Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 62: Duệ Vương Nổi Giận





Không biết vì cái gì, Kiều Sở bỗng nhiên chột dạ, miệng lưỡi khô khốc, lại rất nhanh thu lại tâm trí, nhìn về đám người Kiều Hàm bên kia.
Cảnh Bình cũng đã tới, đang ở đó tương trợ Dương Liệt, tình hình bên kia có vẻ hơi hòa hoãn một chút, nhưng Dương Liệt dường như đã chống đỡ không nổi nữa, cước bộ loạng choạng, thân mình thì lảo đảo.
Nàng sốt ruột ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy thái tử trên người lãnh mười mấy vết thương, bọn hắc y nhân công hướng hắn nhiều nhất, người khác bất quá là bị Cảnh Thanh và Duệ vương chặn lại, trên thực tế bọn họ đều muốn công vào thái tử.

Nàng càng trở nên nóng nảy, những người này mục tiêu chính là thái tử!
Thình lình nghe Duệ vương gọi thái tử: “Nhị ca, mau tới chỗ Đại công chúa”
Hắn nói xong, trường kiếm sắc bén liền công kích bưc lui đám hắc y nhân trước mặt, mũi chân điểm một cái thi triển khinh công nhảy tới chỗ Kiều Hàm.
Thái tử và Cảnh Thanh cũng đi theo, Duệ vương đảo mắt một lượt, bên kia Cảnh Bình nhanh chóng giữ chặt Dương Liệt, Dương Liệt ôm Kiều Hàm.

Duệ vương cũng ôm nàng thối lui đến bên cạnh thái tử, Cảnh Thanh đột nhiên quát to một tiếng khiến đám hắc y nhân bị dọa giật mình, sau đó lôi ra thứ gì đó trong ngực rồi ném mạnh xuống đất.
Nhất thời, khói bay đầy trời.
Mãi tới khi Kiều Sở khôi phục lại tinh thần, mới phát hiện đám người bọn họ đang đứng bên trong một con hẻm nhỏ.


(Ô, thời này đã có teleport rồi à, chẹp, hiện đại hơn cả hiện đại ~)
Duệ vương bỗng buông nàng ra, nói: “Ngoại trừ hai cô nương, nhị ca, chúng ta mau cởi ngoại bào ra”
Hắn nói xong liền cởi ngoại bào ném đi, sau đó nhanh chóng đem mặt nạ sắt trên mặt tháo xuống cất vào trong ngực, sau đó lại nhanh như chớp xé lấy một mảnh vải từ áo bào, đợi hắn xoay người lại, mảnh vải đã che kín mặt.
Nàng ngẩn ra, chỉ thấy ngoại trừ Dương Liệt vẫn còn do dự, còn lại thái tử, Cảnh Bình, Cảnh Thanh cũng đã đem ngoại bào cởi ra ném xuống đất, lại xé y phục đem mặt bịt kín.
Cảnh Bình và Cảnh Thanh dùng kiếm rạch một đường trên cổ tay, sau đó đem máu tươi trên tay chùi khắp nơi lên người.
Duệ vương đột nhiên ôm chặt nàng, nàng bị đau khẽ kêu lên, trên y phục của hắn nhất thời nhiễm máu của chính nàng.
Nàng cắn chặt răng, lại nghe hắn hừ nhẹ một tiếng: “Cũng biết đau sao”
Thanh âm kia nhẹ nhàng tựa hư vô, nếu nàng không phải đang ghé sát lồng ngực hắn, căn bản là không thể nghe thấy, nàng sửng sốt, từ lúc mới gặp tới giờ hắn luôn đối xử dịu dàng với nàng, chưa từng mắng nàng kiểu vậy bao giờ.
Lúc này, thái tử lấy từ trong ngực ra một quả đạn khói, dùng đá lấy lửa đốt, xong dùng sức ném lên không trung.
Nhất thời, bầu trời sáng rực một vùng.
Cảnh Thanh trừng mắt nhìn Dương Liệt một cái, tức giận nói: “Dương công tử, đừng chậm trễ nữa, mau cởi y phục!”
Kiều Sở đã phần nào hiểu được ý tứ của người nam nhân kia, Kiều Hàm nhìn thấy phu quân mình bị thương không nhẹ, đau lòng rơi lệ, lúc này nghe Cảnh Thanh nói, không khỏi vừa giận vừa vội.

Kiều Sở đang muốn khuyên, đã thấy hắc y nhân từ đầu ngõ tràn vào.
Ngõ nhỏ này, là nơi tốt nhất để có thể lẩn trốn tạm thời, nhưng cũng là một cái ngõ cụt, lui cũng không thể lui.
Có điều, đợi đến khi nhìn đến bọn họ, tên cầm đầu hắc y nhân bỗng khựng lại, thủ hạ của hắn hỏi nhỏ: “Đại ca, người nào mới là thái tử?”
Hắc y nhân cầm đầu lộ vẻ căng thẳng, một lúc lâu mới quát khẽ: “Cứ giết hết cho ta!”
Kiều Sở biết, đạn khói truyền tin đã phóng lên, hộ bệ cứu giá rất nhanh sẽ đến nơi, chỉ cần bọn họ cố gắng cầm cự tới lúc đó tất có thể giữ được mạng sống.

Qua dư quang khóe mắt, mấy nam nhân mặc dù trên người “máu tươi đầm đìa”, nhưng thương thế thật có giả có, còn thái tử thì có vẻ không ổn, dù sao nãy giờ hắn đánh cũng nhiều, đại đa số hắc y nhân chủ yếu chỉ công kích hắn.
Nàng lại liếc mắt nhìn Duệ vương đứng bên cạnh mình có vẻ vẫn còn cực kỳ long tinh hổ mãnh, đến lão hổ cũng có thể giết, nàng ngẫm nghĩ một lát, nuốt nước miếng, mạnh mẽ hướng về phía thái tử hô: “Các ngươi mau đưa thái tử đi trước đi!”
Người cả hai phe nhất thời đều ngẩn ra, hắc y nhân cầm đầu nghiến răng cười, trầm giọng nói: “Các huynh đệ, chớ nghe nữ nhân kia dùng kế điệu hổ ly sơn, nam tử bên cạnh nàng nhất định là thái tử!”
Đám người hắc y nhân nghe lệnh, gào thét mãnh liệt hướng Duệ vương đồng loạt xông tới.
Cảnh Thanh há to mồm chết chân tại chỗ, lòng vừa sợ vừa giận, còn Cảnh Bình khẽ cau mày, vội vàng kéo Cảnh Thanh nhảy tới bên cạnh Duệ vương, hai người bọn họ việc chính là chống đỡ công kích, còn Duệ vương một thân ngân bạch nội bào, trái lại chỉ im lặng đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn chăm chú vào người đang đứng gần hắn cách nửa bước chính là nàng.

(Hứ, bán đứng người ta =_= )

Da đầu nàng run lên, đột nhiên tay áo Duệ vương phất một cái, bao lấy thắt lưng của nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, thản nhiên nói: “Thật thông minh, nếu đã như vậy, nàng cũng cùng ta chết chung đi, sao hả?”
Nàng cười: “Được!”
Duệ vương ngập ngừng một chút, ánh mắt trầm xuống, ôm lấy nàng, thi triển khinh công lăng không mà chạy.
“Chớ để bọn họ chạy!”
Bọn hắc y nhân mau chóng đuổi theo, Cảnh Bình Cảnh Thanh cũng không dám chậm trễ, lập tức thi triển khinh công cũng đuổi theo sát nút.
Phía sau, thái tử khẽ nhếch môi.
*****
Cả đầu gối, bàn chân, cả bụng của nàng lúc này vẫn còn đang run nhè nhẹ, Kiều Sở ghé mắt nhìn bầu trời bên ngoài đại điện, bên tai vang lên giọng nói tức giận.
Người đang nói chính là người ngồi ở ngôi cao nhất thiên hạ, nắm quyền sinh sát trong tay_Vinh Thụy hoàng đế, hai bên là đủ các loại quan lại đang lâm triều, nơi này là Kim Loan điện.
Thời điểm vệ quân của thái tử đuổi tới, Duệ vương đang bị thương rất nặng, cả Cảnh Bình, Cảnh Thanh thân cũng trúng vô số kiếm.

Đã xảy ra đại sự như vậy, tất cả mọi người đành phải tiến cung gặp vua.
Hoàng đế vỗ bàn, cả giận nói: “Kinh Hạo, ngươi thân làm thái tử quan hệ đến xã tắc, vậy mà ra khỏi phủ lại không mang theo hộ vệ, thật quá khinh suất! Đêm hôm khuya khoắc, một đám các ngươi chạy đến cây liễu ven hồ làm cái gì?” (Ngắm trăng nha =.=)
Kiều Sở vừa thấy Kiều Hàm đang nâng đỡ Dương Liệt muốn mở miệng nói, trong lòng nàng thầm nghĩ không tốt, nếu khai ra chuyện ở Văn lâu, nhất định sẽ gặp phiền toái to! Người trong thiên hạ có thể sai, riêng người trong hoàng thất là không được sai.


Nếu nói là thái tử lấy nhầm vợ, hoàng thất này còn cái gì gọi là thể diện? Vả lại, thái tử cưới Kiều Mi, đây vốn là một cuộc hôn nhân chính trị, không liên quan gì đến chuyện xảy ra ở Văn lâu.
Nàng vội nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, gia tỷ cùng tỷ phu từ thâm mạc đến, cực kỳ hứng thú với Đông Lăng phồn thịnh, mặc dù đường xa mệt nhọc nhưng vẫn hưng trí rất cao, không kịp đợi bình minh đã muốn đi dạo xung quanh ngắm cảnh một chuyến.

Điện hạ thấy thế mới nói cây liễu ven hồ ở cùng ngoại thành phong cảnh đẹp, liền dắt theo mọi người tới đó.”
Hoàng đế nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Thái tử phi đâu? Sao không thấy nàng?”
Kiều Sở quyết định ngậm miệng, quét mắt nhìn thái tử một cái, lão bà của ai liền để người đó trả lời đi.
Khóe môi thái tử khẽ cong lên khó thấy rõ, không chút hoang mang trả lời: “Phụ hoàng, Kiều Mi không tán thành đến cây liễu ven hồ, nàng nói thuyền trên hồ nhiều ca cơ, là nơi trăng hoa cho nên không muốn tới.

Nhi thần thầm nghĩ, mang theo nhiều hộ vệ du ngoạn không khỏi làm mất đi thú vui tao nhã, khi ấy cùng vợ chồng đại công chúa, Tam công chúa qua đó thật khó có thể nói chút việc nhà”
Hoàng đế sắc mặt hơi hòa hoãn một chút, chậm rãi miết hướng Duệ vương: “Lão Bát, còn ngươi thì sao? Sao cũng đúng dịp như vậy chạy tới nơi đó thưởng ngoạn?”
Kiều Sở có chút kinh tâm nhìn về phía Duệ vương.

Dọc đường tới đây, người nam nhân này sắc mặt dường như không được tốt, cũng không biết là vì bị thương, hay là vì………chuyện bắt gian?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.