơn người, sau bao nhiêu năm cuối cùng cũng ngồi lên trên cái vị trí chấp kiểm hình pháp tối cao trong triều đình, hắn lúc này càng giận càng cười, thản nhiên nói: “Nghe nói mẫu thân của Phàn thị trường xuất thân từ nơi phong nguyệt, có điều Phàn thị trường lại là người có ý chí tiến thủ, sau được Hạ đại nhân coi trọng cho nên mới có được thành quả như ngày hôm nay.

Không biết Phàn thị trường đã thử đi tìm thân phụ hay chưa? Thẻ đỏ cô nương nên khách cũng nhiều, ta nghĩ chắc hẳn là rất khó tìm đi, có điều Tông Phác quan hệ cũng rộng, nếu Phàn thị trường cần hỗ trợ, Tông Phác nhất định sẽ cố gắng hết sức”
Hắn quen biết khá rộng, đối với lai lịch gia thế các quan lại trong triều đình hắn nắm rõ như lòng bàn tay, lời này hắn vừa nói ra quả nhiên đã thấy Phàn Như Tố biến sắc, cứng người lại chỗ.
Đông Ngưng ngược lại cả giận, trợn mắt nhìn hắn.

Ngày xưa là nàng thích hắn tuấn lãng vô song, tài hoa xuất chúng, lãnh khốc cao ngạo, nhưng thật không ngờ hắn cũng có thể hèn hạ đê tiện đến như vậy, dùng những lời như vậy để tổn thương người khác!

Hai tròng mắt của Tông Phác sáng rực như chim ưng nhìn thẳng vào nàng, từng chữ từng chữ nói: “Tần Đông Ngưng, mau lại đây, quay trở về bên cạnh ta”
Đông Ngưng lạnh lùng cười, tay nắm lấy bàn tay của Phàn Như Tố, ôn nhu nói: “Tuy Đông Ngưng đọc sách không nhiều nhưng cũng biết anh hùng không hỏi xuất thân, Tông đại nhân nói rất phải, Phàn đại ca là người trong nước bùn mà không nhiễm, chính là một nam tử hán đại trượng phu chân chính trong lòng Đông Ngưng”
Phàn Như Tố nghe vậy liền chấn động, ánh mắt sáng lên, cũng chậm rãi nắm lấy tay nàng.
Đông Ngưng cười nói: “Chúng ta đi thôi”
Tông Phác gắng thu lại ánh mắt đang dán chặt lên bàn tay của hai người, cảm thấy lòng mình như bị ngàn cái kim đâm vào, bọn họ đã phạm vào giới hạn chịu đựng của hắn! Phàn Như Tố, ngươi đêm nay đừng vọng tưởng có thể toàn mạng mà rời khỏi đây! Tần Đông Ngưng ngươi cũng đừng mong có thể hồi phủ, ta nhất định sẽ đem ngươi trở về Tông phủ!
Đuôi mắt khẽ nhếch lên liền nhìn thấy gã sai vặt và xa phu ở phía xa xa đang chạy lại, hắn liền tiến lên chắn trước mặt hai người, đang muốn nói gì, đột nhiên lại thấy Đông Ngưng mạnh ngẩng đầu, kinh hãi giống như không ngờ hắn sẽ lại đây, trong mắt lại lộ ra thần sắc sợ hãi như một con vật nhỏ yếu ớt.

Hắn giật mình chấn động, lúc này khoảng cách gần cho nên liền nhìn thấy trên gò má phải của nàng vẫn còn hơi hơi sưng đỏ lên một cách khó coi.
Đã trôi qua gần một ngày vậy mà má nàng vẫn còn sưng, mà nàng dường như cũng chẳng thèm để ý tới, còn không thèm bôi thuốc, nàng từ khi nào thì đã trở nên cương liệt đến như thế! Lòng hắn chợt căng thẳng, ngực đột nhiên lại thấy đau, đến nỗi lời đã ra tới cửa miệng rồi cũng không có cách nào thoát ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ chốc nữa sau khi hồi phủ sẽ thay nàng bôi thuốc.
Đông Ngưng lại dùng vẻ mặt đề phòng nhìn hắn, cắn răng nói: “Tông Phác, rốt cuộc ngươi muốn giở thủ đoạn gì?”
Phàn Như Tố buông nàng ra, từng bước tiến lên phía trước, một tay giang ra che chắn cho nàng, ánh mắt sáng quắt đầy cảnh giác.
Tông Phác mím môi trầm mặc một hồi, sau đó chậm rãi lôi thứ gì đó trong ngực ra, nhìn về phía Đông Ngưng, khàn khàn giọng nói: “Tiểu Yêu, cái này là ta mua cho ngươi”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.