Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 61: Bị Hắn Bắt Gặp





Cây liễu ven hồ.
Tuyết bắt đầu ngừng rơi.
Cằm nhói đau, Kiều Sở gắng chịu đựng, nhẹ giọng nói: “Ta có thể đem mỗi một cái chi tiết ngày đó nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi hỏi ta”
Thái tử cười lạnh: “Ngươi với Kiều Mi là tỷ muội, rất có thể nàng ấy đã kể hết mọi chuyện cho ngươi nghe rồi thì sao?”
Nàng ngẩn ra, sau đó cười khổ, cho dù nàng muốn cùng hắn đi gặp Kiều Mi để xác minh cũng không được.

Ngày đó, khi nàng bị cách ly khỏi Bắc địa cả ngàn dặm, Kiều Mi đã phái thị nữ của nàng ta đến ép hỏi nàng về tình hình đêm đó.

Nếu có một câu nào không thích hợp khiến thái tử hoài nghi, thì nàng sẽ không nhận được giải dược.

Nữ tử này chỉ hơn nàng phân nửa tuổi, nhưng suy nghĩ vô cùng cẩn thận.
Tất cả chi tiết cả nàng và Kiều Mi đều biết rất rõ, rốt cuộc là ai nói cho ai đã không thể khảo chứng được nữa.

Trong lòng suy nghĩ tìm cách chứng minh, lại phát hiện càng nghĩ càng tốn công vô ích, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Hơi thở mát lạnh của hắn phả vào trên mặt nàng, một bên là cằm bị bóp chặt phát đau, một bên là đôi môi cực nóng của hắn bất chợt dán lên môi nàng.
Hắn từng chút chiếm đoạt lấy môi nàng, nàng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, môi hắn hơi thô bạo khiêu mở môi nàng, lưỡi nhanh chóng tiến vào, chiếm đoạt khoang miệng của nàng.
Đầu óc nàng mê muội, hai tay chống trước ngực hắn nhất thời không biết phải làm sao.
Trước kia, khi Tần Ca hôn nàng, nàng luôn ngượng ngùng mà hạnh phúc.
Nhưng lúc này, chỉ trong nháy mắt, nàng cảm giác chán ghét nụ hôn của hắn, cho dù sự tiếp xúc thân mật này làm cho thân thể nàng đang run rẩy, bàn tay của hắn thâm nhập vào vạt áo khơi mào xúc cảm nơi nàng.
Có lẽ, lúc ở Văn lâu, khoảng cách giữa sự sống và cái chết làm cho nàng cảm giác nàng và hắn càng tới gần hơn một chút, làm cho nàng vì hắn cam tâm tình nguyện trả giá một chút, bởi vì không có lựa chọn nào khác; tựa như cái loại hy vọng này khiến chặng đường nàng chạy từ Bắc địa tới đây nhanh hơn một chút, bởi vì nàng biết mình sắp được gặp lại hắn; tựa như nụ hôn thoáng qua của nàng và Thượng Quan Kinh Hồng khiến nàng cảm thấy dễ chịu một chút, bởi vì nàng không thương hắn.
Hiện tại, nàng không thể chứng minh mình chính là nữ tử năm đó ở Văn lâu; mà hắn, là Tần Ca, rồi lại không phải Tần Ca, hắn không có ký ức của Tần Ca, trong trí nhớ của hắn không có nàng…….
Lòng nàng càng lúc càng trở nên tuyệt vọng, nàng chỉ có Tần Ca, cũng chẳng ngại hắn không yêu nàng.

Còn người này chính là kiếp trước của Tần Ca, hắn không phải Tần Ca.
Tâm tình nàng phức tạp, có lẽ, điều duy nhất nàng có thể xác định chính là, nàng muốn cứu Tần Ca, để cho Tần Ca ở hiện đại có thể sống lại.
Mà giờ đây, nàng dường như đang mất phương hướng, có lẽ nàng cần thời gian để bình tĩnh suy nghĩ lại, nàng giữ chặt bàn tay của thái tử đang đặt ở vạt áo nàng.
Thái tử dường như ngẩn ra, giọng khàn đặc: “Đến biệt viện của ta”
Nàng lắc đầu: “Ta và ngươi gặp sau đi”
Nhìn nàng sửa sang lại y phục cho chỉnh tề, trong mắt nổi một tầng mây xa xăm, đạm mạc thờ ơ không một chút để ý.

Chỉ là một chút suồng sã bỡn cợt, thật không biết sao lại khiến hắn nổi lên dục vọng, nàng thậm chí còn chẳng được xinh đẹp, hắn từ khi nào lại biến thành dễ dãi thế này?
Vui thì cười giận thì mắng, hắn trước nay hành xử đều luôn thoải mái như vậy, nhưng lúc này trong lòng lại ẩn ẩn một tia tức giận, hắn không tính sẽ buông tha nàng….., lại đột nhiên nghe được có tiếng sáo từ một con thuyền ở giữa hồ truyền đến, ánh mắt hắn trầm xuống.
Kiều Sở thấp giọng nói: “Ta đi trước”
Vừa dứt lời liền nghe thấy giọng hoảng sợ của Kiều Hàm hô lên: “Cẩn thận”

Nàng cả kinh, một trận gió mạnh quét qua gò má, thái tử bỗng quắp eo ôm nàng lùi về phía sau mấy bước.

Trấn định lại tinh thần, nàng nhìn thấy hai người đang bị bao vây trong vòng tròn của hơn mười hắc y nhân, trong đó có hai kẻ đang chỉa đao vào trước mặt bọn họ.

Cách đó không xa, vợ chồng Kiều Hàm và Dương Liệt cũng đang bị một đám người khác vây quanh.
Thái tử lạnh lùng cười: “Các ngươi là ai?”
Hai hắc y nhân cầm đầu không trả lời, hàn đao rét lạnh mang theo mũi đao sắc nhọn hướng hai người chém tới, bốn phía hắc y nhân cũng đồng loạt xông lên.
Võ công thái tử có vẻ rất tốt, trong lúc che chở nàng tránh thoát công kích mà vẫn có thể đoạt được binh khí trong tay một hắc y nhân.

Bên kia, Dương Liệt đang che chở cho Kiều Hàm cũng bắt đầu đánh nhau, nhưng rất nhanh liền bị yếu thế, thân trúng phải một nhát đao.
Kiều Sở vô cùng cấp bách, Kiều Hàm là vì nàng mà đến, nếu vợ chồng Kiều Hàm vì nàng mà………….
Mà bên này, thái tử võ công dù tốt, nhưng bọn hắc y nhân rất đông, mà hắn còn phải bảo vệ nàng, lúc này cánh tay hắn cũng đã thấy máu.
Tình cảnh hiện tại khiến nàng nhớ tới lúc Tần Ca cứu nàng trong mộ thất, lòng bất chợt nhói đau, mắt thấy sát cạnh sườn bị một kiếm đâm tới, hắn không kịp né qua, nàng quan sát một chút, nâng cánh tay lên thay hắn cản đường kiếm, sợ làm hắn phân tâm, nàng cắn chặt răng coi như không có chuyện gì.
Đuôi mắt thái tử lướt qua, hơi chấn động.
Hắc y nhân vừa thấy cả hai người đều bị thương, công kích càng lúc càng ngoan độc.

Đường kiếm từ đủ hướng xông thẳng vào bọn họ, một vòng ác chiến, động tác của thái tử cũng không còn nhanh nhẹn như trước nữa, không thể vừa ngăn cản địch nhân công kích chính mình lại còn thay nàng đánh tan công kích, chỉ có thể chọn một người, hoặc là hắn hoặc là nàng.
Hắn khẽ nhíu mày, kiếm quang đã đưa tới trên người nàng.
Nàng cười khổ, nhắm mắt lại.
“Keng” một tiếng, nhưng lại không cảm thấy đau đớn, chỉ nghe có người kinh sợ hét lên: “Không tốt, mau đến đây giúp đỡ”
Nàng vừa mừng vừa sợ, trợn mắt nhìn, chỉ thấy có hai người từ đâu xuất hiện che ở trước nàng và thái tử, một người trên mặt đeo mặt nạ sắt, không phải Duệ vương thì là ai?
Người thiếu niên đứng bên cạnh hắn là Cảnh Thanh.
“Cảnh Thanh, bảo hộ Nhị ca”
Bên tai nghe thấy Duệ vương trầm giọng ra lệnh, Cảnh Thanh tuân mệnh, người nàng chọt căng thẳng, đã bị Duệ vương ôm vào trong ngực: “Nhị ca, ta bảo hộ nàng, ngươi cứ yên tâm dốc toàn lực ngăn địch”
Trong mắt thái tử xao động, cất cao giọng nói: “Được!”
Mặc dù trước mắt vẫn đánh nhau kịch liệt, trong lòng Kiều Sở lại đột nhiên nổi lên bất an, nàng đưa mắt nhìn Duệ vương, ánh mắt Duệ vương một cái chớp mắt lợi hại đảo qua môi nàng, lập tức không nói một lời, cùng đám hắc y nhân xông vào đánh nhau.
Nàng không biết vì sao hắn lại tới đây, trong đầu lúc này chỉ hiện lên đúng hai chữ: Bắt gian.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.