Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 403





Tiếc là hoàng đế vẫn giữ lại cái mạng của Thượng Quan Kinh Hồng, nhưng cũng tốt, hắn cũng không muốn hoàng đế giết Thượng Quan Kinh Hồng, hắn muốn Thượng Quan Kinh Hồng tận mắt chứng kiến ngày hắn quân lâm thiên hạ.
Cũng kể từ đây Thượng Quan Kinh Hồng đã chẳng còn cơ hội trở mình.
Mẫu thân Phương Phỉ của hắn sắp tiến cung, bà vẫn chưa chết, hôm qua sau khi bãi triều hoàng đế gọi hắn lại nói cho hắn biết, bảo sau khi chuyện của Thượng Quan Kinh Hồng kết thúc hắn hãy lập tức đi đón Phương Phỉ về.

Hoàng đế lúc ấy nói, trẫm chờ đã rất nhiều năm rồi.
Phương Phỉ tiến cung có ý nghĩa gì? Chính là địa vị của hắn sẽ càng thêm vững chắc, là cách thời điểm hoàng đế nhường ngôi lại cho hắn càng lúc càng gần.
Hắn không thích chờ đợi, cho nên sau khi biết tin đã phái Vương Mãng đến một trấn nhỏ ở Giang Nam đón Phương Phỉ.
Hắn cũng tò mò thời khắc sự nghiệp đại thành sẽ có tâm trạng thế nào.
Trong cuộc tranh đấu của hắn, trận đầu này hắn đã thắng.
Khi trận thứ hai bắt đầu, Phi Thiên, lúc đó ngươi hãy mang theo độc ta tặng ngươi cùng xuống địa ngục đi.

Nhược Lam, đáng tiếc ngươi sẽ không được chứng kiến cảnh đó.

Tâm tư hung ác tự đáy lòng hắn phun trào phút chốc lan ra toàn bộ cơ thể.
Quan sai ấn Thượng Quan Kinh Hồng quỳ xuống đất, trên người hắn máu me bê bết, áo quần dơ bẩn nhìn không ra bộ dáng vốn có, nhưng buồn cười là vẫn còn mang mặt nạ.

Lúc hắn phân phó Tông nhân phủ tra tấn đã dặn bọn chúng phải cẩn thận không để mặt nạ rớt ra, hắn muốn Thượng Quan Kinh Hồng vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời.
Thượng Quan Kinh Hồng vẫn im lặng quỳ gối, tóc tai bù xù, trên người vết máu trộn lẫn cùng vết bẩn.
Đám đông đứng vây xem không ngừng than thở.
Nghe nói Kiều phi là bị hoàng đế giết.
Kiều phi vốn có dung mạo đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng bị đại nương hạ độc nên dung nhan bị thay đổi, sau nhờ Duệ vương chữa trị mới khôi phục, còn đẹp hơn gấp mấy lần so với hai đệ nhất mỹ nhân Tây Hạ vương mang theo.

Từ xưa người ta thường nói hồng nhan họa thủy, vì thế hoàng đế mới muốn giết Kiều phi dẫn đến tình cha con rạn nứt.
Mỹ nhân khuynh thành không phải chỉ có một người, nhưng khiến cho thiên hạ điên đảo nhường này cũng chỉ có mình nàng, thử hỏi không than thở sao được?
Đám người Trữ vương thần sắc hoảng loạn, cả Lệ phi khí sắc cũng càng lúc càng khó coi, hôm nay nàng được ân chuẩn ngồi bên trái hoàng đế, còn Lang hậu ngồi bên phải.
Hoàng đế vẫn lạnh lẽo nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, hàn ý trông mắt không chút nào thuyên giảm, có thể nhận ra được hắn cũng hận mình không thể giết nghịch tử này đi được.
Nhưng có lẽ hắn cũng có cùng suy nghĩ với Thượng Quan Kinh Hạo.

Ngươi muốn giết trẫm ư, nhưng trẫm sẽ không giết ngươi, trẫm muốn cho ngươi tận mắt nhìn thấy ca ca ngươi đứng trong ánh hào quang thế nào, còn ngươi sẽ thê thảm đến mức nào.
Hắn chọn hành hình ở cửa hoàng thành cũng là để răn đe dân chúng, răn đe các hoàng thân, thần tử.
Mặt trời lặn xuống phía dưới đường chân trời phía tây, ánh tà dương đỏ rực phai nhạt dần, trong không gian có tiếng người hô lên báo hiệu thời gian hành hình đã đến.
Thượng Quan Kinh Hạo húp mắt nhìn đám đông lộn xộn, nhìn Trữ vương Tông Phác đang run rẩy, nhìn quan lại triều thần không ít người đang lặng lẽ đánh giá hắn và hoàng đế…cảm giác nắm quyền sinh sát trong tay thật đúng là một loại khoái cảm.
Nhưng qua một lúc vẫn không nghe hoàng đế hạ lệnh hành hình.
Thượng Quan Kinh Hạo thậm chí còn thấy rõ được vẻ thất vọng trên mặt Lang hậu, vốn Lang gia cũng muốn hắn chết để một lần nữa Hiền vương có thể tái khởi.

Thượng Quan Kinh Hạo rùng mình nhìn hoàng đế, hoàng đế đang đỡ lấy thân mình đứng không vững của Lệ phi, Lệ phi run rẩy thì thầm gì đó bên tai hoàng đế.
Chuyện gì đang xảy ra?
Theo lý mà nói dù Lệ phi có viện lý do không khỏe cũng tuyệt không có khả năng khuyên được hoàng đế ngừng hành hình.
Có điều Thượng Quan Kinh Hạo lại thấy rõ khoảnh khắc hoàng đế cau mày thoáng nhìn xuống đám đông phía dưới.
Hắn cũng nhìn nhưng lại chẳng phát giác ra điểm gì bất thường.
Hoàng đế bỗng đứng dậy, càng chăm chú nhìn xuống đám đông, mọi người thấy vậy cũng khó hiểu nhìn theo.
Cùng lúc đó, trong đám người, Trữ vương, Tông Phác, quan lại thượng thư ba bộ Lại Hình Binh, lẫn Lục, Thất, Thập hoàng tử cùng chúng phi đồng loạt quỳ xuống, ngay cả Hạ Hải Băng cũng quỳ.
Trữ vương cất cao giọng: “Phụ hoàng, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng đặc xá tội cho Bát đệ, Bát đệ nhất thời thần trí không tỉnh táo nên mới mạo phạm phụ hoàng, khẩn cầu phụ hoàng niệm tình công đức của hắn, niệm tình hắn từng liều mình cứu mạng phụ hoàng, niệm tình phụ tử hơn hai mươi năm nay mà tha cho Bát đệ lần này…”
Chỉ có một số ít người quỳ xuống, nhưng lại đều vì Duệ vương mang tội đại nghịch bất đạo mà cầu tình.
Hoàng đế kích động đến mức phải vịn vào bàn mới đứng vững, ánh mắt hung ác lại hoang mang phức tạp quét qua đám người.
Khi Trữ vương nói, trong đám đông dân chúng cũng bắt đầu có vài người quỳ theo, sau đó là toàn bộ.
……….
Khi ánh tà dương cuối ngày tắt hẳn, Thượng Quan Kinh Hạo vẫn đứng ở cửa hoàng thành trống trãi.
Sau khi hoàng đế đi khỏi, tuyệt đại đa số quan lại triều thần cũng thi lễ vấn an hắn sau đó mới nối gót theo hoàng đế.
Hắn lạnh lùng cười, ánh mắt chậm rãi nhìn về chỗ mới vừa rồi Thượng Quan Kinh Hồng vẫn quỳ, tung mạnh một chưởng.

Nhất thời đất đá văng tung tóe, cát bụi bay mù mịt.
Vẻ mặt hắn tối tăm, hỏi Tào Chiêu Nam: “Vừa nãy ngươi đứng gần phụ hoàng có biết phụ hoàng nhìn gì không?”
Chuyện Trữ vương với Tông Phác cầu xin hoàng đế hắn không thấy lạ, chỉ lạ là ngay cả trọng thần ba bộ lẫn mấy hoàng tử khác cũng thế.

Nhưng thứ hắn để tâm nhiều nhất vẫn là cái nhìn kỳ lạ của hoàng đế và lời mà Lệ phi thì thầm khi đó.
Tào Chiêu Nam trầm tư lắc đầu: “Việc xảy ra quá nhanh, lúc thần phát hiện hoàng đế nhìn cũng lập tức nhìn theo nhưng không thấy gì khác thường, dường như có người nào đó vừa xuất hiện xong nháy mắt biến mất, thần chỉ biết hoàng đế lúc ấy kích động nói là ‘ngươi đã đến rồi”
***
Duệ vương phủ lúc này đang vui mừng khôn xiết, tính mạng Duệ vương đã bảo toàn, mà cả hai cánh tay hắn cũng thế.
Giờ ngọ, trước khi mọi người xuất phát, Đông Ngưng trở về lấy dụng cụ chuẩn bị làm mặt nạ, nhưng lại không phải làm theo kế hoạch của mọi người.
Nàng hồi phủ mang theo lời dặn dò của Thượng Quan Kinh Hồng.
Nàng quả thật đã thành công đột nhập vào Tông nhân phủ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.