Lòng nàng phiền não, thấy Hương Nhi cúi người đi nhặt bức tranh, liền nói: “Đừng nhặt nữa, ngươi ngồi xuống đây nói chuyện với ta một lát đi”
Hương Nhi gật gật đầu, ngồi xuống.
“Ngươi nói xem, khi một người mất đi trí nhớ, có phải tình cảm mà họ bộc lộ sẽ là chân thật nhất?”
“Vì sao tiểu thư lại hỏi như vậy?”
Tuy đây là bí mật, nhưng dù gì Hương Nhi cũng là nha hoàn của nàng, tính tình mặc dù hơi ngang ngược lỗ mãng, nhưng cũng có chút tinh tế, vì thế mới nói: “Gia gia đã nói cho ta biết, gia….hắn từng mất đi trí nhớ”
Hương Nhi sửng sốt, kinh hãi: “Tiểu thư, nhưng nhìn gia chỗ nào cũng không thấy giống a”
“Chẳng lẽ hắn lại không thể giả vờ được ư, giả vờ như là mình không mất trí nhớ? Mà Kiều Sở đã chiếm được trái tim hắn, nhưng ta thật không hiểu vì sao nàng lại nhất quyết muốn bỏ đi.
Cũng không biết vì sao lần đó hắn chọn nàng, bỏ ta, bỏ cả Duệ vương phủ.
Còn hiện giờ lại vì Phương Kính mà tình nguyện chọc giận hoàng thượng”
“Chuyện hưu phi, người từng nói với nô tỳ, có lẽ là do gia có tính toán kế sách gì đó mà không kịp nói cho người biết, nhưng nguyên lai lại là vì hắn mất trí nhớ a, đó là do hắn-thật-tâm làm.
Tiểu thư, chuyện này có thể tin được không?”
“Ta quả thực cũng từng cho là như vậy.
Chuyện hắn mất trí nhớ là do biểu ca của ta bí mật nói cho gia gia, tuy không rõ huynh ấy lấy tin tức từ đâu, nhưng gia gia sau đó đã viết thư kể lại cho ta.
Nghĩ cũng thực nực cười, chuyện của phu quân mình mà lại phải thông qua biểu ca mới biết được.
Hắn có lẽ là đã khôi phục lại trí nhớ, bằng không hắn cũng sẽ không trở lại Lang phủ đón ta, chỉ là hắn vẫn thể để ta bước vào trong tim hắn.
Ngày đó, ta chẳng qua cũng chỉ là hờn dỗi nói một câu, nhưng hắn đã thẳng đem túi gấm đựng liên đan ta cho hắn mà trả lại cho ta”
“Cho nên, ngày đó gia nói đến cánh quân trái này nọ, Tương gia tuy không nói gì, giống như đã bằng lòng với gia, nhưng thực ra trong lòng Tương gia đã….”
“Phải, trong lòng đã lần nữa có ý định ủng hộ biểu ca.
Tuy biểu ca đã đánh mất quân tâm, muốn ủng hộ thì quả là thiên nan vạn nan, nhưng tổng so với việc ủng hộ một người coi Lang gia như một chiếc hài cũ nát thì vẫn tốt hơn nhiều.
Biểu ca có thể tra ra được tin gia từng mất đi trí nhớ, xem ra huynh ấy bây giờ đã khác xưa rồi, càng thông duệ hơn rất nhiều.
Ta vẫn muốn hướng gia gia nói tốt vài lời giúp gia, nhưng hắn hiện giờ như vậy, ta phải nói như thế nào đây? Trong lòng ta đối với hắn vẫn không thể buông tay được….”
“Nhưng, tiểu thư, nô tỳ vẫn không hiểu, nếu gia quả thật cho rằng Tương gia đã tha thứ cho hắn thì vì sao mấy ngày nay hắn lại không đối đãi thật tốt với tiểu thư, ngày đó tiểu thư không phải đã giận mà đuổi hắn về sao, chẳng lẽ hắn không sợ khiến người không vui mà đánh mất sự ủng hộ của Lang gia sao?”
“Bởi vì Kiều sở, bởi vì ta đã giúp Kiều Sở bỏ trốn.
Hắn vì Kiều Sở thì có gì là không thể làm?”
“Hắn thật sự yêu Kiều chủ tử kia đến vậy sao?”
“Đúng vậy, ta chưa từng nghĩ tới hắn lại có thể vì một nữ nhân mà làm đến như thế.
Vì Phương Kính, vì Kiều Sở.
Thậm chí, ở cung yến hắn còn vì Kiều Sở mà cự tuyệt Trái Trữ trưởng công chúa, tâm ta vốn đã chuẩn bị đón nhận vị công chúa kia nhập phủ, nhưng lúc đó ta rõ ràng thấy hắn liếc nhìn Kiều Sở vài lần, mà thậm chí hắn biết ta đang quan sát hắn, nhưng hắn cũng chẳng thèm kiêng dè.
Mặc dù hắn không biết Kiều Sở khi đó đã chuẩn bị tốt kế hoạch bỏ trốn, nhưng ánh mắt của hắn nhìn nàng, có vẻ như thâm tâm hắn vẫn sợ Kiều Sở tùy thời đều có thể biến mất bất cứ lúc nào”
“Tiểu thư,” Hương Nhi bất an, giọng nghẹn ngào: “Chúng ta phải làm gì bây giờ? Tiểu thư đã phải chịu quá nhiều ủy khuất rồi….”
“Ta không biết.
Ngày xưa ta vẫn luôn hy vọng hắn yêu ta, hắn có thể hoàn thành đại nghiệp thì ta cũng có thể trở thành hoàng hậu của hắn, Lang gia sẽ vững bền, nhưng hiện giờ mới biết, hắn lẽ ra không nên yêu thật lòng một nữ nhân, hắn yêu Kiều Sở liền giống như bắt đầu bước trên còn đường đi vào chỗ chết, một bậc đế vương thì không nên có ái tình.
Ta hiện tại muốn Kiều Sở chết, nhưng cũng không hy vọng Kiều Sở chết”
“Vì sao?”
Hương Nhi nghe ngữ khí yếu ớt của Lang Lâm Linh, không khỏi kinh ngạc bật thốt lên hỏi.
“Ta biết cho dù ta có khuyên thế nào thì gia gia cũng chưa chắc đã nghe theo, nhưng Thượng Quan Kinh Hồng, người nam nhân mà cho đến tận bây giờ ta vẫn không thể nhìn thấu này, có lẽ rồi cũng có một ngày hắn sẽ hoàn thành đại nghiệp, khi đó Lang gia………..Phương Kính, không phải, là Trầm Thanh Linh, nhất định sẽ không bỏ qua cho ta.
Hương Nhi, ngươi có hiểu hay không, ta mặc dù không sợ nàng ta, không ngại cùng nàng ta đối đầu, nhưng Thượng Quan Kinh Hồng yêu nàng ta vẫn nhiều hơn ta, cho nên vô luận thế nào thì ta cũng là kẻ thua cuộc.
Nhưng Kiều Sở thì khác, mặc dù ngày xưa ta tranh đấu với nàng, nhưng dường như nàng đối với ta lại không có ý thù hận, nếu lần này nàng không chết, nếu một ngày nào đó nàng trở về, có lẽ, nàng sẽ cứu được Lang gia.
Chỉ có nàng mới có thể đấu lại Trầm Thanh Linh.
Nhưng đương nhiên tương lai của Thượng Quan Kinh Hồng cũng có thể vì nàng mà bị hủy, ai biết được?”
****
Ba ngày sau.
Địa cung bên dưới phủ thái tử.
Thượng Quan Kinh Hạo quả không hổ danh là huynh đệ của Thượng Quan Kinh Hồng, ở dưới nhà mình cũng lén lút xây ra một cái địa cung, nơi này so với địa lao của Duệ vương phủ lại vừa lớn vừa xa hoa, có đến mấy cái sân ngăn cách giữa nàng và Tứ Đại Mỹ Nhân.
Thượng Quan Kinh Hạo đã nói, Kiều Sở, ta sẽ không dùng ngươi để uy hiếp Thượng Quan Kinh Hồng, chẳng lẽ ta lại không thể hơn hắn sao.
Ta muốn có ngươi, nhưng trước khi ta đăng cơ phải khiến ngươi chịu ủy khuất ở tạm dưới này đã.
Ta sẽ phái người ra ngoài đi tìm danh y về chữa bệnh cho ngươi, sau này cũng sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý.
Chuyện ngươi phản bội ta, hết lần này đến lần khác đối đầu với ta, phá hỏng việc của ta, lại khiến ta……thật sự thích ngươi.
Ngươi vốn cũng thích ta phải không, chẳng qua ngày đó ngươi giận vì bị ta lợi dụng thôi phải không, nhưng kể từ bây giờ chúng ta lại lần nữa bắt đầu.
Cũng đừng nghĩ đến chuyện lấy cái chết để uy hiếp, nếu không ta trước giết chính là hai nha đầu của ngươi.
Thích, nàng thậm chí còn chưa từng nghĩ đến một lần nào luôn.
Đêm đó, nàng liều chết phản kháng, cuối cùng cũng khiến hắn buông tha nàng, không có làm gì nàng cả, chỉ ôm nàng ngủ.
Mấy ngày sau đó, có một đêm hắn đến tìm nàng, đem bảy, tám cây cổ cầm đưa vào phòng, nói muốn nàng đánh đàn cho hắn nghe, lại cùng nàng ngủ.
Nàng rất ít khi nói chuyện với hắn, nếu hắn không làm chuyện gì quá đáng thì nàng cũng không muốn đi phản kháng làm gì, dù sao gần đây tình trạng nôn mửa của nàng lại càng thêm trầm trọng, sợ động thai cho nên cũng không muốn dùng thân thể đi phân cao thấp, nàng đang dần dần học được cách thỏa hiệp.
Thậm chí cũng không lấy cái chết để uy hiếp, vì Thượng Quan Kinh Hạo không phải là Thượng Quan Kinh Hồng.
Nếu là Thượng Quan Kinh Hồng thì cho dù có phải ngàn dặm dụng độc, cũng thủy chung không động đến hai nha đầu của nàng.
Cho dù hắn biết chỉ cần giết một trong hai người thì đã đủ khiến nàng phải thỏa hiệp.
Mấy ngày nay, nàng đột nhiên nghĩ thông suốt được vài thứ, kỳ thật Thượng Quan Kinh Hồng cũng không có xấu xa như nàng nghĩ, ít nhất là đối với nàng.
Mà Thượng Quan Kinh Hạo cũng vậy.
Cũng có lẽ là bởi vì hắn biết nàng không có khả năng thoát khỏi chỗ này.
Nàng nên làm cái gì bây giờ? Phải làm thế nào mới có thể trốn thoát được đây?
Kiều Sở ngẫm nghĩ, mở cửa phòng đi ra ngoài, nhìn lên trời ngắm sao, bên ngoài phòng có rất nhiều tỳ nữ hộ vệ, duy chỉ không có một thứ chính là tự do.
Đột nhiên, lưng nàng căng thẳng, cả người bị kéo vào lòng ai đó, hô hấp ấm nóng thổi vào trong tai nàng: “Bụng ngươi cũng chưa lớn lắm, nghiệt tử trong bụng ngươi đêm nay không thể giữ được nữa”