Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 69: Hắn Nói Muốn Có Nàng 2





Nàng theo bản năng gạt bỏ bàn tay hắn ra, lại đột nhiên trông thấy bố khăn rớt trên mặt nước.
Hai tay của đối phương đưa đến hai bên sườn nàng, cả người bị hắn nhấc đứng lên, bọt nước rầm vang, môi của nam nhân chạm vào sau gáy nàng, lúc nặng lúc nhẹ hôn lên gáy nàng.
Nàng liều mạng dãy dụa, phòng Tứ Đại Mỹ Nhân sát vách phòng nàng, chỉ cần nàng kêu cứu nhất định họ có thể nghe thấy.

Nhưng nam nhân so với nàng lại nhanh hơn một bước, bàn tay to đem một bên sườn của nàng áp sát vào vách tường, cúi người ngăn chặn môi của nàng.
Lúc này, nàng cũng có thể nhìn thấy bộ dáng của hắn.
Là hắn.

Thái tử.
Nàng giật mình chấn trụ, trong không khí thoảng một mùi hương nhàn nhạt, giây phút nhìn thấy khuôn mặt của Tần Ca, sự chống cự của nàng dần dần trở nên vô lực.
Dáng người đầy đặn xinh đẹp, da thịt trong suốt như tuyết, còn có xúc cảm truyền từ nơi mềm mại nắm chặt trong lòng bàn tay thật khiến người ta khó có thể nhẫn nhịn….Tròng mắt thái tử u tối, hắn đơn giản đem cả người nàng ôm lấy, bước tới bên giường.
Hai chân nàng bất ngờ bị tách ra đặt sau lưng hắn, nàng nhìn thấy trong ánh mắt hắn bị dục hỏa thiêu đốt, mặt của hắn ở gần trong gang tấc.
Tần Ca.
Tất cả sự giãy dụa kháng cự chớp mắt đều ngừng lại, nàng mặc cho hắn khiêu mở hai môi của mình, mặc cho bàn tay hắn trên người nàng dùng sức vuốt ve___ nàng thậm chí còn chậm rãi đáp lại cái hôn nóng vội của hắn.
Hắn ôm nàng càng lúc càng chặt hơn, bắp đùi nóng lên, bàn tay của nam nhân tìm được nơi riêng tư của nàng.

Trong đầu bỗng nhiên xẹt qua hình ảnh chiếc mặt nạ sắt lạnh như băng, nàng sắp sửa gả cho người nam nhân kia làm vợ___nàng mạnh mẽ tỉnh táo lại.
Hơn nữa, trước mắt nàng không phải là Tần Ca, không thể xem là hắn….
Cho dù thời tiết bên ngoài băng lãnh, nhưng người nàng chảy đầy mồ hôi lạnh.
Gắt gao đè bàn tay không an phận kia lại, một tay kia chống đỡ trước ngực, nàng thở dốc run rẩy nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn cúi đầu nhìn hai bàn tay nàng, lại giống như không cần tốn nhiều sức rút tay ra khỏi tay nàng.

Một tay hắn giữ cả người nàng, một tay chậm rãi lau đi nước bọt dính nơi khóe miệng.
Ánh mắt hắn sáng rực, thâm trầm mà tà mị.
Kiều Sở cắn răng: “Buông!”
Khóe môi thái tử khẽ nhếch: “Thứ cho khó tòng mệnh”
Kiều Sở cười lạnh: “Trừ phi thái tử giết chết ta, nếu không ta la lên, cả ngươi và ta đều không gặp chuyện gì tốt!”

“Gọi người cứu ngươi?” Trái tử khẽ cười một tiếng, “Quên nói với ngươi, hai tỳ nữ của ngươi đã bị ta cố ý gọi tới đại sảnh rồi!”
Kiều Sở cả kinh, nghĩ muốn thoát khỏi hắn, hắn lại gắt gao ôm lấy nàng, nàng giận dữ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, một lát sau, chậm rãi trấn định lại.
Thái tử vô cùng nhạy bén, nhìn sắc mặt nàng, rất nhanh đã đoán ra tâm tư nàng có chút biến hóa, hơi hơi mị mâu: “Như thế nào? Không gọi sao?”
Kiều Sở nhẹ nhàng cười: “Ngươi sẽ không đụng đến ta.

Hai ngày sau ta sẽ gả cho đệ đệ ngươi, nếu không có tấm thân xử nử, cho dù Kiều Sở tư sắc bình thường, cũng tuyệt không có người tư nghi thái tử, nhưng ta ở trong phủ điện hạ xảy ra chuyện, điện hạ tính đối mặt ra sao?”
Thái tử chậm rãi nở nụ cười.
“Ta thích nữ nhân thông minh!”
Kiều Sở lạnh lùng nói: “Cho nên, ngươi mau buông ta ra, ta muốn mặt y phục, ta rất lạnh.

Còn có, nếu điện hạ tới tìm Kiều Sở là muốn nói chuyện, vậy thỉnh đưa ra sự tôn trọng tối thiểu.

Nếu không, thỉnh….cút!”
Bàn tay mềm mại vẫn còn đặt trước ngực hắn, nữ nhân mới vừa rồi còn đang mê muội, mềm mại thuận theo hắn giống như vẫn còn ngay trước mắt.

Hắn không nhìn lầm! Nàng động tình.

Ánh mắt nàng nói cho hắn biết, nàng thích hắn.

Đảo mắt một cái lại trở nên lạnh lùng.
Tôn trọng?
Chưa từng có người nào nói với hắn như vậy.

Dùng giọng điệu như thế.

Bởi vì sẽ không, cũng bởi vì không dám!
Trong lòng hắn ngược lại không có một chút cảm giác tức giận, đối với nữ tử tư sắc bình thường thân phận dù cao địa vị lại thấp này nảy sinh vài phần thưởng thức.

Hắn mâu quang trầm xuống, bàn tay to buông ra, cầm lấy áo ngủ bằng gấm trên giường, hơi hơi run lên, phủ lên người nàng.
Kiều Sở cắn chặt răng, cẩn thận thối lui khỏi đùi hắn.
Nàng biết rất rõ ràng thứ cứng rắn nóng như lửa giữa hai chân hắn đại biểu cho cái gì.
Nàng đem chính mình bao bọc cho kỹ lưỡng, lui vào bên kia giường, lãnh mạc nhìn về phía nam nhân ở một sườn khác.
Trong phòng, bếp lò phát sáng, xa xa ẩn ẩn truyền lại tiếng tiêu địch.
Sau khi bữa tối kết thúc, tuyết lại bắt đầu rơi.

Ngoài cửa sổ, hiện tại hẳn là bông tuyết bay đầy trời.

Một đêm lạnh như vậy, thật không biết là ai nổi lên nhã hứng? Là người ở trong phủ, hay vẫn là ngoài phủ?
Nàng cố ý nghĩ tới chuyện khác, cố gắng đem phẫn nộ áp chế xuống, cũng không đề phòng liền bị nam nhân tóm lấy cằm.
Trong ánh mắt nam nhân vì bị người nào đó xem nhẹ mà lóe lên một tia tức giận.
Nàng cố gạt bỏ bàn tay của hắn ra: “Nhị tỷ phu, không còn sớm nữa, ngươi cũng mau trở về đi ngủ đi! Chẳng lẽ ngươi không sợ vị kia hoài nghi…..”
Thái tử ngừng một chút, lập tức cười nhẹ một tiếng, ngữ khí lộ ra vẻ lười biếng: “Nhị tỷ ngươi ngủ thật sự rất say”
Kiều Sở biết, Kiều Mi rất có thể là đã bị nam nhân này chuốc dược hoặc bị hắn điểm huyệt.
Nàng không lên tiếng nữa, chờ hắn mở miệng.
Thái tử đối với nàng bất giác càng thêm thưởng thức vài phần, liếc mắt nhìn nàng một cái: “Kiều Sở, ta* muốn có được ngươi!”
Nam nhân khôi phục ngữ khí khinh đạm thường ngày.
Kiều Sở chấn động, hắn thậm chí còn không tự xưng “Cô”
(*: Ây, thực ra ngay từ đầu thái tử toàn xưng “cô” nhưng mà mình thấy “ta” có vẻ thuận miệng hơn nên đã tự ý sửa lại, điểm này đã có đề cập tới một lần ở chương thứ 7 quyển 2 dòng thứ 47 từ dưới đếm lên nga ~)
Nguyên bản tâm tình đã bình tĩnh lại nhất thời bị nhiễu loạn.
Mặc dù đã tự nhủ với chính mình nhiều lần, rằng bởi vì nam nhân trước mắt này mang khuôn mặt của Tần Ca, nàng là vì khuôn mặt này mà tâm động, bởi vì mang lại cảm giác có vài phần tương tự, nên tâm nàng mới động.
Nàng há miệng thở dốc, nhưng có chút nói không thành lời.
Nàng cúi đầu suy nghĩ lại, cắn môi, rốt cuộc chậm rãi nhìn về phía nam nhân kia: “Thượng Quan Kinh Hạo, ngươi giúp ta khiến hoàng thượng thu lại thánh chỉ tứ hôn giữa ta với Duệ vương được không? Giúp ta cứu mẫu thân cùng thị tộc của nàng có được không?”
Thanh âm trầm thấp của thái tử vang lên bên tai: “Cô muốn có được ngươi, nhưng không phải hiện tại.


Ngươi cũng biết ngươi sắp trở thành nữ nhân của Bát đệ.” Thái tử nói: “Sở nhi, ý tứ của phụ hoàng chính là muốn cô kế thừa đế vị.

Nhưng cô biết Bát đệ không phục, hắn có dã tâm rất lớn, chỉ cần ngươi ở bên người Bát đệ…….Ngày sau, cô đăng cơ, liền đem ngươi trở về, nhét vào hậu cung.

Phong thưởng cho ngươi tôn vị, thực hiện ước hẹn ngày đó giữa cô và ngươi ở Văn lâu.

Ngươi là nữ nhân của cô, chuyện mẫu thân của ngươi, cô nhất định sẽ giúp.”
Kiều Sở chỉ cảm thấy tay chân mình một mảnh lạnh như băng, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đánh gảy hắn: “Ngươi muốn ta ở bên người Thượng Quang Kinh Hồng thăm dò tin tức?”
Nguyên lai đây chính là tình hình thực tế trong hoàng thất.
Quyền quý như vậy, lại rẻ mạt như thế.
Bàn tay to của nam nhân rời khỏi cằm nàng, đảo một cái cầm lấy tay nàng.
Hắn nghĩ nàng động tâm?
Đúng, nàng quả thật động tâm!
Cả hai nam nhân đều lãnh mạc vô tình, nhưng ít nhất, kiếp trước của Tần Ca so với Tần Ca trong trí nhớ của nàng thẳng thắng thành khẩn hữu ái hơn một chút.
Cái giá đã được đưa ra.
Ít nhất là hắn còn cho người bị lợi dụng biết được mình bị lợi dụng, còn nghĩ đến cho nàng biết được bảng giá có thể nhận được.
Nàng hơi rủ mi mắt, thái tử cũng không ép bức nàng, nàng nghĩ, hắn biết rõ nàng sẽ đáp ứng.
Tự vấn một hồi lâu, nàng đứng dậy, áo ngủ gấm trên người rơi xuống, nàng bình thản nhìn cũng chẳng thèm để tâm tới, thái tử nheo mắt cũng đứng lên.
Nàng chậm rãi đi đến trước mặt hắn, chăm chú nhìn hắn.
Tâm Thượng Quan Kinh Hạo đột nhiên bị khuấy động.
Trong mắt nàng giống như bao phủ một tầng mỏng hơi nước, rất nhạt, nếu không nhìn kỹ cơ hồ khó thấy rõ.
Nàng vươn tay chạm lên mặt hắn, chạm đường nét khuôn mặt hắn.
Lúc này hắn cảm thấy được đầu mày cuối mắt nàng mang một vẻ mĩ diễm, thật sự rất duyên dáng xinh đẹp.

Hắn lần nữa ôm lấy nàng, liền nhận thấy trên cánh tay nàng tinh tế nổi lên những nốt mụn nhỏ bé.

(Chắc ý là lạnh quá nổi da gà @@ )
Cánh tay hắn bất giác siết chặt hơn một chút.
“Điện hạ, người có tín vật hay lệnh bài có thể dùng để ra vào tự do trong cung không?”
Hắn nghe nàng hỏi, thản nhiên “Ừ” một tiếng.
“Cho ta đi.


Ta đã nghĩ, ngày mai, lúc ngươi tiến cung thượng triều, sau khi hạ triều ngươi đợi ta ở phía Tây Kim Loan điện, ta sẽ phái tỳ nữ của ta đến nói cho ngươi biết đáp án.”
“Vì sao phải khó khăn như thế? Ngươi cần thời gian suy nghĩ, cô có thể chờ, ngươi đến lúc đó có thể trực tiếp nói với cô”
Hắn nhíu mi, hơi trầm giọng nói.
“Nơi này có Kiều Mi.

Ta và ngươi nên hạn chế gặp mặt”
“Được.

Cô ngày mai chờ tin tức của ngươi”
Hắn tháo kim long lệnh bài bên hông xuống, đặt vào trong tay nàng, ánh mắt nghiêm túc: “Đây là lệnh bài của thái tử, nhìn thấy nó như nhìn thấy cô, chỉ cần cầm lệnh bài này trong tay dù ngươi có mang theo binh khí tiến cung cấm quân cũng không dám ngăn cản.” (Thích khách thích điều này!!!)
Kiều Sở cúi đầu nhìn lệnh bài trong tay, đảo mắt nhìn xuyên qua vai nam nhân, chậm rãi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Có song sa cách trở, căn bản không nhìn rõ cảnh sắc bên ngoài, có điều nàng biết, bên ngoài bông tuyết đang tinh tế bay đầy không trung.
Tuyết rất đẹp.

Nhìn không thấy cũng không sao cả, biết là được.
Lúc nàng lấy áo bào phủ kín người, Thượng Quang Kinh Hạo bước nhanh ra khỏi phòng, chỉ lưu lại một bóng dáng cao lớn trắng như tuyết.
*****
Đêm, Duệ vương phủ.
Bích Thủy vẫn còn chưa thoát khỏi dư vị kích tình mới trải qua, bàn tay đặt trên ngực nam nhân, nhẹ nhàng thở hổn hển, lại nghe được tiếng cửa phòng mở.
Một câu “Gia, nô tỳ vẫn còn muốn” của nàng liền nuốt trở về, vội vàng xoay người bước xuống giường, đi tới cánh cửa mở.
Một bàn tay thô ráp truyền tới một viên lạp hoàn.
Nàng vội vàng tiếp nhận, quay trở lại bên giường.
Nam nhân vẫn còn nằm trên giường.
Tiếp nhận lạp hoàn nữ nhân đưa qua, bàn tay to liền bóp nát viên thuốc.
Bích Thủy quỳ sát ở bên giường nhìn người nọ, tóc dài đen như mực, quần áo trường bào màu trắng xộc xệch khoác trên người, nàng chỉ cảm thấy cảm giác khô nóng ở bụng lại một lần nữa trỗi dậy.
Bếp lò bên cạnh gường lúc này phát ra ánh lửa nhàn nhạt, vì thế nam nhân cũng chưa từng tháo mặt nạ xuống, mặc dù cả phòng vẫn một mảnh tối đen, chỉ có tầng ánh sáng mỏng tán ra xung quanh.
Ngón tay bạch ngọc lấy từ bên trong lạp hoàn đã nát vụn ra một chỉ tiên (giấy thư từ qua lại), chỉ khẽ liếc nhìn một cái, lập tức đem tờ giấy ném vào bên trong lò sưởi.
Khoảnh khắc mảnh giấy rơi vào bên trong lò, nàng mơ hồ chỉ nhìn đến được đúng hai chữ, tựa hồ là “Kiều Sở”
Bên tai thoáng nghe được thanh âm khẽ khàng tựa hư vô của nam nhân, dường như hắn vừa mới lạnh lùng cười, mà cũng có thể chỉ là ảo giác của mình nàng.
Đương nhiên nàng không hề biết, mảnh giấy đã bị thiêu hủy kia bên trên viết: thái tử đêm nay vào phòng Kiều Sở, lưu lại một giờ mới trở ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.