Ngoài cửa điện.
Thấy Mạc Tồn Phong đi ra, vài tên nội thị lập tức ngênh đón: “Tổng quản đại nhân”
“Nhanh đi chuẩn bị xe ngựa, hoàng thượng và nương nương sắp ra tới rồi.
Còn nữa, việc này nhất định không được để kinh động ra ngoài, đã hiểu chưa?”
“Vâng!”
Nhìn ánh mắt dữ tợn của Mạc Tồn Phong, mọi người đương nhiên là hiểu được nếu để lộ ra thì chắc chắn là họa sát thân, vì thế lập tức im lặng nhanh chóng tán đi.
Hạ Hải Băng khen: “Mạc tổng quản quản lý thuộc hạ thật nghiêm”
Mạc Tồn Phong hạ thấp người đáp lễ, cười nói, đại nhân quá khen rồi.
Lúc hắn thẳng lưng lên, lại thấy Hạ Hải Băng đang thùy mâu tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Màn đêm như bức tường bủa bây lấy con người.
****
Ở một phía cung tường, chúng nội thị đang kiểm tra xe ngựa, chợt trong đó có một gã tiểu thái giám tên gọi Lục Tử “Ai nha” một tiếng, những người khác liền hỏi hắn làm sao vậy, hắn chỉ nói “Ta mót quá”, mọi người liền cười mắng, bảo hắn mau đi chỗ khác giải quyết, đừng đi ở đây kẻo làm ô uế xe ngựa của hoàng thượng.
Lục Tử cười hì hì chạy đi.
Chạy tới một chỗ khóm hoa rậm rạp che khuất, hắn liền dừng lại.
Rất nhanh liền có một cung nữ vội vàng đi ra, Lục Tử sắc mặt hơi chìm xuống, hạ giọng nói, hoàng thượng sắp đến Thiên Hương các, tìm cách báo lại cho Lệ phi để người tìm cách thông tri Trữ vương.
Thần sắc cung nữ cũng thâm ngưng, gật đầu một cái rồi tức khắc rời đi.
Đợi đến khi cung nữ kia đã đi xa, khóe miệng Lục Tử hiện lên tia cười lạnh, lúc này ở trong cánh rừng gần đó có hai người đang chậm rãi bước ra.
Chính là Tào Chiêu Nam và Vương Mãng.
Lục Tử hướng hai người hạ thấp người, Tào Chiêu Nam gật đầu, Lục Tử vội vàng theo đường cũ trở về.
Vương Mãng cười khẽ: “Đường lang bộ thiền…….” (Trong câu Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau)
Đáy mắt Tào Chiêu Nam cũng chậm rãi tối đi như màn đêm vây bủa: “Thỏ khôn đào ba hang, điện hạ đã sớm căn dặn như thế.
Duệ vương….cũng thật đáng tiếc cho hắn”
******
Ánh đèn chiếu sáng như ban ngày, người người chìm trong men rượu.
Trên đài phía dưới lầu phi thường náo nhiệt.
Tại lầu hai Thiên Hương các, sau một cây cột thật lớn, Trang Mẫn có chút bất an trong lòng nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc khẽ liếc nhìn hoàng đế một cái.
Tầm mắt hoàng đế thì lướt qua trên người Hạ vương đang ở dưới lầu, trong mắt lộ ra tia quỷ lệ.
Hạ vương lúc này đang cùng vợ chồng thái tử, Thất hoàng tử, Thập hoàng tử và đám người Tây Hạ ngồi chung một bàn, buổi đấu giá đã sắp bắt đầu rồi!
Tâm Trang Mẫn chiến kinh, nàng sợ hãi xem ánh mắt hoàng đế nhìn Hạ vương, cái loại ánh mắt này khiến cho nàng phát sinh một cảm giác giống như bí mật bị người ta phát giác.
Đúng lúc này, thanh âm của hoàng đế vang lên: “Mẫn nhi a, lão Cửu mấy ngày gần đây tính tình càng phát ra trầm ổn, trẫm rất là thích, có điều, mặc dù Đông Lăng chúng ta không sợ Tây Hạ, nhưng nếu hắn đã đồng ý liên hôn rồi thì không nên quá suồng sã buông thả, người làm mẫu phi như nàng cũng nên dạy bảo hắn một chút, nàng nói…có phải không?”
Tuy Trang Mẫn là người lanh lợi, nhưng thật không hiểu ý tứ trong lời này của hoàng đế là gì, tâm càng phát ra khiếp sợ, rồi lại nghe dưới lầu vang lên một tiếng thét to, sau đó là tiếng cười cợt xen lẫn với thanh âm sợ hãi, nàng liền chuyển mắt xuống dưới lầu, nhìn một nữ tử quần áo mỏng manh hiện lên đường cong tuyệt mỹ nhưng sắc mặt lại trắng bệch, xấu nhan hoa khôi mặt mày run rẩy đứng trên đài, cả trăm cái bàn bên dưới đều sôi sục hẳn lên, tự biết đã đến thời khắc mở màn buổi đấu giá………
Đuôi mắt khẽ nhếch, quả nhiên thấy hoàng đế đang lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Duệ vương.
Lòng nàng cũng không khỏi nảy sinh khẩn trương, giá đấu đã từ con số khởi điểm một vạn lượng lên đến mười ba vạn lượng, có điều khách nhân ra giá thì cũng chỉ còn có hai bàn.
Vốn khách nhân hôm nay tới đây nếu không luận quyền quý thì phần lớn cũng chỉ là đến xem náo nhiệt, nào có kẻ nào cả gan dám cùng một bàn của thái tử đấu giá, ngoại trừ Duệ vương.
Hơn nữa, liệu có ai lại điên rồ đến mức bỏ ra mười hai vạn lượng chỉ để mua một cái ca cơ, mà nàng ta cũng chẳng phải khuynh sắc khuynh thành gì cho cam.
“Mười lăm vạn hai” Thuần Phong nhấp ngụm rượu, đuôi mắt tà tà lướt qua bàn Duệ vương kề cận.
“Mười sáu”
Gã sai vặt làm chân xa phu kinh hoàng nhìn chủ tử của mình, bàn của bọn họ thế cô lực kém, chỉ có mỗi một mình Thượng Quan Kinh Hồng mà thôi.
Thượng Quan Kinh Hồng bệnh nặng lại không chịu nằm nhà nghỉ ngơi, cũng chẳng ăn uống gì mà đêm nay lại đột nhiên giãy dụa đứng lên muốn ra ngoài, đám người Phương tổng quản muốn ngăn hắn nhưng đều bị hắn sai kẻ khác bao vây kiềm giữ.
Mà một nơi như thế này thì cả Lang phi, Kiều phi lẫn Lâm cô nương đều không thích hợp để có mặt, bởi nếu vô duyên vô cớ mà đến thì tất sẽ tổn hại thanh danh.
Ngày xưa thì không ai nói làm gì, nhưng hiện tại lẽ ra vị gia này không nên đấu với thái tử mới phải___hắn vừa kinh sợ vừa nghĩ, chỉ thấy thái tử cùng Hạ vương bên kia thỉnh thoảng chạm cốc uống rượu, Thái Trữ cùng Ngân Bình công chúa nhẹ giọng nói gì đó với nhau, có khi Thái Trữ công chúa còn nhìn qua bên này, trong mắt ẩn chứa một tia giễu cợt nhàn nhạt.
“Mười bảy vạn…..”
“Hai mươi”
Thượng Quan Kinh Hồng ho khan lần nữa hạ xuống một cái giá, mọi người nhất thời đều “Nha” một tiếng kêu lên, liền ngay cả Thôi Minh Sương cũng không thể ức ngụ kinh hỉ vẻ mặt không dám tin nhìn qua, tú bà đứng bên cạnh cười như được mùa, rồi lại có chút kinh sợ nhìn về phía thái tử mặt mày thản nhiên ý cười.
Thái tử vỗ Thuần Phong một cái, cười nói: “Đấu giá đúng là coi trọng người nào ra giá cao nhất, nhưng đồng thời cũng phải xem ý người bán có nguyện ý hay không nữa, ta nói đúng chứ?”
Hành nghề kiếm sống dưới chân thiên tử, nên tin tức ở trong cung tất nhiên tú bà đều không bỏ sót cái gì, lập tức cười nói: “Người đời đều nói chúng ta là những người chỉ nhìn bạc mà coi nhẹ tình người, nhưng lời này cũng thật oan cho chúng ta quá.
Lão thân nuôi các cô nương đã bao lâu, sao lại không có cảm tình được a.
Hiện tại tranh trấp thế này, mà Thuần Phong hoàng tử lẫn Bát hoàng tử đều là đại khách quý, lão thân thấy chi bằng hãy để cho cô nương này tự mình chọn đi a”
Lời bà ta vừa dứt, mọi người đồng thời vỗ tay tán thành, nhất thời không khí trong lâu lại càng thêm sôi động.
Thôi Minh Sương nghe vậy cả người đều run lên, vẻ mặt thảm đạm, từ từ giơ tay chỉ về phía bàn của Thuần Phong, nàng không có lựa chọn nào khác, trừ phi là nàng nhẫn tâm mặc kệ sự sống chết của cả nhà nàng.
Nàng thật ngu ngốc, trước đó còn vẫn mang theo hy vọng hão huyền đến đây, nhưng bây giờ thì đã biết, đây bất quá chỉ là một trò chơi, mà vị Bát hoàng tử kia chính là người bị bọn họ đem ra làm trò cười, bị nhân chơi đùa.
Trong lâu vốn im lặng, sau đó rất nhanh liền vang lên trận vỗ tay, so với trước đó lại càng thêm mãnh liệt, sắc bén nhắm thẳng vào nam nhân tầm mắt vừa rũ xuống, cô độc ngồi ở một bàn bên kia.
Hạ vương nói: “Nhị ca, buổi đấu giá cũng đã xong rồi, chúng ta về thôi, không ngại hẹn Thuần Phong hoàng tử khi khác”
“Cô vẫn còn muốn uống thêm hai chén nữa” Thái tử nhếch môi, nhẹ nhàng cự tuyệt.
Thuần Phong vỗ bả vai hắn, đứng dậy đi về phía Thôi Minh Sương.
Hạ vương hơi nhướn mày, chỉ nói: “Vậy thần đệ xin phép cáo từ trước”
Nghe bốn phía truyền đến thanh âm trêu đùa cười cợt, Thôi Minh Sương tuyệt vọng nhắm mắt lại, mà tay đột nhiên bị người nào đó nắm lấy, nhưng lòng bàn tay của người nọ lại rất lạnh lẽo, nàng giật mình mở choàng mắt ra.
Đã thấy đúng là Thượng Quan Kinh Hồng đang nắm lấy tay nàng, mâu quang ám lãnh, giống như ngày đó, nhưng bất đồng chính là trong mắt hắn chứa đầy tơ máu, nhìn vào lại lộ ra vẻ suy yếu, nhưng mâu thuẫn là tựa sâu trong đáy mắt như vẫn ẩn chứa một vẻ quyết tuyệt.
Nàng biết, hắn là muốn dẫn nàng đi.
Chỉ trong một cái chớp mắt, tâm tình nàng kích động quả thật cũng có ý định liều lĩnh theo hắn mà đi.
Nhưng hắn chỉ vừa mới kéo nàng bước xuống đài thì Thuần Phong cũng đã tung một quyền đánh tới, hắn bị đánh trúng lập tức ngã nhào xuống đất.
Thôi Minh Sương biết người nam nhân này từng ra chiến trường đánh giặc, mà đối phương cũng chính là quốc gia của Thuần Phong! Mấy ngày nay nàng cũng từng thử đi tìm hiểu chuyện của hắn, biết hắn có võ công, tuy không rõ võ công của hắn thế nào, nhưng nếu đã là hoàng tử thì sao có thể so với dân chúng tầm thường cho được, nhất định là từ nhỏ đã thông thạo bắn cung cưỡi ngựa, nếu không phải hắn đang bệnh thì ắt hẳn vẫn có thể chống đỡ được một chút.
Gã sai vặt của hắn tiến lên khuyên can, liền bị tùy tùng của Thuần Phong đá cho một cước trợn mắt trào cả máu họng.
Thái tử phi tựa hồ cũng kinh sợ, hơi do dự một lát mới đối với thái tử nói: “Điện hạ đi khuyên một chút đi, Duệ vương tuy có không phải nhưng dù sao cũng là đệ…………..”
Thái tử thản nhiên liếc nàng một cái: “Quốc có quốc pháp, mua bán thì vẫn phải tuân theo quy củ, không thể bao che cho kẻ nào dùng cường lực cướp đoạt được, hoàng tử phạm tội thì vẫn xử như thứ dân, huống chi là hắn biết mình sai còn không chịu buông tay”
…………
Lúc này ở lầu hai, Trang Mẫn cũng kinh hãi, run giọng hỏi: “Hoàng thượng, chuyện này……….người không đi ngăn cản sao? Thuần Phong hoàng tử rất có thể sẽ không kiềm chế được, Kinh Hồng sẽ bị hắn đánh chết mất”
Hoàng đế vốn đang mắt lạnh theo dõi sự việc, nghe nàng nói vậy thì cười lạnh: “Chết cũng xứng đáng, nàng muốn tất cả mọi người biết được trẫm đang ở trong này ư?”
Trong mắt hoàng đế là vẻ tuyệt tình, Trang Mẫn chấn động, hắn đã phất tay áo xoay người: “Trang Mẫn, nàng tốt nhất nên biết rõ, trẫm cũng có một phần nắm chắc.
Hắn không chết được, Kinh Hạo tự có chừng mực”
……….
Thôi Minh Sương nghe thanh âm loáng thoáng truyền đến, khách nhân bốn phía lại không có tới nửa điểm đồng tình, càng không có người bước ra ngăn cản, chỉ có cười nhạo châm chọc, thói đời thật sự bạc bẽo như thế ư? Quyền thế bá đạo đến thế ư, hắn tốt xấu gì cũng là một hoàng tử cơ mà………..
Cả người nàng đều lạnh lẽo, hoảng hốt nhìn máu tươi trào ra từ miệng nam nhân nằm trên mặt đất, mà Thuần Phong lại không có ý buông tha, cứ không ngừng nhắm vào ngực, vào mặt lẫn chân của hắn mà đá, còn hắn cũng không kêu một tiếng, cũng không cầu xin tha thứ, vô số lần chống tay gắng gượng đứng lên, ra sức gạt những người xung quanh ra, nhưng cuối cùng thân thể vẫn chống đỡ không nổi nữa mà ngã lăn xuống đất, rồi lại tiếp tục đứng lên….
Máu tươi đem thiết mặt của hắn nhiễm thành một mảng đỏ, nàng chỉ có thể nhìn thấy bên dưới mặt nạ, đôi mắt màu đỏ của hắn lay động trước mắt nàng, âm thầm, gắt gao, tựa như lúc này hắn đã mất đi ý thức, chỉ còn dựa theo bản năng từng bước từng bước muốn tiến về phía nàng.
Lòng nàng bi thương đến cực điểm, rốt cuộc nhịn không được nghẹn ngào khóc rống lên: “Thuần Phong hoàng tử, xin đừng đánh nữa, ta bằng lòng đi theo ngài mà….”
Thuần Phong lại ngoảnh mặt làm ngơ, sai thuộc hạ giữ chặt lấy nàng, ra tay lại càng thêm tàn nhẫn, cuối cùng, Thượng Quan Kinh Hồng một thân nhiễm đỏ, đôi mắt nhắm nghiền nằm trên đất, đã không còn nhúc nhích nữa
“Kinh Hồng”
Nàng khóc rống lên, thình lình nghe một đạo thanh âm thật thấp từ trong đám người truyền đến, giọng vô cùng nhẹ, Thượng Quan Kinh Hồng đang nằm trên mặt đất đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, thân mình loạng choạng đứng lên.