Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 301





Đương nhiên đây không phải lần đầu có người thỉnh cầu hoàng đế tứ hôn, chẳng qua xảy ra không nhiều, bởi nếu không phải người có quyền lực nhất định thì đương nhiên không dám thỉnh cầu, có điều không ai ngờ hôm nay lại là Tông Phác.
Trước giờ có khối người tự tiến cử khuê nữ nhà mình với vị Đại lý tự khanh Tông Phác này, nhưng đều bị hắn từ chối.
Tông Phác cũng là đề tài của mấy khách nhân rảnh rỗi uống trà ở tửu lâu, nói đến hắn người ta sẽ nhắc đến hai điểm: một là hắn không thích chốn trăng hoa, hai là trong nhà thậm chí còn không có tới một thông phòng nha đầu.
Có người còn đoán hắn đoạn tụ.
Nghe nói hắn quản lý thuộc hạ cực kỳ nghiêm khắc, cũng chỉ có đối với Đại lý tự chủ bộ Phương Kính mới có vài phần hòa nhã.

Nhưng ngày thường cũng chẳng thấy hai người bọn họ thân thiết gì cho lắm.
Vì thế cuộc sống riêng tư của hắn liền trở thành một dấu chấm hỏi.
Giờ phút này, tất cả quan lại triều thần đang chuẩn bị lui, hoặc đã lui ra được nửa đường đều lục tục quay lại triều đường___
Hoàng đế cũng tỏ ra khá hứng thú, ánh mắt sáng ngời nhìn Tông Phác: “Tông khanh, là vị cô nương tiểu thư nhà ai có được vinh hạnh đó a?”
Hoàng đế còn nhớ lúc trước hắn cũng đã từng có ý ban hôn công chúa cho vị phán quan tuổi trẻ này, nhưng lại bị hắn cự tuyệt!
“Hồi bẩm hoàng thượng, vi thần hâm mộ Tần gia nhị tiểu thư, hy vọng có thể cùng nàng bách niên chi hảo”
Phía dưới triều đường, Tông Phác thùy mâu, giọng nói hơi khàn khàn, nhưng ẩn ẩn mang theo một tia trầm ổn kiên định.

Lời của hắn vừa dứt, cả triều đường cơ hồ bùng nổ.
Lại là Tần Đông Ngưng?
Vậy Tần nhị tiểu thư này chẳng phải là xứng Tam gia hay sao?
Quả đúng là việc vui nối tiếp việc vui, đầu tiên là sườn phi của Duệ vương có thai, tiếp đó là hôn sự giữa Hạ vương và Ngân Bình công chúa, rồi tới quan hệ tốt đẹp giữa thái tử và Thái Trữ trưởng công chúa, xong rồi lại tới cái này.

Phải nói là Triêu Ca gần đây nổ ra toàn chuyện động trời không, tình hình lại càng ngày càng thêm phức tạp đi.
Hạ Hải Băng cũng thốt nhiên ngơ ngẩn, hắn là cấp trên của Phàn Như Tố, nhưng đồng thời cũng là nghĩa phụ của Tông Phác.

Hắn trước đó đã thay mặt cấp dưới mình hướng Tần tướng quân cầu hôn, nào ngờ hôm nay nghĩa tử của hắn cũng………….
Ngay cả hoàng đế cũng phải giật mình sửng sốt, Tần tướng quân thậm chí không nhịn được mà bật thốt ra: “Ý Tông đại nhân có phải là chỉ trưởng nữ của Tần mỗ hay không?”
“Tướng quân, người Tông Phác nói chính là Tần Đông Ngưng, Tần thị Đông Ngưng”
Vì thế, tiếp sau đó là cả Tần tướng quân cũng sửng sốt.
Tông Phác mâu quang khẽ động, lại dập đầu xuống đất: “Tông Phác xin được tạ tội với hoàng thượng, nhị tiểu thư lần này bỏ đi vốn chính là vì Tông Phác.


Tông Phác và nhị tiểu thư từ lâu đã nảy sinh tình cảm, nhưng bởi vì Tông Phác cảm thấy sự nghiệp chưa thành mới tạm thời không muốn đề cập đến hôn sự, mấy ngày trước lại gặp thêm việc Phàn vạn thị trường cầu thân, khiến nhị tiểu thư u sầu trong lòng cho nên mới bỏ nhà đi”
Mọi người nghe hắn nói liền như tỉnh ngộ, cảm thấy hắn nói rất có lý, chẳng trách sao Tần Đông Ngưng lại bỏ đi, nhưng từ trước tới nay Tần Đông Ngưng rất thân thiết với Phương Kính cơ mà, sao lại thành ra như thế?
Trong lòng Tần tướng quân lúc này dị thường phức tạp.
Ai cũng đã biết hắn xưa nay lấy việc phò tá Trữ vương là chính, nếu Đông Ngưng mà gả cho Phương Kính, dựa vào mối quan hệ giữa Phương Kính và thái tử thì hắn với thái tử cũng coi như là có chút quan hệ như thông gia; còn nếu gả cho Phàn Như Tố, Phàn Như Tố lại là cấp dưới của Hạ Hải Băng, Hạ Hải Băng lại theo phe Hạ vương, vậy hắn cũng có thể cùng Hạ vương có ít nhiều liên hệ; còn Tông Phác tuy là phái nào cũng không theo, nhưng lại thuộc hàng quan nhất phẩm, chưởng quản Đại lý tự làm việc xuất sắc, tương lai cho dù là ai xưng đế thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Tông Phác, lại còn không đến mức phải đắc tội Trữ vương, hơn nữa nếu luận về chức quan thì Tông Phác thuộc hàng quan văn nhất phẩm, ngang hàng với hắn.

Suy ra Tông Phác có lẽ là lựa chọn tốt nhất, chỉ là hắn không thể tưởng tượng nổi Đông Ngưng nhà mình tính tình bất hảo, vậy mà lại được Tông Phác ưu ái.
Nữ tử khi chưa xuất giá thì nữ bằng phụ quý, còn một khi xuất giá, ở hoàng thất triều đình thì trái lại phụ bằng nữ quý.
Hắn vừa mừng vừa sợ, đương nhiên là không dám tỏ thái độ gì ra mặt, bởi lỡ mà đắc tội với bất kỳ vị nào trong mấy người kia thì đều là không tốt cả.
Chợt nhớ tới mấy ngày trước, nghe trưởng nữ Tần Thu Vũ nói với mình, lo lắng sợ cục diện nhiều phe đối đầu hiện tại có thể sẽ ảnh hưởng đến tương lai phúc ấm của Tần gia, lòng hắn lại trở nên nặng nề.
Lại nói trong lúc mọi người đều đang chìm vào trong ngờ vực nghi vấn, thình lình lại thấy Phàn Như Tố bước ra khỏi hàng, tiến lên phía trước, sau đó cũng quỳ xuống: “Hoàng thượng, vi thần cả gan, nhưng theo vi thần thấy thì nhị tiểu thư và Tông đại nhân vốn tình cảm cũng không quá mức sâu nặng, hôn nhân là việc trọng đại, chúng ta có nên chờ nhị tiểu thư trở về rồi hẵng quyết định hay không?”
Hoàng đế không chú ý nhiều lắm đến Phàn Như Tố, trái lại như có điều gì băn khoăn suy nghĩ liếc nhìn Tông Phác.

Mọi người đều biết rõ Tông Phác xưa nay rất được hoàng đế coi trọng, nhưng đây là lần đầu tiên hắn mở miệng thỉnh cầu hoàng đế ban thứ gì đó.

Lúc này thái tử trầm ngâm một lát, nói: “Hay là chờ tìm được Phương Kính và Tần nhị tiểu thư trở về đã rồi chúng ta hãy bàn sau đi.

Phụ hoàng, nhi thần có một đề nghị”
“Có lý, trước cứ tìm người về rồi tính sau, các khanh đều là nhân tài của Đông Lăng, trẫm cũng không tiện quyết định, đến lúc đó liền xem thử ý của Tần tiểu thư thế nào cái đã.

Tông khanh, nếu Tần tiểu thư quả thật một lòng hướng về ngươi thì trẫm nhất định sẽ tác chủ cho hai ngươi”
Nghe hoàng đế nói như vậy thì ai cũng hiểu là hoàng đế đã có ý muốn chỉ hôn.
Phàn Như Tố chấn động, Hạ Hải Băng hướng hắn khẽ lắc đầu.
Hoàng đế lại hỏi: “Thái tử có đề nghị gì?”
“Kinh Hạo cảm thấy Bát đệ là người tài năng xuất chúng, thêm nữa hiện giờ Bát đệ chấp chưởng Lại bộ, coi quản nhân sự quan lại Đông Lăng, vậy việc tìm người chi bằng liền giao cho Bát đệ đi làm, nhi thần tin tưởng Bát đệ sẽ không phụ lòng tin tưởng của mọi người.

Thậm chí theo nhi thần đoán, có lẽ là nội trong ba ngày trước khi tổ chức cung yến thì Bát đệ đã có thể đưa được người trở về rồi, đến lúc đó phụ hoàng tứ hôn thì nhất định tiệc vui sẽ càng thêm náo nhiệt”
“Không tồi” Hoàng đế gật đầu, nhìn Thượng Quan Kinh Hồng: “Duệ vương, việc này liền giao cho ngươi làm đi”
Trữ vương cả kinh, Tông Phác rùng mình, Thượng Quan Kinh Hồng mâu quang tối lại, nhưng vẫn nhanh chóng đáp lời: “Nhi thần tuân chỉ”
…………….
Thời điểm ra khỏi triều đường, Tông Phác nhận thấy Phàn Như Tố đang phẫn nộ nhìn mình, hắn cũng không ngại lạnh lùng nhìn trả, sau đó liền bắt gặp ánh mắt thoáng nhìn hắn của Trữ vương.

Hắn liền hiểu ngày hôm nay nhất định phải đến Duệ vương phủ một chuyến, bọn họ cần nghe lời giải thích của hắn về chuyện tứ hôn.
Cho dù Trữ vương không nhắc thì hắn cũng sẽ đến!
Đông Ngưng…………
Hắn siết chặt nắm tay, muốn mình tạm thời phải quên chuyện này đi, việc quan trọng lúc này là bọn họ phải cẩn thận tính toán giải quyết chuyện Thanh Linh.

Nhưng những hình ảnh cùng những lời nói sắt bén như dao mà hắn đã cố gắng chế ngụ, vẫn hiện ra chặt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
“Tông Phác, ngươi là người chấp pháp, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?”
“Ta đã sớm dự tính hậu quả”
“Đúng vậy, ngươi đã sớm dự tính hậu quả, biết rõ ra cho dù có tự sát thì cũng tuyệt đối không nói ra………….”
Thân thể hắn cứng đờ, ngay lúc đó, sau lưng hắn vang lên một tiếng cười lạnh run rẩy: “Các người đang làm cái gì vậy?”
*****
Duệ vương phủ.
“Kiều tỷ tỷ, quyết định như vậy đi, ba ngày sau muội sẽ theo tỷ rời đi”
“Được!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.