Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 73: Người Ngoài Điện Là Nàng 4





Lúc này, hoàng đế ngồi ở địa vị ngôi cao cười nói: “Đại hôn của Duệ vương tất nhiên cần chuẩn bị nhiều thứ, Chiêu Nam, Tồn Phong, hai người các ngươi là tổng quản nội vụ phải gấp rút lo liệu cho trẫm, nhất định không được để xảy ra bất cứ sai sót gì.”
Tào Chiêu Nam và Mạc Tồn Phong lập tức lĩnh mệnh.
Vương Mãng thấy hoàng đế đối xử với Duệ vương giống như giữa hai người chưa hề có hiềm khích, lại còn tỏ vẻ vui mừng vì đại hôn của Duệ vương khiến lòng hắn nặng trĩu, lại nghe hoàng để nói tiếp: “Án ám sát thái tử, Tông khanh cũng cần phải điều tra thật kỹ càng cho trẫm!”
Tông Phác đang đứng một bên chúc mừng Duệ vương và Lang Tương, hắn là một trong số ít những thần tử chưa từng có ý xem thường Duệ vương, giờ phút này nghe hoàng đế nói, vội hạ thấp người đáp lại.
Hoàng đế gật đầu, khoát khoát tay: “Vậy bãi triều”
Mọi người đều tản ra, hoàng đế cũng theo mọi người rời khỏi, nhưng chúng thần lập tức giật mình sửng sốt, cước bộ đồng loạt dừng lại ở cửa điện.
Chỉ thấy, chính giữa hoa viên bên ngoài đại điện lúc này có vài tên nội thị đang đứng chờ, mà bên cạnh bọn họ chính là một nữ tử diện mạo vô cùng thanh tú.
Nàng dung mạo điềm đạm xinh đẹp, vận y phục màu xanh nhạt, vạt áo tô điểm những sợi lông tơ trắng như tuyết, những sợi lông tơ thuần trắng không chút tạp màu, khiến cho cả người nàng nhìn qua vừa thanh tân lại vừa ngọt ngào.

Lại thêm, ánh mắt nàng ẩn ẩn mang theo một cỗ khí chất thông tuệ, hai tròng mắt sáng ngời như uẩn trong suốt, làm cho càng nhìn nàng càng thấy đẹp, người khác có cảm giác không dám đến gần mà ngắm cho thật kỹ.
Chính là người hôm nay được nhắc đến nhiều nhất ở Kim Loan điện, Lang gia tiểu thư Lang Lâm Linh.
Nàng nhìn thấy mọi người đi ra, liền vội vàng quỳ xuống: “Lâm Linh khấu kiến hoàng thượng vạn kim an khang.”
Hoàng đế cười, khoát tay: “Linh nha đầu mau đứng dậy”

Lang Tương cũng kinh ngạc giống những người khác: “Linh nhi sao con lại đến đây?”
Lâm Linh đỏ mặt, hoàng đế bỗng cười to: “Lang khanh, là trẫm truyền gọi Lâm Linh tới đấy.

Sao, Linh nha đầu, những lời trẫm vừa nói trong đại điện, ngươi đều nghe thấy cả rồi chứ?”
Sắc mặt Lâm Linh càng thêm đỏ ửng, ngượng ngùng gật đầu, hoàng đế cười ha hả, chúng thần thấy thế cũng cười rộ lên phụ họa.
Lang Lâm Linh cắn môi, trốn ra sau lưng Lang Tương, ngượng ngùng trộm nhìn Duệ vương một cái, thấy Duệ vương cũng đang thản nhiên nhìn lại, ánh mắt thâm thúy xẹt qua tay nàng, nàng cúi đầu nhìn bàn tay mình lạnh đến mức đỏ bừng.

Nàng vội vàng xuất môn nên không kịp mang theo áo choàng, khẽ cười khổ, bất chợt trên vai ấm áp.
Nàng sửng sốt ngẩng đầu, nhìn Duệ vương chẳng biết từ lúc nào đã đi tới, đang đứng bên cạnh nàng, đem áo choàng của mình choàng lên người nàng.
Duệ vương căn bản đang cùng Hạ vương, Trữ vương đứng chung một chỗ, là ở bên phải hoàng đế; còn Lang Lâm Linh vốn đứng bên cạnh tổ phụ, là ở bên trái hoàng đế.

Hắn bước qua thay Lang Lâm Linh phủ thêm áo cừu tử, sau đó bước nhanh trở lại vị trí ban đầu.
Một lát sau, tiếng cười xung quanh lại vang lên càng lúc càng lớn, Lang Tương khẽ gật đầu, hoàng đế cũng yêu mến hài lòng gật đầu với phía Duệ vương.
Hạ vương lạnh lùng cười, đuôi mắt Duệ vương khẽ lướt qua vị huynh đệ, lại giống như không nhìn thấy gì.
Ánh mắt thái tử lay động, thừa dịp quay người đi về cửa phía tây đại điện, thình lình nghe có giọng nói từ cửa trước viện ngoài đại điện truyền đến: “Thái tử điện hạ, xin dừng bước!”
Mọi người vốn đang dần tản ra, nghe tiếng có tiếng nói vang lên đột ngột thì đều khựng lại, nhìn thấy có một nữ tử đang từ cửa viện bước vào.
Thiếu nữ này ăn mặc phi thường rực rỡ, trông rất đẹp đẽ, nhưng trong trí nhớ của mọi người nàng không phải một người có dung mạo xinh đẹp như thế, trong ấn tượng của bọn họ nàng rất bình thường và nàng chính là nha hoàn của Duệ vương trắc phi Kiều Sở.
Nhưng sao nàng ta vào đây được? Chẳng lẽ phủ thái tử đã xảy ra chuyện gì? Nhưng nếu đúng là phủ thái tử xảy ra chuyện thì sao lại là nàng tới báo tin được?
Vương Mãng thấy ánh mắt thái tử trầm xuống.
Nữ tử kia đi đến trước mặt hoàng đế quỳ xuống hành lễ, xong lại đi đến trước mặt thái tử, cầm phong thư trong tay giao cho hắn.
Thái tử sầm mặt lại.
Nữ nhân kia nói, ở trong phủ có Kiều Mi, cho nên không tiện gặp.
Hắn biết rất rõ đó chỉ là cái cớ, nhưng hắn vẫn đáp ứng yêu cầu của nàng, cũng giao cho nàng Long văn lệnh bài, để cho tỳ nữ của nàng có thể tự do tiến cung, cho hắn câu trả lời.


Nữ nhân kia lại làm cho hắn có phần nào kinh ngạc, không hiểu sao mình lại dung túng cho nàng đến như thế.

Mà giờ phút này, nàng lại đi ngược lại với ước định, thay đổi địa điểm, sai tỳ nữ tới nơi này tìm hắn?
Hắn nhất thời cảm thấy không vui, ngón tay thon dài mở giấy viết thư ra.
Chỉ thấy trên giấy đạm mực viết:
Quân tử mỹ ý, vị thâm ý nùng;
Nhược đắc tôn vị, khởi phi quý vinh?
Thảo mộc nhất xuân, giai kỳ nan đồng.
Nhân sinh vu thế, tình nghĩa nguyện trung;
Tâm hữu hướng vãng, duy thứ nan tòng.
(Đề nghị của điện hạ tốt đẹp như thế, nếu có thể bước tới được danh vị như điện hạ đã hứa hẹn, hẳn sẽ chạm đến vinh hoa phú quý.

Chỉ có điều, tuy rằng sinh mệnh khó có thể nắm chắc, tựa như cây cỏ bốn mùa hoa kỳ khó có thể giống nhau, nhưng nhân sinh trên đời này, ta vẫn còn đặt hy vọng vào một tấm chân tình.

Cho nên, đề nghị của ngài mặc dù rất tốt, ta cũng hết lòng trân trọng, nhưng xin thứ cho ta khó có thể vâng theo)
Người xung quanh nhìn thấy thái tử đọc thư sắc mặt thay đổi, càng lúc càng đen lại, đọc xong vò bức thư lại siết chặt trong lòng bàn tay thì đều kinh hãi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thái tử thân phận tôn quý, lại là một người kinh tài tuyệt diễm, mọi người đã bao lâu rồi mới lại thấy bộ dáng hắn mất bình tĩnh, bạo nộ nan tiêu như thế chứ? Ngay cả hoàng thượng cũng cau mày, kinh nghi: “Kinh Hạo, đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ vương biết nhất định Kiều Sở đã viết gì đó cho thái tử, nàng trước đó cũng viết một phong thư phi thường cổ quái gửi cho hắn, vậy rốt cuộc nàng viết gì gửi cho thái tử?
Hắn lòng tràn đầy nghi ngờ, theo bản năng nhìn sang Duệ vương, chỉ thấy Duệ vương nhàn nhạt nhìn thái tử, mà bên dưới mặt nạ sắt, ánh mắt hắn cũng thâm trầm..
Một bên, Vương Mãng thấy thái tử đã thu lại sát ý trong mắt, nhìn chằm chằm tỳ nữ đưa thư, nữ tử kia lại lạnh lùng cười không nói thêm cái gì xoay người đi.
Hắn giật mình, vội chỉ tay vào một người đứng trong viện, lạnh giọng nói: “Phàn đại nhân, bắt nàng ta lại!”
Người hôm nay đang làm nhiệm vụ canh gác ở Kim Loan đúng là vạn thị trường Phàn Như Tố.
Hắn nghe lệnh gật đầu một cái, đạp mấy bước đã phi tới sau lưng nữ tử, cánh tay dài vươn ra tính bắt nàng ta.
Nữ tử này chính là Mỹ Nhân.

Nàng cũng không hề quay đầu lại, thân thể linh hoạt như cá chạch, xoay tròn một vòng đã thoát khỏi công kích của Phàn Như Tố, lập tức tháo xuống trường tiên treo trên thắt lưng, xoay người dùng sức vung một cái liền cuốn phăng bảo kiếm treo bên hông Phàn Như Tố.

Thế roi còn chưa dứt lại lần nữa vung lên quấn chặt lấy cả người Phàn Như Tố.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.