Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 305





Sau đó không biết sao lại bị hắn bế đến đặt lên giường.
Trong lúc mơ mơ màng màng ngủ, nghe trong phòng vang lên tiếng động rất nhỏ.
Kiều Sở hơi mở mắt nhìn, thấy Thượng Quan Kinh Hồng đang cúi đầu ăn cơm, mới sực nhớ vừa rồi hắn chỉ lo đùa nàng, chính mình còn chưa có ăn.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn ngẩng đầu nhìn lại.
Ánh mắt hai người va chạm, Thượng Quan Kinh Hồng đột nhiên hạ bát đũa xuống, lấy khăn lau miệng, xong đi đến bên giường.
Kiều Sở cảm thấy hơi mất tự nhiên, vì thế liền nhắm mắt lại.
Có trọng lực đè xuống giường, hắn vừa nằm xuống bên cạnh, kéo nàng vào trong lòng.
Kiều Sở cũng đang mệt mỏi, cũng không biết có phải vì đang mang thai hay không, nên mặc dù không muốn để cho hắn ôm, nhưng người lại rã rời đến chả muốn động đậy gì cả, cứ thế mà bất động nằm trong lòng hắn, chỉ chốc lát sau là chìm vào giấc ngủ.
“Kiều Sở, nàng trở nên vui vẻ như thế, có phải vì hai ngày sau đã có thể rời khỏi ta? Cho dù ta có làm cái gì đi nữa cũng đều không được, phải không?”
Thượng Quan Kinh Hồng đăm đăm nhìn nữ nhân nằm im trong lòng, cười tự giễu.
Người nàng có chút lạnh, lạnh giống như mưa rơi bên ngoài cửa sổ, ôm chặt lấy nàng, Thượng Quan Kinh Hồng nhắm mắt lại, trong lòng cũng là một mảnh lạnh lẽo.


Rất nhanh hắn lại mở choàng mắt ra, một tia tàn nhẫn xẹt qua trong mắt.
Qua một lúc lâu mới nhẹ nhàng vỗ chưởng, lão Thiết đẩy cửa tiến vào.
“Ân, ngày mai…….Thiết thúc, thay ta chuẩn bị vài thứ, mới đây khách điếm Ngọc Khí của ta đã nộp tiền lại đây rồi đúng không?
*****
Kiều Sở bất đắc dĩ phát hiện, chất lượng giấc ngủ của mình dạo gần đây kém đi rất nhiều, cho dù tiếng động rất nhẹ, cách một lớp màn, từ cửa phòng truyền đến, cũng khiến cho nàng phải thức giấc.
“Gia, ám vệ vừa báo, nói Tông đại nhân đã đến rồi, hiện tại đang chờ người ở gian nhà trúc, Ngũ gia cùng phu nhân có lẽ cũng không lâu nữa sẽ có mặt”
Phương Minh giảm thanh âm đến mức thấp nhất.
Kiều Sở vỗ vỗ cái đầu nặng nề đau nhức, Thượng Quan Kinh Hồng dường như cũng biết nàng đã tỉnh, giọng nói lướt qua bên tai nàng: “Sở nhi, ta ra ngoài một lát, chốc nữa sẽ quay lại”
Nàng mơ hồ không rõ đáp: “Không cần, không cần quay lại chỗ ta……….”
Trên môi đau xót, nàng bị hắn hung hăng cắn cho một cái, nàng bị đau, thấp giọng mắng, liền cũng không chút khách khí mà cắn lại hắn, còn hắn thì như nổi điên cái gì lại không ngăn nàng, cũng không thèm trả đũa, hai tay chỉ gắt gao nắm lấy hai vai nàng, để mặc cho nàng tùy ý cắn.
Cảm nhận được vị ngọt tanh thấm vào đầu lưỡi, Kiều Sở giật mình tỉnh lại, đập vào trong mắt là gương mặt của Thượng Quan Kinh Hồng, khoảng cách vô cùng gần, hắn cầm lấy thiết mặt trong tay…….Có vẻ như gần đây thời gian hắn không mang mặt nạ càng lúc càng nhiều hơn.


Môi của hắn bị nàng cắn rách chảy cả máu, nhưng hắn không lau đi cũng không nổi cơn thịnh nộ, trái lại chỉ thản nhiên nhìn nàng.
Kiều Sở cả kinh, hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng cũng không biết là nên nói cái gì cho phải, bản thân đã tính dứt khoát không nói, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng phụ họa một câu: “Ngươi đi đi”
“Thấy nàng ngủ say nên ta không đánh thức nàng dậy.

Chờ ta trở về cùng dùng bữa khuya”
Thượng Quan Kinh Hồng hạ giường mang giày, giọng nói có chút lãnh ngạnh ném về phía nàng, giống như hắn lúc này cùng lúc ăn cơm trưa là hai người hoàn toàn khác nhau.

Kiều Sở theo khe hở của màn bị Thượng Quan Kinh Hồng vén lên mà nhìn ra ngoài, liếc mắt liền thấy sắc trời đã tối, trời thì vẫn còn mưa, bên ngoài là một mảnh đen đặc, trên hành lang đã thắp lên vài ngọn đèn.
Lúc này mới biết thì ra mình đã ngủ lâu như thế, thậm chí còn qua cả giờ cơm tối.
Hắn xưa nay đã là người tính khí thất thường, vì thế Kiều Sở cũng không để ý nhiều, ánh mắt tùy ý rơi xuống giường, liền nhìn thấy bên cạnh có một quyển sách y học, mà trên tiểu tháp đặt trước giường còn có thêm một đống sách nữa.

Nàng cũng không quan tâm lắm, chỉ nghĩ có lẽ là Thượng Quan Kinh Hồng vừa đọc nó, bởi hắn trông không giống loại người có thói quen ngủ trưa, chỉ không nghĩ tới là hắn không xử lý chính vụ mà lại đi đọc sách y, lẽ ra mấy thứ này không phải là thứ hắn cần quan tâm mới phải chứ.

Miệng chỉ nói: “Lang tiểu thư đã trở lại rồi, ngươi làm chuyện ngươi nên làm đi, không cần qua bên này cùng ta, đến chỗ nàng bên kia đi, như vậy đối với ai cũng tốt cả”
Thân thể Thượng Quan Kinh Hồng cứng lại, chợt xoay người lạnh lùng cười: “Kiều Sở, ta muốn biết tim nàng rốt cuộc làm bằng thứ gì!”
*****
Gian nhà trúc.
Đông Ngưng cẩn thận nhìn vào bức họa trên bàn, đem toàn bộ dung mạo của người trong bức họa ghi nhớ thật kỹ, xong mới cuộn bức họa lại, sau đó lấy ra từ trong bao công cụ một loại kim châm chuyên dùng làm mặt nạ da người bọc trong tấm da người vừa mới làm xong, bắt đầu phác thảo lên trên đó.
Nàng đang làm một cái mặt nạ da người hoàn toàn mới cho Trầm Thanh Linh, hiện tại nàng đang ở giai đoạn vẽ mặt nạ.
Thực ra trước khi nàng tới đây thì cũng có mang theo rất nhiều mặt nạ rồi___những cái đó vốn là làm ra để Kiều Sở lựa chọn một cái để trốn khỏi cung, trong số mặt nạ đó có gương mặt của những người bọn họ quen biết, cũng có những gương mặt xa lạ.
Trong lòng nàng ức đau nên sáng nay đã dịch dung rồi đi ra ngoài tìm Kiều Sở, đến thời điểm nàng đoán là Thượng Quan Kinh Hồng sắp hạ triều mới trở về.

Lúc trở lại, Trầm Thanh Linh liền nhờ nàng làm giúp một chiếc mặt nạ da người, nàng hiểu được là Trầm Thanh Linh đang cần một cái thân phận mới, nàng nói, nếu Trầm Thanh Linh là muốn lên Duệ vương phủ phía trên thì ở đây nàng có vài mặt nạ người lạ để dùng tạm, hoặc là dùng mặt nạ của Bích Thủy cũng được.
Nhưng Trầm Thanh Linh lại đưa cho nàng một bức họa, nói muốn nàng làm ra như dung mạo của nữ tử vẽ bên trong.
Trước kia nàng rất thân thiết với Trầm Thanh Linh nên nàng biết ngày mai chính là sinh nhật của Trầm Thanh Linh, mặc dù vì chuyện tối qua mà hai người lại nảy sinh thêm hiềm khích, nhưng nàng cũng không muốn làm phật ý Trầm Thanh Linh, cho dù người đang rất mệt mỏi không khỏe nhưng vẫn đáp ứng làm mặt nạ da người.
Trừ bỏ buổi trưa lúc Phương Minh đưa thức ăn tới, nàng ngồi ăn một chút, xong bắt đầu từ sau giờ ngọ tới tận bây giờ nàng vẫn chỉ cắm cúi vào làm mặt nạ này.


Như vậy cũng tốt, đỡ phải giao tiếp với Trầm Thanh Linh.
Gian nhà trúc này vừa được Phương Minh phân phó ám vệ bài trí lại, đem cái tiểu tháp trước đó ra ngoài, đổi lại là hai cái giường, bài trí gian nhà giống một sương phòng dành cho nữ nhân gia, lại sợ các nàng buồn nên đưa tới một ít sách cho các nàng đọc.
Vì thế Trầm Thanh Linh một mực dựa đầu giường đọc sách, còn nàng thì nhờ Phương Minh đưa tới ít công cụ cùng dược liệu, sau đó cũng một mực ngồi trước cửa sổ chuyên tâm làm mặt nạ, các nàng đỡ phải giượng gạo nói chuyện gì với nhau.
Chưa bao giờ nghĩ là sẽ có lúc bọn họ như biến thành hai con người xa lạ như thế.
Nhưng dần dần nàng cũng đã hiểu được, trong cuộc đời con người luôn luôn có những cuộc gặp gỡ như vậy.

Có một số người, vốn cứ tưởng sẽ vĩnh viễn làm bạn của nhau, nhưng nào biết hôm qua còn vui vẻ cùng nhau, hôm nay họ đã trở mặt đối với ngươi đòi mạng.
Cũng không rõ ai mới là người đã thay đổi.

Bởi ai cũng tự cho mình là người đúng.
Có điều, cho dù cái giá phải trả là quá đắt, nhưng vô luận các ngươi thế nào, bọn ta cũng không nghĩ sẽ thương tổn, nàng vẫn giống như trước kia hy vọng Trầm Thanh Linh có thể sống thật tốt.
Nàng ngồi nghĩ đến mức xuất thần, không cẩn thận để kim châm rơi xuống đất, nàng cúi người đi nhặt, cả người chui xuống dưới cái bàn, đột nhiên bên tai nghe có tiếng bước chân truyền đến, một đạo thanh âm của nam nhân cũng theo đó vang lên: “Thanh nhi, là ta, ta mua vài thứ cho ngươi”
Đông ngưng vừa nghe thanh âm này, thân thể liền run lên, kim châm đâm vào đầu ngón tay, ánh mắt nàng kinh ngạc nhìn máu nhỏ xuống mặt đất.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.