Tay bị bóp chặt một cái phát đau.
Đông Ngưng cả kinh trợn mắt ra nhìn, đập vào trong mắt là dung nhan tuấn duật nghiêm nghị của Tông Phác, không phải Phàn Như Tố.
Chính mùi rượu đã làm cho nàng sinh ra ảo giác, vì Phàn Như Tố uống rượu, còn Tông Phác thì không bao giờ.
Đôi mắt của Tông Phác giống như bị người ta rót mực vào, đen đậm thành cái dạng gì không rõ, tựa như đáy nước hồ sâu thẳm, chỉ có vẻ đau giận là hiện lên rõ ràng.
“Ta không phải Phàn Như Tố, ngươi thất vọng lắm đúng không?”
Hắn cười lạnh hỏi, màu đen trong mắt càng thêm dày, cơ hồ nhìn không rõ.
Mặc dù Đông Ngưng biết võ công, nhưng lúc này lại vô lực chống đỡ, sâu trong đáy lòng sinh ra một nỗi sợ hãi, mới vừa rồi khi ở trong nhà, cách Trầm Thanh Linh, cái cảm giác run rẩy sợ hãi này còn không có hiện lên rõ ràng đến vậy, hiện tại trong lòng như vị kim đâm, một nỗi sợ nhanh chóng chiếm lấy toàn thân nàng.
Nàng theo bản năng lùi sát vào gốc cây phía sau, vẻ lạnh lùng trên mặt Tông Phác đột ngột biến mất, mạnh mẽ nắm lấy hai vai nàng, để tay mình chặn giữa lưng nàng với thân cây: “Đừng cọ nữa, không thấy đau sao! Ngươi không cần sợ ta, ca ca ngươi đang ở bên kia, ta……….”
Kỳ thực là hắn muốn nói “Ta sẽ không làm gì ngươi cả”, lại hoảng hốt nhận ra là mình nói sai rồi, bởi vì cho dù Thượng Quan Kinh Hồng bọn họ không có ở đây thì hắn cũng sẽ không đối với nàng thế nào cả.
Bởi vì hắn không nỡ.
Hắn đêm nay đến đây còn mang theo một hồ lô ngọc nhỏ đựng rượu, còn có cả đồ ăn vặt, tất cả đều là mang đến cho nàng.
Mới vừa rồi nhìn thấy đầu ngón tay còn dính bẩn của nàng đặt trên đầu gối, hắn bỗng cảm thấy đau lòng, nơi này có hai con suối, vậy nàng ra ngoài rồi vì cái gì lại không chịu đi rửa tay đi?
Đến khi ý thức được mình đang làm cái gì, đã thấy chính mình hai ba bước tiến đến cạnh nàng, vén y ngồi xổm trên mặt đất, lấy khăn tay thấm một chút rượu rồi lau tay cho nàng.
Nàng vừa tỉnh dậy lại đi gọi tên Phàn Như Tố, khiến lửa giận trong lòng hắn bốc lên.
Nhưng có lẽ vì đã quen nhìn nàng từ lúc nhỏ cho tới lúc lớn lên, giờ đây dưới ánh trăng soi tỏ, nhìn nàng không ngừng lùi về phía sau, gương mặt tái nhợt uất ức, bộ dáng giống như chim sợ cành cong, làm lòng hắn phải hốt hoảng.
Trong trí nhớ của hắn, Tần Đông Ngưng không bao giờ khóc, tựa như con người nàng không bao giờ cảm thấy u sầu.
Bàn tay chặn giữa lưng nàng và thân cây bị ma sát phát đau, nhưng hắn không hề có ý định sẽ buông ra.
Người nàng rất nóng, dường như là bị ốm rồi.
Sau này bọn họ sẽ sống cùng nhau, hắn nhất định sẽ đối đãi với nàng giống như với Thanh Linh vậy.
Hắn bị ý niệm trong đầu này dọa cho kinh sợ, nhưng đồng thời đáy lòng lại nảy sinh một khát vọng khó diễn tả.
Mùi hương nhàn nhạt trên người nàng theo gió bay đến bên mũi, hắn khẽ rủa một tiếng, rốt cuộc nhịn không được kéo người nàng ôm vào trong lòng.
Đông Ngưng nheo mắt, mơ hồ nhìn thấy có mấy thân ảnh đang đứng ở một chỗ phía xa xa.
Tất cả mọi người đều có mặt ở đây.
Bọn họ đều đã biết rồi đúng không?
Trong những người đó, nàng nhận ra một mạt thân ảnh cao lớn im lặng đứng, vững vàng điềm tĩnh giống như thân cổ thụ.
Là Kinh Hồng ca ca.
Sợ hãi của Đông Ngưng liền biến thành khinh thường, sực nhớ đến lời Kiều Sở đã nói với nàng, có lẽ không phải người kia, nhưng thế gian này nhất định sẽ có một người yêu muội thật lòng.
Nếu cuối cùng không có ai yêu muội, vậy chúng ta hãy tự yêu lấy chính mình.
Ít nhất còn chính mình yêu mình.
Vì thế nàng cười, bắt bẻ hắn: “Tông Phác, ngươi mà cũng sợ ta đau ư? Sao lúc ngươi đánh ta lại không sợ ta đau đi?”
Tông Phác chấn động, đột nhiên buông nàng ra, vẫn như cũ nắm lấy bả vai nàng: “Lần đó là ta không đúng.
Đông Ngưng, ta đã xin hoàng thượng ban chỉ tứ hôn rồi.
Chúng ta….thành thân đi.
Ngươi hiện tại phát sốt, ngươi lại không thể trở về Tần phủ, vậy hãy dịch dung đi, ta đưa ngươi về Tông phủ, để ta chăm sóc cho ngươi”
Thần sắc trên mặt Tông Phác lúc này không giống ngày thường, đường nét góc cạnh trên gương mặt hắn vốn là có chút lãnh ngạnh, nhưng hiện tại còn lộ ra vẻ căng thẳng, khiến gương mặt lại càng thêm tuấn lệ.
Hắn nhìn nàng giống như đang thẩm vấn đương sự, dường như đang chờ đợi câu trả lời của nàng, da mặt trắng nõn, dưới ánh trăng lại phiếm hồng lạ thường.
Đông Ngưng không thể ngờ là Tông Phác sẽ thỉnh chỉ tứ hôn, nếu đổi lại là trước kia mà nghe vậy thì không nghi ngờ chính là làm nàng vui đến chết đi.
Còn hiện giờ, trừ bỏ kinh ngạc thì nàng không hề có một chút cảm giác gì nữa, trái lại còn cảm thấy hơi buồn cười: “Ta luôn nghĩ là, nếu một người muốn lấy một ai đó thì nhất định họ phải thích người đó, còn ngươi làm vậy là vì cái gì? Vì chuyện đêm qua sao?”
Không nói đến chuyện nàng không thể tha thứ cho hắn vì cái tát kia, chớ nói đến việc nàng đã muốn buông tay, lúc này đối với một chuyện đêm qua, nàng thậm chí chẳng hề nghe ra trong giọng nói của hắn một tí ân hận nào.
Tông Phác rủ mắt xuống, sau đó lại mạnh ngẩng phắt đầu lên, cắn răng ghé miệng sát bên tai nàng: “Ta muốn lấy ngươi, ta muốn ngươi làm thê tử của ta.
Tần Đông Ngưng, ta nói như vậy ngươi đã hài lòng chưa?”
Đông Ngưng khẽ chấn động.
Nàng biết Tông Phác là người cao ngạo, thậm chí còn cao ngạo hơn cả hai vị ca ca của nàng.
Bởi vì các ca ca từ nhỏ đã được ban cho quyền lực cùng thân phận, còn Tông Phác khởi đầu cái gì cũng không có.
Nhà của cha hắn đối với nhà của mẹ hắn có ân, trưởng bối hai nhà tự ý đính hạ hôn ước, nhưng mẹ hắn lại yêu một người khác nên mới cầu cha hắn hủy bỏ hôn ước, còn cha hắn thì yêu mẹ hắn nên nhất định không đồng ý, khiến mẹ hắn vô cùng thống hận.
Mấy năm sau, người mà mẹ hắn yêu nắm được quyền lực địa phương trong tay, mới bày kế đem một nhà của cha hắn nhốt vào trong ngục, sau lại cưới mẹ hắn.
Người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng mặc cho cha hắn cầu xin mẹ hắn thế nào thì cuối cùng hắn vẫn bị người nắm đầu nhốt vào trong lao ngục.
Hắn là con của phạm nhân nên cũng là phạm nhân, cả tổ phụ, tổ mẫu lẫn cha hắn đều chết ở trong ngục.
Nhiều năm về sau, hắn trở thành người chấp pháp cao nhất, việc đầu tiên hắn làm là xử vụ án Tông gia, tự tay mình xử quyết mẫu thân, sau đó là trượng phu hiện tại của bà, rồi đưa mẫu thân đến am đường, vĩnh viễn bầu bạn với thanh đèn.
Ở trong lòng hắn, có lẽ chỉ trừ bỏ Thanh Linh, giống mẫu thân hắn trọn đời canh giữ ở am đường, thì những nữ tử khác hắn đều không thích cả.
Hắn ôm nàng thật chặt, nàng cảm giác được là hắn đang giận, nhưng vẫn là cười nói: “Ngươi muốn lấy ta chẳng qua là vì ngươi biết mình cả đời cũng không thể lấy được Thanh tỷ.
Ta cũng giống như một loại mực rẻ tiền đối với ngươi, bởi vì ngươi luôn có mực hảo hạng cho nên sẽ không dùng mực rẻ tiền làm gì, nhưng đến một ngày ngươi phát hiện lọ mực rẻ tiền ấy vậy mà cũng có người muốn dùng, ngươi liền không vui.
Bởi vì ngươi cho rằng thứ kia dù thế nào thì vẫn là đồ của ngươi, Tông Phác, tội gì phải như vậy?”
Đông Ngưng biết, từ lúc nàng nghe Kiều Sở nói thì thâm tâm nàng đã có quyết định sẽ rời đi rồi.
Một câu “Không phải”, Tông Phác cơ hồ đã sắp thốt ta, nhưng lại nghe Đông Ngưng nhẹ giọng cắt ngang: “Ngươi dìu ta đi một chút, chúng ta qua chỗ Kinh Hồng ca ca bên kia, ta sẽ cho ngươi nghe đáp án của ta.
Tông Phác, ngươi không biết, khi đó ta là thật sự vô cùng thích ngươi, hiện tại ta không muốn để Kinh Hồng ca ca thương tổn đến ngươi”
Lòng Tông Phác run rẩy, hắn vốn định nói là cho dù Thượng Quan Kinh Hồng có xử trí hắn như thế nào đi nữa thì hắn cũng không sợ, nhưng nghe được lời của nàng làm hắn quyết định không nói cho nàng nghe nữa.
Nàng yêu hắn, nàng sợ Thượng Quan Kinh Hồng giết hắn, vì vậy nàng nhất định sẽ bằng lòng lấy hắn!