“Thượng Quan Kinh Hạo, ta van cầu ngươi”
Sau lưng đã là giường, nàng muốn lui cũng không thể lui được nữa, Kiều Sở nhắm đôi mắt ứa đầy lệ, chậm rãi quỳ xuống.
Cả đời nàng đã chẳng thể chân chính có được thứ gì, thứ duy nhất thuộc về nàng cũng chỉ có một mình đứa bé trong bụng này mà thôi.
“Không thể”
“Đứa bé mà chết thì ta cũng không thể sống được nữa”
“Kiều Sở, đừng thử uy hiếp cô, ngươi sẽ sống, nếu không, hai nha đầu của ngươi đều phải chôn theo ngươi”
Tuy biết rõ là không thể làm, nhưng nàng vẫn nhanh chóng đứng lên, thân thủ hướng trong chăn đệm sờ soạng.
Lúc này có thể kéo dài thời gian được chừng nào tốt chừng đó___mấy ngày này nàng đã lấy cớ muốn may vá thêu thùa, để tỳ nữ mang dụng cụ đến, sau đó âm thầm trộm một cây kéo nhét xuống dưới giường.
Thượng Quan Kinh Hạo biến sắc, thân ảnh vụt tới, thoáng chốc đã từ đằng trước y nữ dừng lại bên cạnh Kiều Sở, nháy mắt đã thấy máu tươi bắn lên trên cổ nàng.
Cánh tay của Thượng Quan Kinh Hạo ôm ngang cổ ngăn không cho nàng dùng tính mạng uy hiếp, bàn tay bị thương của hắn cũng đoạt lấy cây kéo trong tay nàng.
Mấy ngày này nàng cùng hắn sống chung rất hòa thuận, Hương Nhi kín đáo ở Duệ vương phủ nghe ngóng quan hệ giữa Thượng Quan Kinh Hồng và Lang gia, về chuyện của nàng và Thượng Quan Kinh Hồng, tuy Hương Nhi không thể tìm hiểu được lý do vì sao bọn họ đổ vỡ, nhưng hắn đoán là vì nàng đã thất vọng, mất lòng tin vào Thượng Quan Kinh Hồng, nếu không, đã chẳng có chuyện nàng được sủng ái nhưng vẫn khăng khăng bỏ đi như vậy.
Không nghĩ tới lúc này nàng lại phát điên như thế, trên tay hắn đau, lại sợ nàng tự làm mình bị thương, liền giáng cho nàng một cái tát: “Cô còn tưởng ngươi là nữ nhân thông minh, nguyên lai cũng có thể ngu xuẩn đến thế.
Nhớ cho kỹ, cô có thể cho ngươi sự sủng ái, nhưng tuyệt không chấp nhận sự khiêu khích của ngươi”
Kiều Sở bị tát ngược lại là cười: “Điện hạ nên đi mua tượng gỗ về làm bạn, chúng nhất định sẽ nghe theo lời điện hạ, ngay cả đám người Kiều Mi cũng đều nghe theo lời điện hạ, việc gì cứ phải chấp nhất ở một nữ nhân xấu xí như ta”
“Không lẽ ngươi…vẫn còn yêu Thượng Quan Kinh Hồng?”
Thượng Quan Kinh Hạo cười lạnh, điểm huyệt đạo của nàng, ôm thân thể mềm nhũn vô lực của nàng vào lòng.
“Nếu ta còn yêu hắn, vì cớ gì còn muốn bỏ đi? Những ngày này ta đã cẩn thận suy nghĩ, ta đoán việc ngươi có thể nắm rõ hành tung của ta, hẳn là vì bên cạnh Lang tiểu thư đã có cơ sở ngầm của ngươi.
Người nọ lại không nói chuyện giữa ta và Duệ vương cho ngươi biết ư?”
Thượng Quan Kinh Hạo khẽ nhíu mày, nhìn vào đôi mắt hoang hang mệt mỏi của nàng, gương mặt đẫm lệ của nàng, gò má vì bị tát đã hơi sưng lên, nhưng vẫn biện luận cùng hắn, trong lòng hắn có chút thương tiếc, nhưng chợt như hiểu ra cái gì, lòng hắn bỗng dưng trầm xuống, điểm á huyệt của nàng, bế nàng đặt lên giường.
“Kiều Sở, ngươi nói mấy chuyện không đâu này với cô là vì muốn kéo dài thời gian sao? Đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn muốn kéo dài thời gian? Vô ích thôi? Ai sẽ đến cứu ngươi? Thượng Quan Kinh Hồng ư? Hắn thậm chí còn chẳng biết một chút gì!”
Hắn nói xong, trong lòng phiền não nhìn nước mắt lại bắt đầu lăn ra khỏi khóe mắt nàng, nàng lúc này muốn động đậy hay nói gì cũng không thể, chỉ có thể dùng ánh mắt mãnh liệt cầu xin hắn, nàng từ trước tới nay vẫn chỉ luôn cùng hắn đối đầu, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng cầu xin hắn.
Hắn lạnh lùng lắc đầu, đáy mắt nàng liền từng chút từng chút bao phủ một tầng xám tro.
“Ngươi là y nữ có tiếng, cô tin tưởng y thuật của ngươi.
Cấp thuốc cho nàng, xử lý cho tốt, sau khi loại bỏ được nghiệt chủng kia lập tức báo cho cô.
Hết thảy đều phải cẩn thận, nếu nàng có mệnh hệ gì thì ta sẽ lấy mạng tất cả các ngươi”
“Vâng, thưa điện hạ”
Y nữ cùng hai tỳ nữ run rẩy quỳ xuống.
Hắn không muốn phải nhìn thấy vẻ mặt lúc này của nàng thêm nữa, phất tay áo, bước ra ngoài.
*****
Thư phòng.
Tào Chiêu Nam và Vương Mãng nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hạo tiến vào, cả hai đều hơi kinh hãi, bọn họ trong lòng đều tự biết hắn vừa đi đâu và vừa đi làm cái gì.
Vương Mãng thấy sắc mặt hắn hung hiểm, vội hỏi: “Điện hạ, tuy chưa nhận được tin mật báo của cơ sở ngầm, nhưng Vương Mãng tin nhất định là tin tốt, hiềm khích giữa Lang gia và Duệ vương nhất định là càng lúc càng lớn”
“Ừ” Thượng Quan Kinh Hồng gật đầu, trên mặt lộ ra nửa điểm ý cười.
Tào Chiêu Nam cười nói: “Thật không uổng công Ngự sự đại nhân dịch dung thành ‘Phương Kính’ đi thuyết phục Hiền vương, việc Duệ vương mất trí nhớ tuy là việc ngoài dự đoán, nhưng vừa hay nó lại trở thành một nước cờ của chúng ta.
Lang gia sẽ từ trong miệng Hiền vương mà biết được việc Duệ vương mất trí nhớ, rồi sẽ biết chuyện hắn hưu Lang phi thật ra không phải là một kế sách mà hắn không kịp giải thích với bọn họ, mà chính là do hắn thật tâm gây ra”
“Ngày đó, bản đồ xa giá là do ‘Phương Kính’ giao cho Hiền vương, nhưng lúc xảy ra sự, thích khách của Hiền vương lại ngay cả một góc áo của điện hạ cũng không thấy, vì chuyện đó mà ‘Phương Kính’ đã mất sự tín nhiệm của Hiền vương, nhưng lần này ‘Phương Kính’ đưa Bích Thủy ra làm bằng chứng, lại nói chuyện thiên về hướng có lợi với hắn, hắn nhất nhiên là sẽ nghe theo mà chuyển lời đến Lang gia”
Vương Mãng gật đầu: “Người đời nói hồng nhan họa thủy, Duệ vương quả thật hành sự càng lúc càng hồ đồ đi.
Vốn muốn phái người trà trộn vào Duệ vương phủ không khó, nhưng để trà trộn vào trong đám người thân cận với Duệ vương thì không dễ dàng chút nào; mà nếu chỉ giả dạng làm nô phó tầm thường thì tuyệt đối chẳng thể nghe ngóng được thông tin gì có ích”
“Nếu không có chuyện hắn đuổi Bích Thủy ra khỏi phủ đánh động làm cho thám tử của ta bí mật theo dõi Duệ vương phủ biết được, trên đường đã lặng lẽ giết người áp giải của Duệ vương, để tin tức không báo về Duệ vương phủ, thì chúng ta cũng đã chẳng thể từ trong miệng Bích Thủy mà biết được việc hắn mất trí nhớ; và nếu không có chuyện hắn hưu Lang phi, để Lang phi trở về Lang phủ, có lẽ chúng ta cũng chẳng thể có được cơ hội phái cơ sở ngầm quan sát bắt chước Hương Nhi, cuối cùng đem Hương Nhi tráo đổi.
Còn Kiều__”
Hắn nói tới đây rất nhanh vội cấm khẩu, việc này liên quan đến bí mật của thái tử, hắn tốt nhất không nên nhiều lời.
Quả nhiên đáy mắt Thượng Quan Kinh Hạo tối sầm lại, Vương Mãng bất an, lại nghe được hắn thản nhiên phân phó: “Bảo Hương Nhi giả kia hành sự cẩn thận, Bát đệ của cô không phải người đơn giản, chớ để hắn phát giác”
“Vâng”
“Có điều tương lai có bị hắn phát hiện hay hông cũng chẳng có gì quan trọng, thử hỏi hắn phải làm thế nào mới có thể lần nữa chiếm được cái tâm của Lang gia? Nếu là cô, chẳng thà không làm”
Thượng Quan Kinh Hạo nhếch miệng, đột nhiên gạt phăng đi chiếc gương đồng trên bàn xuống đất.
“Xoảng” một tiếng, gương đồng nứt vỡ.
Vương Mãng kinh hãi, rhưng Tào Chiêu Nam là lão nhân trong cung cho nên liền hiểu được: “Gương vỡ khó lành, có lành thì vẫn còn vết rạn”
Ba người đồng thanh cười.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Vương Mãng đi mở cửa.
Một gã sai vặt vẻ mặt khủng hoảng chạy vội vào quỳ xuống trước mặt Thượng Quan Kinh Hạo, run giọng nói: “Điện hạ, thuốc…..toàn bộ đều đã uống hết, y nữ nói thai nhi đã chết, nhưng không biết vì sao mà vẫn không chịu ra ngoài, y nữ nói hiện giờ chỉ có thể dùng thuốc để khiến tử thai chảy ra, nhưng phu nhân lại ra rất nhiều máu, điện hạ, này rốt cuộc có nên dùng thuốc nữa hay không?”
Sắc mặt Thượng Quan Kinh Hạo đại biến, đứng bật dậy, nhưng đúng lúc này lại có thêm một gã sai vặt ở ngoài cửa bẩm báo: “Điện hạ, có Duệ vương đến bái kiến”