Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 92: Giấy Không Thể Gói Được Lửa





Kiều Sở ngẩn ra, một lúc lâu sau mới nói: “Hắn đã ra khỏi phủ, đợi sau khi hắn trở về, ta sẽ đến tìm hắn thăm dò thái độ của hắn đối với việc này, rồi chúng ta sẽ nghĩ những biện pháp khác.”
Mỹ Nhân ngập ngừng một chút: “Những biện pháp khác?”
“Ừ”
“Chủ tử, làm cho hắn yêu người thật sự không tốt sao, hay là…..người vẫn còn nghĩ đến thái tử?”
Kiều Sở lại tiếp tục ngẩn ra, thái tử……….người nam nhân này, từ sau khi nàng tiến cung tới nay, nàng dường như chưa từng nghĩ tới hắn lần nào.

Ngay cả lúc nàng cùng Thượng Quan Kinh Hồng phát sinh quan hệ, nàng cũng không hề nhớ tới hắn, thậm chí là…Tần Ca.
Lúc bị Thượng Quan Kinh Hồng đặt dưới thân nàng cực kỳ thống khổ, nhưng dường như không phải vì đối phương không phải Tần Ca mà thống khổ, mà là vì thái độ của Thượng Quan Kinh Hồng đối với nàng…………
Nàng sửng sốt, hít sâu một hơi, đem hắc điểu đặt lên trên vai, nói: “Ngươi quan tâm Tứ Đại một chút, ta về phòng viết thư gửi cho đại tỷ, còn nghĩ cách như thế nào cùng Duệ vương nói chuyện.”
Mỹ Nhân gật đầu, thời điểm lúc nàng ra khỏi cửa mới đột nhiên nói: “Chủ tử, có một câu, nô tỳ không biết có nên nói hay không?”
Nàng quay lại nhìn Mỹ Nhân: “Ngươi nói đi.”
“Người tựa hồ đã thay đổi, kể từ sau khi gặp Duệ vương………Trước kia người hỉ giận đều không thể hiện ra ngoài, tiến lui thỏa đáng, nhưng những ngày gần đây, người lại giống như đang lãng tránh cái gì đó, xử lý sự tình đều lấy lui làm tiến.


Có điều vừa rồi khi nhận được thư của đại công chúa Kiều Hàm, nghe lời người phân tích, lại cảm thấy được chủ tử trước kia đã quay trở lại……….”
Cuối cùng, Mỹ Nhân thả lỏng người, cười nói: “Chủ tử thứ tội, nô tỳ cũng không biết mình ở đây nói cái gì.”
“Ta biết” Kiều Sở gật gật đầu, cười rời đi.
Thời điểm nàng đi xuyên qua hoa viên, nàng đột nhiên nhớ tới câu Tần Ca đã nói với nàng……Tình cảm sẽ tổn hại lý trí.
Có lẽ, trải qua chuyện đêm qua, còn có tín thư của Kiều Ham gửi đến, ngược lại đã khiến cho nàng tỉnh lại, nhớ ra cái đích nàng luôn muốn hướng tới, còn cả con đường mà nàng phải đi.

Hết thảy về sau chỉ có thể hảo hảo tính toán, mưu cầu.
*****
Hiền vương phủ, thư phòng.
“Gia, chàng đã đến rồi.”
Trong sảnh, Lang Lâm Linh vui vẻ đứng dậy.
Duệ vương đảo mắt một lượt, nhận thấy cả Lang Tương và Lang tướng quân đều đang có mặt ở đây, ngay cả hoàng hậu cũng lén lút xuất cung đến nời này, Hiền vương thì phiền não đi qua đi lại, sắc mặt từng người đều ngưng trọng.
Trong lòng hắn biết là có chuyện gì, nhưng không nói nhiều, trước tiên cùng mọi người làm cái lễ chào hỏi.
Hiền vương chào đón hắn, thật mạnh vỗ vào bờ vai của hắn, sau đó đi tới trước cửa, đối với quản gia đứng bên ngoài cửa dặn dò: “Ngươi dẫn theo người ra ngoài viện canh chừng, không được cho bất kỳ ai tiến vào!”
Quản gia lĩnh mệnh rời đi, Hiền vương đóng cảnh cửa lại.
Tuy là ban ngày, tuyết đã ngừng rơi, nhưng bên trong thư phòng lại một mảnh âm u.

Tất cả nô bộc bên trong đều đã lui ra ngoài.
Hiền vương thong thả bước trở về, nhìn hắn một cái, muốn nói cái gì lại thôi.
Nhưng hoàng hậu lại lên tiếng: “Tiện nhi, Kinh Hồng là huynh đệ của ngươi, còn là phu quân của Linh nhi, không phải người ngoài, ngươi còn có cái gì không thể nói trước mặt hắn? Mau đem sự tình nói ra đi, để cho Kinh Hồng còn giúp ngươi nghĩ ra kế sách.”
Hiền vương cười khổ: “Mẫu hậu, nhi thần cũng không phải khách khí với Bát đệ, chính là vì việc này không biết nên mở miệng như thế nào mới tốt, dù sao Bát đệ cũng bởi vì bổn vương mà bị thương.”
“Để muội nói thôi,” Lang Lâm Linh thở dài, hạ giọng nói: “Gia, chuyện ám sát thái tử, là do biểu ca làm.”

Việc này, nàng kỳ thật đã sớm nghe Duệ vương nói qua, đương nhiên hai người bọn họ lúc này chỉ có thể giả vờ như không biết, chỉ thấy Duệ vương chấn động, đè nén thanh âm: “Đại ca, việc Kinh Hồng bị thương chỉ là chuyện nhỏ, có điều ca ca ngươi sao có thể hồ đồ như thế! Tội ám sát thái tử này không phải tội nhỏ!”
Mặc dù vừa rồi đã nghe nói, nhưng lúc này Lang Tương vẫn khiếp sợ, đưa tay vỗ bàn, cả giận nói: “Đã sớm dặn dò ngươi dù thế nào cũng ngàn vạn lần không được động đến thái tử, ngươi xem, hiện giờ đã mắc phải đại họa rồi!”
Hoàng hậu nhìn huynh trưởng một cái, Lang tướng quân thở dài, khuyên nhủ: “Phụ thân trước đừng nóng giận, lần này chúng ta tập hợp lại đây, chẳng phải là vì muốn giúp tiện nhi hắn nghĩ kế sách hay sao?”
Duệ vương giỏi mưu lược dẹp loạn, hiện tại còn là tâm phúc bên cạnh hoàng đế, tất cả mọi người cùng nhìn về phía Duệ vương.
Duệ vương còn chưa ngồi xuống, khoanh tay phía sau, thỏng thả bước qua bước lại vài bước trong sảnh, sau đó nhìn về phía hoàng hậu, hỏi: “Theo như tin tức của nương nương ở trong cung biết được, phụ hoàng đã tra ra cái gì hay chưa?”
Hoàng hậu cười khổ nói: “Mạc Tồn Phong báo tin, Tông Phác kia quả là người lợi hại, hắn đã tra ra được gia tế của một trong hai tên thích khách.

Hoàng thượng đã phái người đem vợ con của hắn tới đây, lúc này đang trên đường áp giải, đêm nay hoàng thượng sẽ đưa tới nhà lao thẩm tra thích khách.”
Lang Lâm Linh ở một bên nhíu mi, đứng lên: “Nếu như thế liền khó giải quyết.

Nếu là tử sỉ ngoan cường, mặc dù bị người chế trụ nhất thời không thể tự sát, có điều chỉ cần không chịu được hình mà chết thì tốt rồi, nhưng nếu dùng vợ con của hắn, khó tránh khỏi hắn nhất thời khai ra…….”
Nàng mặc dù trước đó đã biết việc này, tâm đã đặt ở trên người Duệ vương, chỉ muốn giúp hắn mưu thành việc lớn.

Nhưng đối với Hiền vương có nhiều năm tình huynh muội, cho nên giờ phút này cũng có vài phần lo lắng.
Mọi người lại đồng thời nhìn vế phía Duệ vương, Hiền vương khàn giọng nói: “Bát đệ, ngươi có đề nghị gì?”
Dệu vương thở dài một tiếng: “Ca ca, tử sỉ làm thích khách, tốt nhất nên chọn những người mô côi, gan góc.”

Lang tướng quân khẽ gật đầu: “Bát gia nói rất đúng!”
Hắn là một trong những vị tướng quân phòng thủ ở biên cảnh, lúc Tây Hạ khởi binh, hắn còn đang bận dụng binh ở một tiểu quốc lân cận Đông Lăng, hắn và Tần tướng quân cùng một vài vị tướng quân khác phụ trách dẫn đầu binh ngũ chinh chiến, nhưng vẫn không kịp tới trận chiến ở Hàm Dương.
Sau khi trận chiến ở tiểu quốc kia thắng lợi, chuẩn bị tiến nhập một bộ phận của tiểu quốc này vào Đông Lăng, hắn liền khải hoàn chạy về Hàm Dương tương trợ, nhưng khi đó, Duệ vương đã khiến Tây Hạ đại bại.

Mười vạn quân binh đánh bại mười lăm vạn quân Tây Hạ, mặc dù binh lực hai bên không quá khác biệt, nhưng cũng là lấy ít thắng nhiều.
Sau đó hắn lại quay trở lại tiểu quốc kia hoàn thành công việc cắt nhượng lãnh thổ, còn Duệ vương lại chạy về Triêu Ca quan sát thi đấu tuyển phi.

Hắn vẫn đóng ở Hàm Dương, liền hỏi một số người trước đó đi theo Duệ vương đánh giặc vài câu, tất cả đều tán dương vị hoàng tử trẻ tuổi này cực kỳ trí mưu, hắn khi đó đối với với Duệ vương nảy sinh vài phần tán thưởng.

Hiện giờ nhìn thấy Duệ vương thông minh ổn trọng, trong lòng không khỏi ưa thích thêm vài phần.
Trái lại, Hiền vương lại nóng nảy, nắm lấy bả vai của Duệ vương, nhấn mạnh: “Bát đệ!”
Duệ vương thu lại ánh mắt: “Đại ca, kế sách hiện tại, chỉ có ba con đường có thể đi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.