Đông Ngưng đi rồi, Kiều Sở cảm thấy phiền não trong lòng mới ra ngoài hóng gió một lát.
“Đây chính là Sơn mưa dục lai phong mãn lâu sao, đi đi, trời còn chưa có mưa mà, đừng phiền ta” (Sơn mưa dục lai phong mãn lâu: mưa núi chưa tới lầu các đã lộng đầy cuồng phong, gió thổi mưa giông trước cơn bão)
Nàng cười, quay đầu đuổi Tứ Đại, Tứ Đại nhìn Mỹ Nhần cầu viện, Mỹ Nhân lại lắc đầu, Tứ Đại bất đắc dĩ thở dài, thôi vậy, dù sao mấy ngày qua cũng hiếm khi nào thấy chủ tử mở lòng như thế này, chính mình cũng không muốn đi quấy rầy nàng.
Mỹ Nhân vẻ mặt không chút thay đổi quơ quơ cái ô bằng giấy dầu trong tay, Tứ Đại thấy thế liền bật cười, đợi trời mưa đã rồi tính sau vậy.
Thực sự thì đáy lòng Kiều Sở vẫn có chút hậm hực khó giải bày, cũng không phải vì mình mà là vì đứa bé Đông Ngưng kia, vì cái gì lại phải rơi vào hoàn cảnh đó, còn thiếu chút nữa thì………..Có điều nghĩ đến việc các nàng sắp được tự do, sắp có một cuộc sống mới, tâm tình nàng mới thoải mái lên được một chút.
Mặc dù Thượng Quan Kinh Hồng đã nói nếu nàng rời khỏi hắn thì sẽ không duy trì mạng sống của mình được lâu, nhưng trong dân gian cũng có đại phu, nàng sẽ cố gắng hạ sinh đứa nhỏ, sau đó giao cho các nàng hoặc là Mịch La ở bên kia nuôi nấng.
Việc có Đông Ngưng nhập bọn là một việc rất tốt, chỉ cần các nàng hành sự cẩn thận thì với thuật dịch dung của Đông Ngưng, có lẽ sẽ giúp cả bọn tránh được tai mắt của thái tử.
Sắc trời càng lúc càng tối đi, gió thổi thì càng thêm dữ dội, nàng cúi đầu nhìn cây sáo ngọc trong tay, có chút kỳ quái, thứ này là mấy ngày trước đó nàng nhìn thấy nó nằm bên dưới gối của mình, cũng không biết là do ngốc tử hay là kẻ điên nhét xuống nữa.
Nàng vừa rồi tiện tay cầm ra đây, chỉ là một cây sáo mà thôi, là ai để cũng không quan trọng.
Đặt sáo đến bên miệng, điều âm cho tốt, mới nhắm mắt lại chậm rãi thổi lên, gió lạnh táp vào trên người khiến nàng nổi da già, vừa bắt đầu thổi bỗng cảm thấy tâm tình vui vẻ lạ thường.
Thổi xong một bài, từ từ mở mắt ra, liền giật mình phát hiện, một bài mình vừa thổi đó nguyên lại vẫn là cái bài ngày đó thổi ở bãi đi săn.
Nàng lắc đầu cười, chợt cảm giác có hơi khác thường mới ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng không biết từ lúc nào đã đứng dưới một tàng cây khác ở phía trước, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm nàng.
Tuy hắn mang mặt nạ nhưng nàng rõ ràng vẫn cảm nhận được nhiệt nóng trong mắt hắn.
Nháy mắt trong đầu nàng không hiểu sao lại nhớ tới một câu thơ khiến cho người ta phải nát óc suy nghĩ: đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa.
(Nhánh đào mơn mởn, rực rỡ muôn hoa)
Vị Bát gia này ngày thường xuất nhập phủ đều luôn có nô bộc đi theo, đó là còn chưa tính đến khi hồi phủ còn đeo thêm một đống người nữa, đông người như thế theo lý thì tiếng động sẽ rất lớn, vậy mà nàng lại không hề phát giác ra.
Nàng thầm mắng chính mình, thấy ánh mắt hắn dừng trên tay mình, khóe miệng còn mang ý cười thật vẻ vang, nàng suy tính một lát xong liền dùng sức ném cây sáo về phía hắn.
Tay áo trắng như tuyết phất lên, hắn liền lưu loát bắt được, vẻ mặt hưng phấn, cúi đầu ghé miệng ngay tại chỗ nàng vừa thổi khẽ hôn một chút.
Tim nàng thót một cái, nhất thời vừa thẹn vừa giận, trước mặt nhiều người như thế mà hắn làm cái gì vậy.
Hành động đó giống như là cùng nàng hôn gián tiếp ấy, thật khiến cho người ta đỏ mặt tía tai phải nghiêng đầu tránh mà.
Nàng đang định quay người bỏ đi, bỗng nhiên lại nghe một giọng nữ tử mềm mại kêu lên một tiếng “Kinh Hồng”, nàng giật mình sững lại, liền thấy một đạo thân ảnh xuất hiện ở đại môn, lao nhanh đến ôm chặt lấy tấm lưng của nam nhân.
Nga, ra là Lang Lâm Linh đã hồi phủ rồi, có điều, thật hiếm khi nào nhìn thấy bộ dáng nàng ta có vẻ đau khổ thế này.
Lang Lâm Linh là loại nữ nhân thông minh không tùy tiện công khai, là người biết trước biết sau, lại rất xinh đẹp, tương tự như Trầm Thanh Linh, chính là loại nữ nhân mà phần lớn nam nhân đều yêu thích.
Trong cuộc chiến quyền lực lúc này, nàng ta cũng là hồng nhan tri kỷ của Thượng Quan Kinh Hồng, hơn nữa thân phận còn là vợ cả, nói thế Thượng Quan Kinh Hồng nhất định là sẽ rất yêu thích đi.
Kiều Sở nghĩ xong không khỏi thầm buồn cười, cái đó thì có quan hệ gì tới nàng cơ chứ, nếu để người khác biết được suy nghĩ của nàng lúc này nói không chừng còn tưởng nàng đang ghen nữa đó.
Nhưng thật sự thì nàng không cảm thấy đau khổ hay khó chịu gì cả, chỉ đơn giản giống như một khách nhân qua đường bình luận cuộc chơi mà thôi.
Đột nhiên, hốc mắt nàng đau rát, nàng giật mình, tay theo bản năng giơ lên quẹt mắt, một giọt nước mát lạnh thật mạnh nện lên trên mặt nàng, nàng trái lại khoan tâm, trời mưa rồi!
Mơ hồ nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng ở bên kia biến sắc, nàng cũng không quản gì hắn, nhấc làn váy quay người trở về phòng tránh mưa.
Vừa bước vào phòng, đang tính quay người khép cửa lại, mới sực nhớ là Tứ Đại và Mỹ Nhân còn chưa có vào, vừa định mở cửa tiếp đón các nàng, bất ngờ cảm nhận một cỗ trọng lực ép lên ván cửa, cửa nàng còn chưa hoàn toàn khép lại, phút chốc liền bị cánh tay của người nào đó ở bên ngoài theo khe hở lọt vào tóm lấy thắt lưng nàng.
Nàng cả kinh, còn chưa có kịp phản ứng gì mà cửa không biết đã bị ai đẩy mở ra, cả thân người nàng đều bị xoay lại, lập tức đối diện với thiết mặt đặc biệt nổi bật của Thượng Quan Kinh Hồng.
“Ngươi qua đây làm gì?
Lang Lâm Linh không phải đang ở ngoài kia sao, nàng vừa mới tỏ vẻ hiếu kỳ thuận miệng hỏi một câu, Thượng Quan Kinh Hồng đã nâng mặt nàng lên, dùng hai ngón cái lau qua khóe mắt của nàng.
=)))))))))))))))))))
Hắn vào phòng sau nàng cho nên người bị mưa xối ướt một mảng lớn, cả tóc, cả mặt nạ, lẫn trong mắt của vẫn còn vương lại những giọt nước mưa.
Có nước mưa đọng lại trên mi mắt hắn, khiến biểu cảm trên mặt hắn càng thêm mờ mịt, nhưng trong cái loại biểu tình đau lòng này lại mang theo thần sắc vui sướng, làm cho người ta nhìn vào có thể nhận ra một cách vô cùng rõ ràng.
(Nhớ Ngốc Tử khi ảnh khóc quá đi à )
Hai bàn tay to của hắn chuyên tâm đùa nghịch khóe mắt cùng mặt nàng, cũng chẳng thèm bận tâm đến thần sắc của chính mình, chẳng sợ nàng cảm thấy cái loại thần sắc đó lẽ ra không nên xuất hiện trên mặt một nam nhân giống như hắn.
“Đừng khóc, chẳng phải ta đang ở đây với nàng sao? Mới vừa rồi ta còn không có chạm vào nàng ấy nữa, thật đúng là ngốc” =)))))))))
Kiều Sở đang tính hỏi hắn có phải bệnh thần kinh lại tái phát không, nhưng nghe xong câu này của hắn liền nhịn không được xì một tiếng bật cười.
Nàng cười xong lại sực nhớ tới trong cái lần đầu tiên khi mình rời đi cũng mang tâm tình giống như lúc này, có lẽ là nàng càng lúc càng trở nên bình thản đi nhiều, đem đau khổ cùng hận hết thảy đều chôn sâu vào đáy lòng, tuy vẫn sẽ nhớ kỹ nhưng không còn bận tâm nghĩ nhiều đến nó nữa.
Hai ngày sau là nàng có thể tự do rồi, lại có hứa hẹn của hoàng đế cho nên cũng không sợ hắn động đến tộc nhân của nàng.
Hai ngày sau có lẽ chỉ cần nàng đủ dứt khoát là có thể rời đi, thật khiến lòng nàng dần bình ổn lại.
“Kiều Sở, cười một cái nữa đi…………”
Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng sâu thăm thẳm, thanh âm nhỏ nhẹ như thì thầm, tay chậm rãi trượt xuống đi vuốt ve gò má của nàng, Kiều Sở đang muốn hất tay hắn ra, hắn đột nhiên tháo mặt nạ ném xuống dưới đất, không nói một lời liền cúi đầu hôn môi nàng.
Hắn cúi đầu dùng sức để môi ép lên môi nàng, tiến dần từng bước, đầu lưỡi thô cuồng trượt tiến vào bên trong khoang miệng quấn lấy đầu lưỡi của nàng, tựa như hắn đói bụng đã lâu, còn nàng chính là thức ăn của hắn, thẳng cho tới khi nàng không biết là giận hay vẫn là theo bản năng kháng cự mà dùng sức đấm đấm vào ngực hắn, hắn mới từ từ buông nàng ra, mang lại thiết mặt, mở cửa đối với người bên ngoài truyền lệnh.