Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 411





Thấy Kinh Hồng không trả lời, Phương Phỉ nhíu mi, lại hỏi: “Hài tử, sao tóc con lại bạc trắng thế kia?”
Thượng Quan Kinh Hồng đang tỉ mỉ ngắm nghía Phương Phỉ, người có gương mặt giống y hệt Bất Tạ.

Dung nhan của bà được dưỡng khá tốt, mắt phượng mày ngài, gương mặt trái xoan vẫn giữ được vẻ đẹp như lúc trẻ, trên mặt toát lên khí chất của một người thông thái hiểu biết, thời gian cũng không thể hằn nổi những nếp nhăn lên gương mặt bà, duy chỉ có vết xẹo năm xưa rơi xuống vách đá để lại là không thể xóa đi.

Hắn biết, người ta đang âm thầm đánh giá sau lưng hắn, phần nào đoán ra được mối quan hệ giữa Phương Phỉ và mẫu thân của hắn, giữa hắn và Thượng Quan Kinh Hạo.

“Sao? Dùng thời gian hơn mười năm để dưỡng thương chữa sẹo rồi trở về, bà là sợ hậu cung nhiều mỹ nhân cướp mất tâm phụ hoàng hay vì hết thấy sợ oan hồn mẫu phi ta rồi?”
Thượng Quan Kinh Hồng không đáp mà hỏi ngược lại, Phương Phỉ bị hắn bóc trần tâm tư mặt liền biến sắc, hoàng đế giận tím mặt, chút xót xa khi thấy bộ dáng thảm hại của hắn nháy mắt bốc hơi bay biến, đứng bật dậy: “Súc sinh, mau xin lỗi di nương ngươi, bằng không đừng trách trẫm nghiêm trị, cả người của Duệ vương phủ trẫm cũng giết sạch!”
Trữ vương thấy tình hình không ổn vội rót một ly rượu rồi đưa tới cho Thượng Quan Kinh Hồng, Thượng Quan Kinh Hồng nheo mắt lại, dường như không muốn liên lụy đến người Duệ vương phủ mới cầm lấy ly rượu đưa tới trước mặt Phương Phỉ.

Phương Phỉ hơi do dự không dám nhận, Thượng Quan Kinh Hạo bỗng bước ra, đưa một ly rượu khác, cười nói: “Dùng ly này đi”
Lần này mọi người hiển nhiên hiểu rõ ý của thái tử, hắn sợ Trữ vương với Duệ vương thông đồng hạ độc trong rượu, xem ra giao tình giữa hai người này rất sâu nặng_Sắc mặt Trữ vương quả có hơi đổi, hoàng đế cười lạnh, ánh mắt Duệ vương cũng tối sầm, quăng ly rượu trong tay, cầm lấy ly rượu của Thượng Quan Kinh Hạo.


Phương Phỉ mỉm cười, tựa như không lưu tâm nhiều, nhận lấy chén rượu trong tay Thượng Quan Kinh Hồng.

“Hoàng thượng đừng giận, cũng vì Kinh Hồng hiểu lầm thần thiếp.

Nếu năm xưa thiếp chịu tiến cung thì mẫu phi hắn đã không giả làm thiếp tiến cung thay…khiến mọi chuyện thành ra như vậy”
Kỳ thật nàng không muốn uống ly rượu này, có mặt hoàng đế nên nàng cũng không sợ hắn ngầm hạ độc trong rượu, nhưng thấy cả người hắn bẩn thỉu, bê bết máu, một đôi tay bẩn như vậy lại cầm ly rượu đưa cho nàng…
Nàng vẫn mỉm cười ngửa đầu uống cạn.

Hoàng đế nắm chặt tay nàng, ân cần vỗ lên tay nàng khen ngợi: “Nàng thật có tấm lòng a” (Haizzz, đôi khi thấy hoàng đế thật ngu muội, ngu muội, ngu muội, ấy là nói giảm nói tránh r ấy)
Phương Phỉ mỉm cười lại quay qua nhìn Thượng Quan Kinh Hồng tính hàn huyên với hắn mấy câu, bỗng thấy tay hắn sờ trước ngực, cảm xúc cuồn cuộn trong mắt hắn, hoàng đế cực kỳ tỉnh táo thoáng ra hiệu cho Hạ Hải Băng, Hạ Hải Băng lập tức nhảy ra chắn phía trước Thượng Quan Kinh Hồng, Thượng Quan Kinh Hồng biến sắc, Trữ vương thấy tình thế không ổn cũng lao ra đúng lúc hàn quan lóe lên, thân thể Trữ vương từ từ đổ về phía trước.

Mọi người kinh hãi thốt lên, nhìn trên áo Trữ vương thấm một mảng máu, trước ngực cắm một thanh chủy thủ.

Thượng Quan Kinh Hạo cau mày đỡ lấy Trữ vương, Hạ Hải Băng ngẩn người một lúc, ánh mắt đau lòng, cuối cùng vẫn phải trầm giọng hô lên: “Hộ giá, mau bắt Duệ vương lại!”
Chúng cung phi ngồi ở gần đó bị dọa cho khiếp sợ bỏ chạy tán loạn, triều thần cũng rời khỏi chỗ ngồi, Bộ binh thượng thư và vài võ tướng xông lên bắt người, hoàng đế ôm lấy Phương Phỉ vừa bị dọa cho kinh hách.

Thượng Quan Kinh Hồng lùi ra sau vài bước, ngạo mạn nhìn cấm quân vây quanh, ý cười dâng trong mắt: “Vinh Thụy, ngươi nói muốn giết sạch người của Duệ vương phủ à, vậy giết ta xem, xem ta có sợ ngươi không, giết ta đi, nếu không đừng vọng tưởng có thể đem bất luận kẻ nào ra uy hiếp ta, người Duệ vương phủ không được, Ngũ ca cũng không được”
“Kiều Sở đã chết, trên đời này không còn ai có thể uy hiếp ta”
Phương Phỉ cắn răng giãy khỏi vòng ôm của hoàng đế, cuống quýt quỳ xuống : “Hoàng thượng, hắn là hài tử duy nhất của Bất Tạ, hoàng thượng hãy tha cho hắn đi, cho hắn hồi phủ đừng giết hắn, giờ cứu Trữ vương quan trọng hơn”
Hoàng đế nổi giận gạt phăng hết đồ trên bàn xuống đất: “Phương Phỉ, nếu không phải trẫm lanh mắt thì nàng đã chết dưới tay nghiệp chướng này rồi, trẫm sao có thể tha cho hắn được?”
Phương Phỉ lại gắt gao lôi kéo áo hắn, cuối cùng hoàng đế cũng không hạ sát lệnh, phải đứng nhìn Thượng Quan Kinh Hồng quật ngã mười mấy tên cấm quân rồi nghênh ngang rời đi.


Ai cũng nghĩ Duệ vương điên thật rồi.

Càng thêm khẳng định địa vị không thể bị lật đổ của Phương Phỉ trong lòng hoàng đế.

Trong đám đông, mấy tên thượng thư ba bộ và đám người Thất hoàng tử đều âm thầm đổ mồ hôi lạnh, ván cược của bọn họ đã chọn nhầm bên rồi.

Còn Trữ vương đã được đưa tới Thái y viện tạm thời không nhắc đến.

***
Đêm.

Trong điện của Phương Phỉ nương nương đèn đóm sáng rực, hoàng đế ôm Phương Phỉ cùng ngồi trên tháp, nghe Thượng Quan Kinh Hạo đứng bên dưới bẩm tấu.

Cũng theo yêu cầu của Thượng Quan Kinh Hạo, đêm nay trực bên hoàng đế không phải Hạ Hải Băng mà đổi thành Tả Binh.

Hoàng đế sau khi nghe hắn nói xong, sắc mặt tái mét, đứng bật dậy, cả người lảo đảo run rẩy kịch liệt, Phương Phỉ muốn dìu đỡ cũng bị ông ta hất tay ra, tơ máu giống như muốn nổ tung trong mắt, gầm nhẹ: “Việc này có bằng chứng gì không?”

“Phụ hoàng, nhi thần ban đầu là truy gốc từ án Hạ gia trốn thuế, rồi từ trong miệng tỳ nữ theo hầu Trang phi biết được khi phụ hoàng không triệu thị tẩm, Trang phi xác thực nhiều lần lén lút xuất cung đi gặp Bát đệ”
Thượng Quan Kinh Hạo âm thầm cười lạnh, mẫu phi ta nếu đã bị ép đóng vai phản diện thì ta còn sợ gì không vạch trần ngươi, sao có thể để ngươi đi dễ dàng như vậy được hả Phi Thiên.

Phụ hoàng cho ngươi toàn mạng rời đi, các ngươi liền nói ta nhất định phái người truy sát, nhưng ta cũng phải nể mặt hoàng đế chứ, ta ngược lại còn muốn để ngươi sống nữa kìa, bắt ngươi trở về chứng kiến thời khắc ta đăng cơ, rồi ngồi chờ nhận lấy cái chết.

Hoàng đế nhắm chặt mắt lại, thật lâu sau mới nói với Tả Binh vẫn luôn đội mũ che mặt đứng sau lưng: “Bắt Trang phi với Thượng Quan Kinh Hồng đến đây cho trẫm, Hạ vương giờ đang hôn mê, ngươi phái người bao vây Hạ vương phủ, lấy lại binh phù giao cho thái tử”
Tả Binh lĩnh mệnh rời khỏi điện, một lát sau Trang phi mặt mày trắng bệch bị áp giải tới, ngã quỳ trước mặt hoàng đế, hoàng đế cười lạnh, cả Phương Phỉ trong lòng cũng cười lạnh, ngoài mặt lại giả vờ khổ tâm: “Ta còn định ngày mai gọi Kinh Hồng với Thanh nhi vào cung, nào ngờ…”
Thượng Quan Kinh Hạo biết trò chơi đến đây là đã kết thúc.

Bất luận là Kiều Sở hay Nhược Lam thì đều đáng chết, chẳng có gì đáng tiếc_nữ nhân đó, người có thể khiến cho Thượng Quan Kinh Hồng đoạn tuyệt với hoàng đế, cũng là người mà Phi Thiên yêu nhất.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.