Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 46: Mặt Nạ Của Duệ Vương 1





Dựa vào bộ dáng lúc Duệ vương cải trang thành lão Thiết thì “lão Thiết” có vẻ chỉ là một tạp dịch, lại còn bị khuyết tật, vậy vì cớ gì Hạ vương có thể nhận ra một tạp dịch bé nhỏ trong một cái vương phủ rộng lớn thế này? Hạ vương lúc ấy nói, Bát ca vẫn còn dùng loại người như thế, rồi còn gọi cả tên lão Thiết, điều đó chứng minh trước khi Duệ vương xuất chiến, Hạ vương đã không ít lần tới Duệ vương phủ, cho nên hắn mới rõ lão Thiết.
Cái chuyện dệt hoa trên gấm* thì cũng không có gì lạ, nhưng Duệ vương vốn không được sủng ái mấy, mà hắn lại ít giao thiệp với mọi người, thế nhưng Hạ vương vẫn thường xuyên đến Duệ vương phủ chơi chứng tỏ giao tình giữa bọn họ không hề nông cạn.

Nếu vậy vì sao Duệ vương lại đi đắc tội với vị huynh đệ này của hắn?
Là bởi vì nàng ư? Thực sự đáng sao?
Cửu đệ, giày đệ có cần người lau nữa hay không, ca ca giúp đệ…Một câu kia của hắn, lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai.
Nàng không biết liệu trên đời này có tồn tại tình yêu sét đánh không, nhưng nếu hắn thật sự yêu nàng thì tại sao lại mặc cho nàng bị thương? Ngay lúc Hạ vương tung ra một cước kia, “lão Thiết” rõ ràng vẫn đứng sau lưng Hạ vương, hắn có thể cản nhưng lại đợi tới khi hoàng đế xuất hiện mới ra mặt.
Chuyện gì có nhân thì mới có quả.


Nàng bị thương phía trước, hắn vạch tội Hạ vương phía sau, đồng nghĩa là, hắn muốn vạch tội Hạ vương, cho nên nhất định phải để nàng bị thương.
Có điều…
Kiều Sở ngưng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu nói là hắn có tâm lộng quyền….Vậy chẳng phải là hắn đã thất bại rồi sao?
Nếu hắn muốn đi theo thái tử thì hắn nên thú Vương Ngữ Chi hoặc là Kiều Dung mới phải; hoặc nếu muốn theo Hiền vương thì hắn phải thú Lang Lâm Linh; nếu muốn cùng Trữ vương giao hảo, như vậy ngay từ ván đầu tiên hắn nên ngăn Tần Thu Vũ lại, bởi vì Tần gia từ trước tới nay chính là người của Trữ vương.

(Uầy, chị Tần cố ý thua ở trận đầu tiên ~.~)
Còn Hạ vương thì có vẻ không thích dùng quan hệ thông gia để kết đồng minh, chẳng phái nữ tử nào bên phe mình tới tham tuyển cả.


Vì vậy nếu Duệ vương muốn về phe Hạ vương thì không nên đắc tội Hạ vương như thế.
Hoặc cho dù là hắn muốn tự tạo thành một phe, hắn cũng nên thú một trong những nữ tử đó mới phải, thẳng đem thế lực gia tộc các nàng vốn đi theo huynh đệ hắn biến họ trở thành người của mình, và lại càng không cần thiết phải đắc tội Hạ vương.
Vì cái gì hắn lại đi chọn nàng? Nàng thực sự không thể đoán ra tâm tư của hắn dù chỉ một chút.

Nhưng sự thật vẫn là hắn đã để mặc cho nàng bị thương, hơn nữa còn để Trữ vương nghiệm thân cho nàng.
Bầu trời bên ngoài một mảng xanh biên biếc nhưng lại khiến lồng ngực nàng khó chịu, cổ họng như bị bóp nghẹn, bầu trời kia tựa như một tấm lưới rộng lớn tóm lấy nàng, dùng sức ném nàng vào Đông Lăng hoàng thất chứa đầy những âm mưu dục vọng quyền lực tối tăm, ảm đạm.
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân vội vã.
Nghe qua có vẻ như người tới đang rất nôn nóng, thẳng đến khi hắn xông vào, nàng mới nghe được một giọng nam khàn khàn trách mắng: “Cảnh Thanh, ngươi chớ làm càn! Phòng của gia há có thể để cho ngươi xông vào làm loạn, làm kinh động đến cô nương, tội này ngươi có đảm đương được không?”
Kiều Sở nhìn lại, đã thấy hai nam tử một trước một sau bước vào phòng, chính là quản gia Phương Minh cùng cậu thiếu niên Cảnh Thanh.
Gương mặt cậu thiếu niên đỏ bừng bừng, ánh mắt lo lắng kỳ quái nhìn chằm chằm nàng, buông lỏng nắm tay liền hỏi: “Thuốc của gia đâu?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.