Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 439



Đông Ngưng liền thúc dục: “Ngũ ca mau nói đi, chuyện Địch quốc kia rốt cuộc là sao?”

Thấy mọi người có vẻ rất tò mò, Trữ vương bật cười, nói: “Thảo nguyên Địch quốc do Khả hãn thống lĩnh, đáng tiếc vị Đại hãn này không có năng lực, để cho quốc thổ sớm bị các Hãn vương chia cắt, mặc dù giữa các bên tạm thời không có chiến tranh, nhưng vẫn nổ ra những cuộc phân tranh liên miên không dứt hòng mở rộng lãnh thổ.

Hách Tát hãn là một trong các Hãn vương, thê đệ của Yến hậu chính là con trai của Hách Tát hãn.

Hách Tát hãn tuy có nhiều cơ thiếp nhưng cũng chỉ có độc một người con trai, nhưng trong một lần xảy ra xung đột thì đã bị thương sau đó nằm liệt trên giường bệnh, không biết tương lai sống chết thế nào.

Hách Tát hãn không muốn lãnh thổ lẫn tộc nhân của mình rơi vào tay huynh đệ hay những kẻ quyền quý trong tộc, cho nên bằng bất cứ giá nào cũng tìm cho bằng được đứa con thất lạc ở Đông Lăng năm xưa…”

“Đường đường là con trai của Hãn vương sao lại có thể lưu lạc ở Đông Lăng?” Thất hoàng tử nghi hoặc hỏi.

Trữ vương định nói nhưng Tông Phác đã cười khẽ tiếp lời: “Bởi vì đứa con đó là kết quả trong lần Hách Tát hãn đến câu lan viện ở Đông Lăng vui chơi”

Mọi người giật mình, Bội Lan nói khẽ: “Thảo nào lúc đó Yến hậu nhìn như có vẻ không muốn nói rõ”

Lục hoàng tử vỗ tay một cái ngộ ra: “Ngày hôm đó Yến hậu có mặt ở Thiên Hương các nguyên lai là có lý do”

Cảnh Bình hỏi: “Trước khi gia và Yến hậu trở nên thân thiết, lúc ở Thiên Hương các gia cùng Thái thượng hoàng trước mặt Yến hậu diễn khổ nhục kế, lúc đó có phải gia đã sớm biết Yến hậu sẽ thường xuyên đến nơi trăng hoa tìm người?”

Thượng Quan Kinh Hồng lắc đầu, chậm rãi nói: “Trẫm và thái thượng hoàng biết hành tung của Yến hậu là thông qua mật thám, khi Yến hậu vừa vào lãnh thổ, Thái thượng hoàng vội vàng triệu trẫm vào cung bàn bạc chuyện liên thủ giữa Tây Hạ và Yến quốc, khi đó Thái thượng hoàng vẫn còn tín nhiệm trẫm, còn kế hoạch từ đó về sau đều là do trẫm tự vạch ra”

Mọi người nghe ngữ khí của hắn, nghĩ tới mối quan hệ giữa hắn và Thái thượng hoàng, mà hôm nay tổ chức gia yến hắn lại không thông tri Thái thượng hoàng đến, mọi người không khỏi có chút không dám lên tiếng.

Ngược lại Tiểu Man đột ngột quay qua liếc Thượng Quan Kinh Hồng: “Ngươi đến câu lan viện?”

Thượng Quan Kinh Hồng khẽ ho nhẹ một cái, nhìn nàng: “Trọng điểm nàng nên để ý không phải là ta đến câu lan viện, mà là ta đến đó làm gì mới phải”

Mặc dù là trách Tiểu Man một câu, nhưng ai cũng nhìn ra khóe miệng hắn hơi cong lên khi nói câu đó, chứng tỏ là tâm tình hắn rất tốt.

Đám người Đông Ngưng lặng lẽ hướng Tiểu Man bật ngón tay cái.

Tiểu Man một khi đã ra mặt thì chuyện gì chẳng xong, chẳng qua là ngày thường nàng lười để ý mà thôi.

Thượng Quan Kinh Hồng vẫn đem ánh mắt chờ câu trả lời nhìn Trữ vương, Tông Phác.

Tông Phác liền nói: “Triêu Ca vốn là nơi phồn hoa nhất Đông Lăng, câu lan viện năm đó Hách Tát hãn đến đương nhiên cũng nằm ở Triêu Ca”

“Chẳng qua nhiều năm như vậy, Triêu Ca đã thay đổi rất nhiều, các quán xá trong thành cũng thay đổi, muốn tra ra thật sự là rất khó, nhưng Tả đại nhân đây có thể giúp chúng ta.

Mẫu thân của Tả đại nhân năm xưa từng là cô nương đứng đầu bảng nổi danh nhất Triêu Ca, không chừng có thể giúp”

Lời hắn vừa dứt, những người khác lập tức biến sắc, Trữ vương quát khẽ, Tông Phác, lời này của ngươi thật có chút thiếu ý tứ.

Ngược lại, vị Tả đại nhân được nhắc đến từ lúc khai tiệc đến lúc này vẫn duy trì trầm mặc thần sắc vẫn như thường, nhẹ nhàng uống rượu.

Trong lòng mỗi người đều tự biết giữa Tông Phác và Tả Bình vì chuyện hôn sự với Đông Ngưng mà có xích mích, Tông Phác hiện nói những lời này rõ ràng là đang khiêu khích.

Nhưng Tông Phác có giao tình sâu đậm với Thượng Quan Kinh Hồng hơn, hắn muốn nói gì, làm gì, đều không khó.

Mà Tả Binh cũng không phản bác, tính ra vị cựu ám vệ thủ lĩnh của Thái thượng hoàng, hiện giờ là Thượng thư Bộ binh này thân phận cũng không phải nhỏ.

Đương nhiên trong đám người cũng có người vì xuất thân của hắn mà tỏ ý xem nhẹ.

Tả Bình chỉ cười cười, dần dà ai cũng nhận thấy, con người này, rất là thích cười…

Đông Ngưng rốt cuộc cũng kiềm không được đứng bật dậy, tức tối nhìn Tông Phác: “Ngươi có ý gì?”

Tông Phác vốn cũng đang cười nhẹ nghe vậy thì thôi cười.

Hắn chuyển sang cười lạnh, thầm nghĩ, Đông Ngưng, ta sẽ không để ngươi theo hắn.

Ngươi là công chúa do tân đế sắc phong, hôn sự về sau nhất định cũng sẽ do tân đế chỉ định, tân đế tuyệt đối sẽ không để ngươi gả cho một kẻ xuất thân ti tiện.

Tuy giữa hai ta bây giờ xuất hiện khoảng cách, nhưng ngươi rồi sẽ trở về bên cạnh ta thôi.

Thiên điện nhất thời rơi vào bầu không khí ngượng ngịu.

Lúc này Thượng Quan Kinh Hồng lại nói: “Đông Ngưng, bộ dáng muội như vậy còn ra thể thống gì?”

“Ca ca….” Đông Ngưng nóng nảy tính nói tiếp nhưng một bàn tay cường ngạnh kéo nàng ngồi xuống.

Chính là Tả Binh.

Nàng khó hiểu nhìn hắn, hắn có biết nếu lúc này Thượng Quan Kinh Hồng mà không nói đỡ cho hắn thì sau khi tiệc kết thúc, chuyện vừa rồi nhất định sẽ đồn khắp triều đình?

Tuy ngày trước cũng nhờ hắn giúp nên nàng mới có thể lén vào đại lao gặp Thượng Quan Kinh Hồng, nhưng hắn dù sao cũng là thân tín của Thái thượng hoàng, chẳng qua là trong trận chiến có biểu hiện tốt cho nên sau khi đăng cơ Thượng Quan Kinh Hồng ban cho hắn chức Thượng thư, coi như là trả ơn, về sau tuyệt không hề nhắc lại, hiện giờ…..

Nàng muốn nhờ Tiểu Man mở miệng nói giúp, tẩu tẩu mặc dù đã quên nàng, nhưng dựa vào tính tình Tiểu Man, nhất định sẽ nói giúp.

Đáng tiếc lúc này Tiểu Man đang hăng say lựa trái cây trên bàn đưa cho Thượng Quan Kinh Hồng để hắn bóc vỏ, Thượng Quan Kinh Hồng đương nhiên bóc rất nhanh, Tiểu Man ăn đến mức nhập tâm, cho nên không nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của nàng, Bội Lan ở bên cạnh khẽ vỗ vỗ tay nàng trấn an.

Tả Bình buông tay nàng ra, đứng dậy hướng Thượng Quan Kinh Hồng nói, hắn nguyện toàn lực trợ giúp Tông đại nhân.

Khi hắn ngồi xuống, Đông Ngưng nhìn nắm tay hắn đặt trên đầu gối hơi siết lại, ngón tay phím trắng.

Nàng chợt nghĩ, hắn với thân phận như thế để leo lên được vị trí như ngày hôm nay nhất định phải trải qua rất nhiều vất vả…

“Được, thật tốt nếu Tả khanh có thể trợ giúp Tông khanh chuyện này, nhưng trước đó trẫm có một việc cần Tả khanh trợ giúp”

“Hoàng thượng cứ phân phó”

Tả Binh đứng lên, kính cẩn nói.

“Võ công của Vĩnh Duệ công chúa chưa được tốt, nhưng lại thích làm mật thám, trước đây luôn bám theo trẫm đòi trẫm dạy nàng nhưng trẫm không có thời gian, khanh có thể thay trẫm làm việc này không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.