Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 322





Mà là một người có dung mạo giống y hệt Thượng Quan Kinh Hồng_thái tử đương triều, Thượng Quan Kinh Hạo.
Vốn vừa tỉnh lại đầu óc còn mơ hồ, giờ phút này nàng đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Hai nam nhân nếu không cố ý bắt chước đối phương thì cũng đã chưa chắc đã có thể dễ dàng phân biệt được, nhưng nếu cứ để tự nhiên như thế, trải qua mấy ngày này, nàng phút chốc liền nhận ra ngay.
“Ngươi đã nhìn thấy mặt hắn rồi? Ân, cũng phải, ta nghe nói hắn vô cùng sủng ái ngươi, đến cả hài tử cũng có…”
Thượng Quan Kinh Hạo cau mày, ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý dừng trên bụng nàng.
Tâm Kiều Sở mạnh nhảy dựng, lập tức kéo chăn che trên người, chăn vốn đang đắp lên nửa người của Thượng Quan Kinh Hạo liền cũng theo đó mà tuột khỏi người hắn, tuy Kiều Sở cúi đầu, nhưng qua dư quang khóe mắt vẫn nhìn thấy hắn lúc này đang mặc quần, trên thân áo đơn bán mở, lộ ra một vòm ngực dày rộng rắn chắc.
Khóe miệng Thượng Quan Kinh Hồng tức khắc giơ lên, tà nịnh cười: “Trên người ngươi còn có chỗ nào cô chưa từng nhìn qua? Đêm nay, còn có….trước đó……”
Kiều Sở nổi giận, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh đáp lại: “Đúng vậy, đường đường là thái tử gia đương nhiên là sẽ không dùng vũ lực làm gì, huống hồ đối phương lại còn là nữ nhân của đệ đệ mình”
“Nữ nhân của đệ đệ?” Thượng Quan Kinh Hạo khinh xuy một tiếng, thấp giọng cười giễu một lúc lâu.

Nếu đem so sánh với Thượng Quan Kinh Hồng thì nam nhân này yêu mị hơn vài phần, nhưng cả hai giống nhau đều là những kẻ tàn nhẫn.

“Kiều Sở, ngươi không cần khích cô, cô sẽ không bởi vì ngươi là nữ nhân của Thượng Quan Kinh Hồng mà không động chạm vào ngươi đâu, chẳng qua là cô không thích dùng vũ lực mà thôi”
Đây chính là điều Kiều Sở muốn hắn nói, nghe được hắn nói như thế nàng mới hơi an tâm một chút, tuy biết dung mạo mình đã hủy, nhưng vừa rồi nàng mơ hồ như nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên dục vọng, mặc dù không có khả năng nhưng vẫn khiến vô cùng bất an.
Nàng áp chế tâm tư hoảng loạn, ngẩng đầu nói: “Hai nha đầu của ta đâu? Ngươi đã làm gì các nàng, vết thương của Mỹ Nhân là thế nào?”
“Kiều Sở, ngươi biết mục đích cô mang ngươi về là vì cái gì, nha đầu kia của ngươi mặc dù rất quật cường, nhưng cô chỉ khiến nàng bị thương nhẹ, cũng chẳng đối với nàng thế nào cả, sao? Rất hài lòng đi?”
Nữ nhân trước mắt hắn tuy rằng trên mặt có vết sẹo, dung nhan bị hủy, nhưng hai gò má lúc này bởi vì nổi giận cho nên hơi ửng hồng, thêm cả đôi mắt cảnh giác theo dõi hắn, trong mắt sóng sánh lưu chuyển, nhất thời khiến phía dưới của hắn có cảm giác trướng đau giống như bị vật nhọn cứa qua, cảm giác này cũng chỉ xuất hiện khi hắn dục vọng chưa thỏa đối diện với đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương Kiều Mi mà thôi.
Tâm Kiều Sở thở phào nhẹ nhõm, thật may là Mỹ Nhân không bị gì cả.

Lúc ấy khi nàng vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy trong viện xuất hiện vài tên hắc y nhân, Tứ Đại thì đã ngất xỉu nằm trong tay một tên trong số đó, còn Mỹ Nhân thì nằm giữa một vũng máu, mà người nam nhân này thì đứng dưới ánh trăng tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, hắn phất tay qua mặt nàng một cái, nàng phút chốc liền mất đi tri giác…….
“Hài lòng? Điện hạ cho rằng một nữ tử vô duyên vô cớ bị bắt, đến lúc tỉnh lại thấy mình trần như nhộng nằm bên cạnh một nam nhân khác ngoài trượng phu của mình, nàng sẽ cảm thấy thật vui vẻ và đáng tự hào được sao?”
Nàng ghì chặt lấy chăn hỏi vặn lại, trong lòng lại thật nhanh tính toán, vì sao Thượng Quan Kinh Hạo lại biết được chuyện của nàng, là Lang Lâm Linh đã bán đứng nàng, hay vẫn là vì trong quá trình hành động các nàng đã để lộ ra sơ hở?
Hắn sẽ xử trí nàng như thế nào đây? Có khi nào sẽ dùng nàng để uy hiếp Thượng Quan Kinh Hồng hay không?
Trừ khả năng này ra quả thực nàng không thể nghĩ ra được cái gì khác.

Chỉ là không ngờ đến nam nhân này lại điên rồ như thế, dám ngủ chung một giường với nàng….
“Thân mình ngươi không tốt, vì sợ ngươi bị động thai cho nên cô đã bảo đại phu thi châm cho ngươi, để cho ngươi ngủ say mấy ngày tĩnh dưỡng, mới vừa rồi ngươi mê man lại nôn ra khắp người cô, chẳng lẽ lại không gọi tỳ nữ đến tẩy rửa cho ngươi?”
Kiều Sở nghe vậy thì ngẩn ra, một hồi lâu mới nói: “Cảm tạ điện hạ, vậy cũng làm phiền điện hạ bảo người cấp cho Kiều Sở một bộ quần áo để thay”
“Ừm, thế nào, có phải thấy cô tốt hơn lão Bát rất nhiều hay không, nếu không ngươi hẳn cũng không muốn rời khỏi hắn như thế…”
Thượng Quan Kinh Hạo cười hỏi, thanh âm có chút khàn khàn.
“Đa tạ điện hạ đã quan tâm, có điều kia vẫn là chuyện giữa ta và Duệ vương, không dám phiền điện hạ phải nhọc công để ý, thỉnh điện hạ cấp quần áo cho Kiều Sở…”
Thượng Quan Kinh Hạo mâu quang sâu thẳm, từ chối cho ý kiến, chỉ nhìn chằm chằm xem nàng một lúc rồi mới xốc màn, hạ giường, mở cửa bước ra ngoài.
Độ qua thời gian uống cạn một chun trà thì hắn quay trở lại, đem một bộ xiêm y nữ tử hoa lệ ném lên trên người nàng, tiếp đó là một cái yếm, quần dài và một số vật dụng khác.
Thân hình cao lớn của hắn chắn phía trước giường, đem màn trướng rẽ ra, ánh mắt sáng rực dừng trên người nàng, không hề có ý định tránh đi.
Kiều Sở nghiến chặt răng, tay chộp lấy quần áo lôi vào trong chăn, sau đó chùm chăn lên đầu, lủi ở trong chăn vội vàng mặc quần áo vào.

Nàng biết, càng xấu hổ thì chỉ càng khiến hắn thêm cao hứng mà thôi.

Thượng Quan Kinh Hạo đăm đăm nhìn cái chăn động đậy, tình cảnh bên trong mặt dù không thể thấy nhưng vẫn có thể tưởng tượng được.

Ôn nhuyễn trắng mịn mới vừa rồi như vẫn còn trong tay, hắn nhướn mày, yết hầu đã có chút ngưa ngứa, bụng dưới dâng lên một cỗ cảm giác khô nóng.
Kiều Sở vừa mới mặc xong quần, đang thắt dây buộc lại cái yếm, bất ngờ chăn bị xả hạ, gương mặt tuấn mỹ của Thượng Quan Kinh Hạo hiện ra trước mắt nàng, nàng chỉ vừa mới hé miệng, còn chưa kịp nói gì thì môi đã bị môi hắn ngăn chặn, bàn tay to dò vào trong chăn, tóm lấy người nàng, đem nàng đặt lên trên ngang tàng của chính mình, trong lúc kinh hoàng, nàng chỉ nghe hắn khàn giọng khẽ nói: “Một câu không thích dùng vũ lực kia, cô muốn rút lại…..”
*****
Ba ngày sau, Duệ vương phủ.
Lang Lâm Linh lặng lẽ nhìn chằm chằm bức tranh trên bàn.
Là một bức tranh mới.
Đã ba ngày trôi qua mà nàng vẫn không thể nào hoàn thành nổi dù chỉ là một bức.
Nàng cười khẽ, đột nhiên chụp lấy tranh vò lại thành một cục, hung hăng ném nó xuống đất.
Tin tức ở Triêu Ca truyền đi cũng thật là quá mức nhanh đi.
Chuyện Phương Kính quả thực khiến hoàng đế rất không hài lòng, nhưng có ai ngờ Phương Kính lúc này lại đang ở trong Duệ vương phủ đâu cơ chứ.

Người khác không biết Phương Kính là ai không tính, nhưng sau khi hắn nói muốn nhờ Lang gia cấp cho Phương Kính một cái thân phận mới, thì nàng đã sớm từ trong miệng hắn biết được Phương Kinh kia thật sự là ai.

Hắn lại vì nàng ta mà ngay cả giang sơn cũng không cần ư?
Còn cả Kiều Sở nữa…
Vậy rốt cuộc trong lòng hắn, nàng xếp ở vị trí thứ mấy?!
Nàng cắn răng nghĩ, rồi lại nhớ tới việc hắn đã không giết Hương Nhi.

Bởi Hương Nhi dù sao cũng đã đi theo nàng rất nhiều năm, đêm đó nàng đau khổ cầu xin hắn, nói chính mình quả thực không biết Kiều Sở đã đi đâu, hắn cuối cùng cũng buông tha cho các nàng.
Nhưng mà những ngày kế tiếp sau đó nàng lại không hề nhìn thấy hắn.

Người thân bên ngoại của Kiều Sở đến thăm, sau khi gặp hoàng đế xong, hắn liền an bài cho bọn họ tạm thời ở lại trong một toà biệt trang, đưa Kiều Sở giả qua nhìn mặt một cái, lại nói do thân thể Kiều Sở không được khỏe rồi mau chóng đưa tiễn bọn họ trở về.

Còn phần lớn thời gian còn lại hắn chỉ toàn nhốt mình trong thư phòng uống rượu.
Hắn đối với Kiều Sở lại có thể si tình đến cái mức như vậy! Là bắt đầu từ đoạn ngày bọn họ ở dưới vách đá kia sao?
Lòng nàng bi thương, cảm thấy mình không thể bại dưới tay những nữ nhân đó được, rồi lại nghĩ đến không biết Kiều Sở rốt cuộc đã đi nơi nào, là tự mình bỏ đi hay vẫn là bị người bắt đi rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.