Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 32: Cùng Quân Sơ Tương Kiến 6





Độc này chỉ có Phượng Thanh đại phi mới có thuốc giải, Kiều Sở từng nói Mỹ Nhân trở về Bắc địa lấy giải dược, dựa vào thân thủ của Mỹ Nhân, trộm thuốc giải không phải là vấn đề.

Nhưng Mỹ Nhân lại nói chính mình có thể vận công chế trụ kịch độc, muốn theo nàng chờ hoàn thành trận tỷ thí mới quay về Bắc địa.
Nhưng lúc này nhìn nữ tử trước mắt, Kiều Sở lại biết, Mỹ Nhân vĩnh viễn cũng không thể quay trở về Bắc địa nữa rồi.

Nàng không dám chạm vào Mỹ Nhân, nàng không dám, nàng sợ Mỹ Nhân chết trong vòng tay nàng.


Trước kia cũng từng có một người chết trong vòng tay nàng.
“Chủ tử, người mau đi đi, ta nghỉ ngơi một chút khỏe rồi sẽ đuổi theo hai người”
Mỹ Nhân khẩn thiết nhìn nàng, vùng vẫy muốn thoát ra khỏi lòng ngực của Tứ Đại: “Ngươi còn sửng sờ ở đây làm cái gì, cùng chủ tử đi mau….Đi”
Tứ Đại nghẹn ngào nhìn Kiều Sở, Kiều Sở mạnh mẽ nhắm mắt lại, đứng lên: “Tứ Đại, ngươi ở đây giúp Mỹ Nhân, ta phải tiếp tục trận đấu”
Tứ Đại sửng sốt, giống như không thể tin lời Kiều Sở vừa nói, thật lâu sâu mới thấp giọng đáp: “Vâng”
Nhìn thấy Mỹ Nhân si ngốc nhìn theo bóng dáng của Kiều Sở, hai bàn tay nắm chặt tay mình, Tứ Đại cắn môi nói: “Mỹ Nhân, chủ tử nàng…….”
“Nàng không sai! Ngươi nếu……Nếu dám oán hận nàng, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi.

Ta sắp chết rồi, nàng còn ở lại chỗ này làm cái gì? Duệ vương mới là nơi nàng phải đến.

Từ nay về sau ta, ta không thể bảo hộ nàng được nữa, ngươi thay ta…bảo hộ nàng”
Nhìn người quen thuộc trước mắt miệng mũi đầy máu, nữ tử này vốn võ công cao cường, tâm cao khí ngạo, mà giờ phút này sắp chết đi lại chật vật đến như vậy.

Tứ Đại muốn nói lời an ủi nàng, lại không nói nổi nửa lời, chỉ cảm thấy lực trên bàn tay đang nắm chặt tay mình càng lúc càng yếu đi, thanh âm lạnh lùng như trước nay vẫn không thay đổi, chỉ là lời nói càng lúc càng nhỏ dần…

Rốt cuộc, bàn tay nắm trên tay nàng cũng nhẹ nhàng buông xuống.
Tứ Đại khóc rống lên, lòng ngực lại bất chợt nhẹ bỗng, nàng sững sờ nhìn tử y nữ tử trước mặt mình, la lên: “Chủ tử!”
Kiều Sở không đáp lời nàng, ôm chặt Mỹ Nhân trong lòng, nhẹ giọng vỗ về: “Nha đầu, đừng ngủ, trong Vương phủ sẽ có đại phu, ngươi kiên trì một chút ta đưa ngươi đi gặp đại phu”
Tứ Đại lắc đầu khóc thút thít: “Chủ tử, người cũng biết là đại phu cũng không cứu nổi mà, bằng không chúng ta đã sớm đi tìm đại phu rồi”
Kiều Sở lại giống như không nghe thấy, muốn đỡ Mỹ Nhân đứng dậy, nhưng nàng cũng bị nội thương, cũng là cố gắng duy trì đến tận bây giờ, lúc này nào có khí lực đỡ lấy Mỹ Nhân.
Tứ Đại rốt cuộc kiềm chế không được nữa, tê thanh khóc rống lên: “Chủ tử, nàng chết rồi, nàng chết rồi”
Kiều Sở cắn răng dùng lực đem Mỹ Nhân bế lên, kinh động đến vết thương của nàng, miệng phun ra một búng máu.
Tứ Đại vừa đau lòng vừa sợ hãi, thân thủ đang muốn tiến lên đỡ, đã thấy Mỹ Nhân đột nhiên hai chân chống trụ trên mặt đất, trở tay đỡ lấy Kiều Sở.

Tứ Đại chấn động, Mỹ Nhân rõ ràng mới vừa rồi đã ngừng thở….

Kiều Sở mắt hạnh rưng rưng, nhìn thân thể Mỹ Nhân lảo đảo không đứng vững nhưng vẫn cố gắng đỡ lấy nàng.
“Chủ tử, ta sẽ không chết, ta sẽ chờ người quay trở lại, người nhanh đến chỗ Duệ vương đi, vạn nhất chậm trễ…….”
Thanh âm Mỹ Nhân khàn khàn yếu ớt cơ hồ không thể phân biệt được lời, theo máu đen trong miệng phun ra.
Kiều Sở cũng không để ý tới lời nàng, nhìn Tứ Đại, trầm giọng ra lệnh: “Mau đỡ nàng, ta cõng nàng qua đó, cầu Đông Lăng hoàng đế cứu người”
Tứ Đại không dám chậm trễ, mới vừa quàng một cánh tay của Mỹ Nhân qua vai, bất chợt trên mặt đất trước mắt hiện ra một đôi giày hắc đoạn vân, chưa kịp ngẩng đầu xem người đó là ai, chỉ nghe một thanh âm nhẹ nhàng thản nhiên nói:
“Chỉ là một nha đầu, đáng giá sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.