Hạ vương phủ, phòng ngủ của Hạ vương.
“Kinh Thông, chàng đã về? Chàng…chàng đang ôm ai vậy?”
Ngân Bình giật mình từ trên tiểu tháp đứng lên, kinh ngạc nhìn người đang được Hạ vương bồng trên tay___là một nam nhân bộ dáng có vẻ tầm thường.
“Không phải ta đã bảo nàng về rồi sao, như thế nào lại ở trong phòng của ta?”
Hạ vương bế Kiều Sở đi vào, nhìn thấy Ngân Bình lòng hắn cũng cả kinh, hắn mặt mày sắc bén, ngữ khí cũng trầm xuống.
“Ta muốn chàng kinh hỉ nên mới lẻn vào trong này chờ chàng………” Ngân Bình ủy khuất, hai mắt lại tò mò nhìn Kiều Sở vẫn đang hôn mê.
Thân mình Kiều Sở đau nhức, đúng lúc này lại vô thức lẩm bẩm: “Đau….
.
”
Ngân Bình vừa nghe thanh âm của nàng nhất thời kinh sợ, lập tức bước tới trước mặt Hạ vương, thân thủ kéo người Kiều Sở, giận giữ chất vấn: “Kinh Thông, nàng là ai?”
Hạ Cửu đã sớm không còn là Hạ Cửu ngày trước, cảm xúc vẫn đắm chìm trong hình ảnh nàng một thân đầy máu, sợ hãi bất lực yếu ớt co mình rúc vào góc giường, lúc này thấy Ngân Bình động vào người nàng, nhất thời khiến hắn vừa đau vừa giận, hơi nghiêng người, giọng đã biến lạnh: “Nàng về trước đi”
“Chàng nói cái gì?”
Ngân Bình không thể tin mở to mắt nhìn hắn, hai người không hợp nhau, nàng lại thích hắn, mà hắn sau đó lại đối với nàng rất yêu chiều, nào có bao giờ nghe hắn dùng ngữ khí này nói với nàng, nàng hoảng lên, hầm hầm đi kéo Kiều Sở: “Nàng là ai?”
“Cút!”
Hạ vương nổi giận, thân mình chợt lóe, nhanh chóng tránh ra khỏi tầm tay của nàng.
Ngân Bình ngẩn ra.
“Hạ Cửu, chàng quá đáng!”
Nàng nghiến răng, bật tung cửa hầm hầm bỏ đi.
Kiều Sở lúc này lại có chút tỉnh táo lại, trong lòng áy náy: “Cửu gia, xin lỗi, là ta……….
”
Hạ vương lắc đầu, đáy mắt ẩn ẩn là thương tiếc cùng siểm nịnh: “Không liên quan đến ngươi, là ta”
Thấy Kiều Sở mệt mỏi nhắm mắt lại, hắn lập tức bước nhanh về phía giường, đặt nàng nằm xuống, lúc này Hạ tổng quản mới dẫn theo y nữ trong phủ tiến vào.
Y nữ này từng là y nữ trong cung, là Hạ vương lĩnh về phủ, chịu trách nhiệm xem bệnh cho nữ quyến trong Hạ vương phủ.
Nàng bắt mạch cho Kiều Sở, một hồi lâu mới run giọng nói: “Sao có thể như vậy được? Đứa nhỏ này rõ ràng là mạch không còn đập, nhưng như thế nào lại đột nhiên có một chút phản ứng?”
“Có thể cứu được không? Có thể cứu được đứa bé không?” Hạ vương hơi do dự, rốt cuộc hỏi.
“Gia, vốn là có thể, nhưng vị…….
phu nhân này, thân thể rõ ràng là vừa trải qua động tác kịch liệt, cho nên nô tỳ quả thật không dám chắc chắn”
“Hài tử…….
” Kiều Sở giống như nghe được lời của y nữ nói, trong lúc mê man lại yếu ớt kêu lên.
Hạ vương nhớ tới thời điểm tìm thấy Kiều Sở, nhìn thấy trong phòng có một y nữ đã chết, lòng hắn lại là đau đớn, nhắm mắt, trầm giọng ra lệnh: “Nhất định phải cứu được cả phu nhân lẫn đứa nhỏ”
Y nữ nghe ra trong giọng hắn ẩn ẩn chứa sát ý, lấy làm kinh hãi.
Nàng thi châm được nửa khắc, Kiều Sở đột nhiên “Ưm” một tiếng bắt đầu tỉnh lại, tú mi nhíu chặt, mồ hôi không ngừng theo trên trán thấm ra, bộ dáng thống khổ cực kỳ.
Hạ vương cả kinh, gạt y nữ kia qua một bên, đem người Kiều Sở ôm vào lòng, cả giận quát: “Nàng làm sao vậy?”
Y nữ run rẩy nhìn hạ thân Kiều Sở không ngừng chảy máu, sợ hãi liều mạng lắc đầu.
Hạ vương hoảng loạn, gắt gao đè nén, lập tức nhìn về phía Tổng quản: “Nhanh đi tìm Duệ vương, cho dù tình huống của hắn bên kia có cấp thế nào thì cũng nhất định lôi được hắn về đây cho ta!”
*****
Đường lớn Triêu Ca.
Liễn giá của hoàng thượng đi được một đoạn khá xa ở phía trước, sau đó một chiếc xe ngựa cũng tùy theo liễn giá chậm chạp đi theo.
Bên trong xe, mọi người quan sát Thượng Quan Kinh Hồng từ nãy giờ vẫn cúi đầu trầm mặc không nói.
Sau lưng lẫn đùi phải của hắn đều là vết máu___lúc chấp hình, Thượng Quan Kinh Hồng không dùng nội lực chống đỡ, bởi như thế chỉ càng khiến hoàng đế thêm giận, mà Tào Chiêu Nam đương nhiên là không có chuyện nương tay, cứ nhắm đùi phải của hắn mà hạ trượng, hoàng đế thế nhưng lại không có ngăn cản.
Mọi người lo lắng, lúc này đã không có thuốc trị liệu trong tay, mà ngay cả Thượng Quan Kinh Hồng cũng chẳng thèm bận tâm đến vết thương, lão Thiết mới vừa rồi đành phải băng bó qua loa cho hắn một chút.
Hoàng đế sau khi trách phạt xong mà vẫn không hề nguôi giận, lại lệnh cho Thượng Quan Kinh Hồng cùng bọn họ đến điện Thường phi để tự kiểm điểm chính mình.
“Gia….
.
Vừa nãy sao gia không biện bạch?” Cảnh Thanh nhớ tới việc bọn họ đã cố gắng nhiều năm như vậy, bây giờ đều trôi xuống sông xuống bể hết, bi thương từ nãy đến giờ, hiện tại lại lo lắng cho vết thương của Thượng Quan Kinh Hồng, nhịn không được thấp giọng khóc lên.
“Biện như thế nào?”
Thượng Quan Kinh Hồng dửng dưng hỏi lại, sau đó lại tiếp tục trầm mặc.
Cảnh Bình để ý thấy tay hắn vẫn luôn đặt trước ngực, không biết là đang sờ thứ gì.
“Lúc nàng đi ra, không biết có gặp chuyện gì không, các ngươi có nhìn thấy không?”
Mọi người sửng sốt, xong lập tức lắc đầu.
“Ân, nàng hiện tại đang ở chỗ Hạ Cửu, Hạ Cửu nhất định sẽ bảo hộ nàng an toàn”
Mọi người không biết nên đáp thế nào, đột nhiên nghe được một trận vó ngựa dồn dập áp sát vào thùng xe ngựa, Thượng Quan Kinh Hồng lập tức xốc liêm trướng lên.
“Bát gia, nô tài vừa mới đi hỏi người của phủ thái tử mới biết là ngài đang tiến cung, ơn trời, cuối cùng cũng tìm được ngài”
Bên ngòai liêm trướng, người đang hạ giọng nói chính là tổng quản của Hạ vương phủ.
Mọi người chỉ thấy sắc mặt Thượng Quan Kinh Hồng biến đổi, thân thủ đã túm lấy cổ áo của Hạ tổng quản: “Nàng đã xảy ra chuyện gì?”
“Phu nhân….
.
nàng đang ra rất nhiều máu, hiện tại thống khổ vô cùng, thái tử đã sai người ép nàng uống thuốc, đứa bé kia…….
chỉ sợ là không giữ được nữa, ngài mau………”
Mọi người nghe vậy thì lấy làm kinh hãi, trước mắt thanh bào chợt lóe, Thượng Quan Kinh Hồng đã nhảy xuống khỏi xe ngựa, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
“Gia, đây là kháng chỉ____” Cảnh Thanh chính kinh, rồi lại theo bản năng hít vào một hơi, run giọng la lên.
………
Lời hắn còn chưa dứt, đã nghe phía trước truyền đến tiếng thét to của võ quan: “Hoàng thượng hỏi, phía sau đã xảy ra chuyện gì?”
****
Hạ vương phủ.
“Kiều Sở, đừng sợ, Bát ca sắp lại đây rồi, ngươi cùng đứa nhỏ sẽ không sao cả…….
.
”
Nhìn nam nhân đang ôm thật chặt chính mình, không ngừng nhỏ giọng an ủi, trong đầu Kiều Sở là một mảnh trống rỗng, cúi đầu cười ra tiếng: “Thượng Quan Kinh Hồng….
.
”
“Ân, hắn……”
“Đừng nhắc đến hắn”
Cả người nàng lạnh lẽo, chịu đựng đau đớn đề cao thanh âm ngăn Hạ vương chớ nói thêm, trước mắt trở nên tối sầm, thình lình nghe “kẽo kẹt” một tiếng, cửa đã bị người bật mở ra, một thân ảnh lao vào phòng.