Năm ngày sau.
Trời hôm nay rất đẹp.
Ở phía đông, trên đường lớn náo nhiệt ở Triêu Ca, người qua lại tấp nập không dứt, cửa hiệu mọc lên san sát, lái buôn khí thế ngất trời.
Mà quan trọng nhất chính là vượt qua cánh cổng thành cổ sơ kia sẽ là con đường thông đến một thành quận khác.
Ánh nắng mặt trời như vô số mảnh vụn của thỏi vàng bị nghiền nát dát lên trên người đi lại trên đường, khiến mọi người cùng cảnh vật như tăng thêm một vầng hào quang xinh đẹp chói lóa.
Kiều Sở nghĩ nàng có lẽ không nên chọn nơi này, nơi này quá náo nhiệt.
Thượng Quan Kinh Hồng cũng không nên chọn buổi sáng, buổi sáng nắng quá nhiều.
Nguyên còn tưởng rằng, cáo biệt ở một nơi náo nhiệt thì có thể xua tan phần nào phiền muộn trong lòng, nhưng nào biết trái lại cõi lòng đều chỉ là nặng trĩu.
Tứ Đại và Mỹ Nhân đã ở ngay cổng thành phía trước kia chờ nàng, nàng dừng bước, nghiêng người nhìn nam tử đứng cách nàng hơn mười thước ở phía sau, im lặng nhìn nàng rời đi.
Đêm đó hắn đến biệt viện.
Nàng lại không ngờ tới, hắn nhẽ ra đang ở trong cung lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ nàng.
Hắn ôm nàng thật chặt, ngữ khí vô cùng nhẹ: “Kiều Sở, nàng đi đi.
Ta sẽ để nàng đi.
Chờ nàng khỏe hơn một chút, phụ hoàng để ta xuất cung, ta sẽ tức khắc an bài hết thảy.
Ta sẽ để nàng bình an rời đi, sẽ không để cho Thượng Quan Kinh Hạo tái…tổn thương nàng”
Nàng giống như quá mức kinh hỉ, lại giống như không dám tin, hay là một cảm giác gì đó rất khó nói rõ, nàng lúc ấy chính là thất thố, cả người run rẩy đến lợi hại.
Hắn lại như nhìn thấu được tâm tư của nàng, nhẹ giọng nói: “Không có tính kế, không có ràng buộc, ta sẽ phái người đem giải dược cấp cho một nhà mẫu thân nàng”
Hắn nói xong lời này liền buông lỏng tay, sau lưng lại chìm vào im lặng, chẳng còn cảm nhận được hơi thở của hắn nữa, tựa như một cơn gió thổi đến đã mang theo hắn đi.
Đợi đến khi nàng quay đầu lại, trong viện đã chẳng còn thấy bóng người.
Thanh âm vô cùng nhẹ của hắn xuyên qua màn đêm lại truyền đến bên tai.
“Kiều Sở, nếu ngày đó sau khi khôi phục trí nhớ ta không đánh nàng, nếu ngày đó nàng hỏi, ta liền nói với nàng, mặc cho ba nghìn nhược thủy, ta cũng chỉ thủ một bầu, liệu chúng ta…….”
(Liệu hai người ra sao em không biết, nhưng chắc chắn sẽ rút ngắn được mấy chục chương lận đó đại ca img
)
………
Hắn không hỏi hết, mà nàng cũng chẳng trả lời.
Muốn trả lời cũng không được, bởi vì nàng chưa từng nghĩ đến hắn sẽ thả nàng đi.
Dường như hắn yêu nàng, nhưng lại đồng ý để nàng đi.
Nàng thật sự không hiểu nổi.
Có lẽ vì hắn nhận ra người hắn yêu nhất vẫn là Trầm Thanh Linh, đêm đó hắn nói hắn tình nguyện ở lại với nàng, có lẽ cũng chỉ là nhất thời xúc động mà thôi.
Ai đó đã từng nói, nếu yêu nàng thì sẽ tổn thương nàng, bởi vì áy náy chính là phương pháp tốt nhất để duy trì tình yêu.
Chính là như thế này phải không.
Kỳ thực nàng cũng không cho là như vậy.
Mà hắn hiện giờ có lẽ là đã thanh tỉnh rồi đi.
Là áy náy, không phải yêu.
Nhưng chính là, vì cái gì còn muốn đi cứu nàng như thế, rồi đêm đó còn xuất cung đến tìm nàng.
Nhưng không cần suy nghĩ nữa.
Nàng cần phải đi.
Về sau sẽ được tự do tự tại, không còn bị ai làm tổn thương chính mình nữa.
Nàng thậm sâu nhìn hắn một cái.
Hắn lúc này đã mang một bộ dáng khác, nàng cũng thế, mà Tứ Đại Mỹ Nhân cũng vậy.
Bọn họ đều đã dịch dung, tại đây, bọn họ như những còn người xa lạ mà quen thuộc.
Giống như đang tham dự một vũ hội hóa trang.
Hắn thản nhiên nhìn nàng, thần sắc có tia lãnh mạc.
Kiều Sở lắc đầu cười, lại chậm rãi di mắt nhìn bốn phía, Đông Ngưng cùng những người khác cũng đang dịch dung đứng xen lẫn đâu đó trong đám người, nàng cũng đã chẳng thể phân biệt được ai là ai.
Tâm nàng dao động như dòng nước, lên xuống như thủy triều, tự đáy lòng nổi lên một cỗ chua xót khó diễn tả thành lời, bởi cho dù đã xảy ra chuyện gì, là chuyện tốt hay là không tốt, thì giữa nàng và bọn họ cũng đã là một hồi duyên phận.
Thế gian rộng lớn, năm tháng tuy dài, nhưng đời người thì ngắn ngủi, gặp được nhau đã là một chuyện chẳng hề dễ dàng gì.
Nàng giơ tay lên nhẹ vẫy vẫy, trong đám người không có ai đáp lại, nhưng nàng có thể nhận ra những ánh mắt chứa đựng những điều muốn nói.
Nàng nhắm mắt lại, chuẩn bị xoay người đi, bỗng thấy Thượng Quan Kinh Hồng bước về phía nàng.
Nàng có chút run rẩy nhìn hắn dừng lại trước mặt nàng, đưa cho nàng một cái hà bao.
Nàng khó hiểu nhìn nó, tuy những đồ vật này nàng có rất nhiều, nhưng trong trí nhớ của nàng, nàng quả thực chưa bao giờ đưa cho hắn thứ này.
“Bên trong chính là giải dược Tuyệt nhan đan”
Kiều Sở chấn động, lại nghe hắn nói tiếp: “Còn nhớ không, ta đã từng nói với nàng tuy chế pháp của Tuyệt nhan đan đã thất truyền, nhưng ta vẫn có thể điều ra được giải dược.
Đây là ta thay nàng giải loại độc cuối cùng trong người nàng”
“Cảm ơn….Cảm ơn ngươi”
“Trong Duệ vương phủ vẫn sẽ có một Kiều Sở giả, nàng cứ đi theo lộ tuyến mà ta đã vạch sẵn cho nàng, bí mật đến một trấn nhỏ ở Giang Nam.
Những khách điếm ven đường ta đã chuẩn bị hết thảy, đến đó nàng cứ tùy ý chọn một phòng, chỉ cần báo tên mình là Lâm Vũ là được”
“Lâm Vũ?” Kiều Sở kinh ngạc.
“Đó chẳng phải là tên của nàng sao?” Hắn thản nhiên hỏi lại.
Trong lòng Kiều Sở run rẩy, nghe hắn lại tiếp tục nói: “Ở Giang Nam rất tốt, đó là một nơi rất đẹp.
Nàng tuyệt đối không được trở về bên chỗ của mẫu thân nàng, bên đó không an toàn, ở Giang Nam tuy không thể nuôi ngựa chăn dê, nhưng vẫn có thể trồng hoa nuôi cây cỏ”
Trồng hoa nuôi cây cỏ………Đáy lòng Kiều Sở càng run rẩy phát lợi hại, giống như cục đá quăng vào giữa lòng hồ.
“Được” Nàng hít sâu vào một hơi, lại khẽ cười: “Lần này không có điều kiện?”
“Có”
Đôi mắt không một chút dao động của Thượng Quan Kinh Hồng hơi nheo lại, đồng tử trong mắt co rút.
Nàng ngẩn ra.
“Ta sẽ phái ám vệ đi theo bảo vệ nàng, trong đó có người rất giỏi y thuật, bọn họ sẽ ở một nơi bí mật dõi theo nàng, nàng không cần để ý, cứ đi đến bên kia, cứ đến định kỳ ta sẽ phái người đưa thuốc cho nàng, cũng không cần cự tuyệt”
Sống mũi Kiều Sở bấtbất chợt cay cay, chạy nhanh gật đầu, vừa cười cười vừa hỏi: “Còn có cái gì cần nói nữa hay không?”
“Không có, nàng đi đi”
“Ân”
Kiều Sở đáp, thấy Thượng Quan Kinh Hồng hơi ngiêng đầu nhìn về một cửa hiệu bên cạnh, ánh mắt trời phản quang che đi thần sắc trong đôi mắt hắn.
Nàng muốn nói với hắn một câu bảo trọng, nhưng chung quy lại không thể mở miệng, cuối cùng chỉ nói: “Vậy….ta đi đây”
Thẳng cho đến khi nàng đã quay hẳn người đi, vẫn không nghe thấy hắn lên tiếng, gió xuân nhẹ nhàng táp lên trên người nàng.
****
Mấy ngày sau, Nghiệp Thành.
Kiều Sở vẫn trọ lại trong khách điếm mà ngày trước nàng và Thượng Quan Kinh Hồng khi mất trí nhớ đã từng ở qua.
Ban đêm, mọi người cùng nhau ăn cơm trong phòng.
Kiều Sở tiếp nhận dĩa rau nam nhân truyền qua cho nàng, nói: “Cảm tạ”
Một bàn bọn họ tổng có bốn người.
Nàng, Tứ Đại, Mỹ Nhân, còn có một nam tử bộ dáng thanh tú tao nhã..