“Vậy phải làm sao đây?” Hoàng hậu sốt ruột lo lắng hỏi.
Lang Lâm Linh đưa mắt nhìn về phía xa, nói: “Cho nên con phải đi xem Duệ vương, mặc kệ thương thế của hắn là thật hay giả, đây cũng là nguyện vọng của con, mà cũng là để nhìn được tâm tư của Hoàng đế, càng có cơ hội hỏi Duệ vương kế sách hôm đó hắn đã dùng.
Cô mẫu, ca ca, cho tới bây giờ Hoàng thượng cũng đâu có cấm không được hỏi Duệ vương kế sách!”
Hoàng hậu kinh ngạc mừng rỡ, bắt lấy hai bàn tay chất nữ: “Đúng vậy! Kể từ đó, chúng ta đối với thái tử liền bất phân thắng bại, đây mới là phương pháp tất thắng!”
Hiền vương cười to, cuối cùng hạ giọng nói: “Muội muội đúng là tài trí hơn người, nếu muội không phải nữ nhân, ngày nào đó ta hoàn thành nghiệp lớn tất sẽ ban cho ngươi tước vị”
“Ca ca lại chê cười Lâm Linh”
Hoàng hậu đột nhiên thở dài: “Bổn cung chỉ sợ Thượng Quan Kinh Hồng không chấp nhận biện pháp của ngươi”
Lang Lâm Linh khẽ cắn môi, nói: “Con và hắn……….tóm lại cô mẫu không cần lo lắng”
Hiền vương, Hoàng hậu ngẩn ra, đã thấy sắc mặt Lang Lâm Linh ửng hồng, ngượng ngùng cúi đầu, Hoàng hậu muốn hỏi mà Hiền khẽ lắc đầu ngăn lại, sau đó dẫn đầu đi trước.
************
Bên cạnh một bụi hoa, có một đôi mắt đẹp nhìn theo hướng ba người Hiền vương rời đi, mày ngài nhíu lại.
Nam tử đứng bên cạnh nữ tử ảm đạm cười.
Nữ tử nghe được tiếng cười, ngã người vào lòng nam nhân khẽ khàng nói: “Điện hạ, bọn họ đi xem Duệ vương rồi, vậy chúng ta phải làm thế nào?”
Hai người này chính là Kiều Mi và Thái tử.
Kiều Dung đứng một bên hơi quay đầu ra hướng khác.
“Quay lại chỗ cũ”
Kiều Mi ngẩn ra: “Chàng phải để Dung nhi đi gặp Duệ vương chứ, trận đấu………”
“Mi nhi, Dung muội không thể đi gặp Bát đệ, bằng không sẽ không hợp lẽ, phụ hoàng nhất định sẽ nổi giận, nàng đừng lo, ta có biện pháp giúp Dung muội thắng”
Kiều Dung kinh hỉ: “Thái tử ca ca, mau nói cho Dung nhi biết đi”
Ngón tay hơi hơi dựng thẳng phóng tới trên môi, nam nhân thản nhiên nói: “Dung nhi, muội cùng tỷ tỷ đi trước đi”
Kiều Dung còn muốn hỏi lại, Kiều Mi một phen giữ chặt nàng, nhẹ nhàng nhìn thái tử một cái: “Đa tạ điện hạ, ân huệ của điện hạ, tỷ muội thần thiếp nhất định sẽ báo đáp………”
Thái tử đánh gảy lời nàng: “Ta không cần Dung nhi phải báo đáp cái gì, chỉ cần nàng đêm nay……..”
Kiều Dung cắn răng, bên kia Kiều Mi sắc mặt đỏ bừng, kéo muội muội vội vàng đi khỏi.
Thái tử không động đậy, nháy mắt nhìn về một sườn khác của vườn hoa.
Bên kia, ba nữ tử ngay ngắn bước về phía trước, trong đó, nữ tử đi ở giữa hơi nhíu mi.
Ánh mắt hắn thâm trầm, lập tức đón nhận ánh mắt của Vương Mãng ở một sườn khác truyền tới.
Hắng nhìn Vương Mãng khẽ gật đầu.
Vương Mãng cũng gật đầu, cùng Vương thái phó thì thầm một câu, sau đó Vương thái phó cùng Vương Ngữ Chi bỏ đi.
Vương Mãng không đi cùng bọn họ, ngược lại bước đến gần vườn hoa, thái tử cũng chậm rãi đi ra phía trước.
Hai người cùng đứng lại.
“Điện hạ đã nghĩ ra kế sách?”
“Phải, trước trận đấu đã biết”
Vương Mãng chấn động “Vừa rồi điện hạ vẫn đi chậm là có chủ đích?”