Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 47: Mặt Nạ Của Duệ Vương 2





Mặt của Cảnh Thanh có vài nét hơi giống Cảnh Bình lại cùng một họ, có lẽ hai người này là anh em.

Có điều Cảnh Bình là người nhã nhặn điềm tĩnh, nói hay làm gì cũng đều rất kín kẽ, cẩn thận, còn Cảnh Thanh ngược lại vẫn còn chút ngây ngô trẻ con, bộ dáng thật thà chất phát, hỉ giận đều thể hiện hết ra ngoài.

Mặc dù Cảnh Thanh nói không đầu không cuối, nhưng Kiều Sở vẫn đoán được thứ hắn nói đến chính là chiếc bình ngọc Duệ vương đưa mà nàng vừa mới ném đi.

Nàng trực tiếp nhìn Phương Minh.

Phương Minh tiến lên, hơi khom người nói: “Cô nương, gia bị tật ở chân vốn không nên đi lại quá nhiều, mà hôm nay vội vã ngày đi ngàn dặm về kinh thành khiến bệnh cũ tái phát, gia sau khi chữa trị cho tỳ nữ kia xong thì không chịu được nữa, nên…”
Kiều Sở sửng sốt, bỗng nhớ tới lúc hắn bế nàng về phòng hắn đã đi rất nhanh.


“Bình thường chỉ cần gia uống một viên liên đan là sẽ đỡ, nghe nói đan dược cô nương đang giữ nên nô tài đến cầu cô nương cấp cho một viên.


“Liên đan?”
“Vâng, liên đan điều chế từ một loại sen tuyết ngàn năm mới nở hoa một lần, là nguyên liệu dùng làm thuốc chữa bệnh thế gian khó cầu, dùng giảm đau rất hiệu quả”
“Phương thúc, thúc nói nhiều với nàng làm gì!” Cảnh Thanh nóng nảy, đánh gảy lời Phương Minh: “Dược đó quý giá như vậy gia bình thường còn chẳng dám dùng, vậy mà hôm nay cho nàng ta những hai viên, giờ thì giữ luôn cả bình!”
“Ngươi có trả không a!” Cảnh Thanh đổi ngay tông giọng quay sang trừng mắt với nàng.

Kiều Sở không đề phòng liền bị hù cho lùi lại mấy bước, giờ mới hiểu được vì sao mà Cảnh Thanh với Bích thủy lúc ấy lại thay đổi sắc mặt, ai mà ngờ bình dược kia lại quý đến vậy cơ chứ.

(T__T)
“Cảnh Thanh, ngươi còn muốn làm loạn đến khi nào!” Phương Minh một bên níu Cảnh Thanh, vẻ mặt tức giận mắng: “Cô nương đây chính là người gia rất coi trọng, ngươi muốn chọc giận gia sao?”

Cảnh Thanh sửng sốt, sau đó mặt mày ủ dột như quả bóng xì hơi, đi đến trước mặt Kiều Sở, giọng ỉu xìu: “Cô nương, cho ta thuốc đi.


Kiều Sở loạn trong lòng, đành phải kiếm đại cái cớ: “Thật ngại quá, ta cũng không nhớ đã để nó ở đâu nữa, giờ gấp quá lại càng nghĩ không ra.

Không bằng nhị vị đi trước chiếu cố cho bát gia đã, ta tìm được sẽ lập tức mang qua đó ngay”
Cảnh Thanh buồn bực la lên: “Ngươi sao ngay cả cái này cũng quên? Ăn cơm có quên được không a?”
Nhìn bộ dáng tức giận nhe nanh múa vuốt của Cảnh Thanh, Kiều Sở lòng vừa cấp bách lại vừa buồn cười, thoáng nhìn Phương Minh một cái.

Phương Minh giống như hiểu ra chút gì đó, mặc dù rất sốt ruột nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, cung kính nói: “Vậy làm phiền cô nương”

Phóng tầm mắt nhìn một mảng vườn hoa rộng lớn trước mắt, Kiều Sở đợi hai người kia đi khỏi liền thấp giọng rủa một tiếng, cúi người lúi húi đi tìm cái bình ngọc chết tiệt kia.

Hai nha hoàn đứng hầu ngoài cửa nhìn thấy Kiều Sở một tay phủ ngực, nửa người chúi vào trong vườn hoa, tò mò hỏi: “Cô nương đang tìm cái gì ạ, để chúng em giúp”
Kiều Sở cười gượng gạo: “Không phiền hai vị tỷ tỷ, ta chỉ đang thưởng thức hoa thôi a”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.