Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 94: Áo Khoác Lông Chồn Ngàn Năm





“Ha hả, vừa nhắc tới Lang Tương, không phải Lang Tương đã tới rồi đó sao?”
Ở cửa đại lao, Lang Tương dẫn theo một gã vai vặt đang bước tới.
…………
Ba người cùng nhau nói chuyện, Vương thái phó cười nói: “Lang Tương đúng thật là càng già lại càng dẻo dai, trong ngày tuyết thế này mà vẫn lặn lội đến đây na”
Lang Tương cũng cười: “Lão phu trong phủ có chút chuyện nên mới tới trễ, sợ hoàng thượng phải chờ đợi, cho nên mới vội vã đến đây….”
Gã sai vặt kia vội vàng từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc khăn tay, bất chợt “A” lên một tiếng, có cái gì đó rơi ra khỏi chiếc khăn tay, Tông Phác cùng Vương thái phó hơi hơi kỳ quái, gã sai vặt kia “Yêu” một tiếng kêu lên: “Trân châu của tiểu thư.”
Hai người kia chỉ thấy một viên trân châu tròn vo phát sáng lăn xuống bậc thềm, lăn thẳng vào chỗ sâu bên trong đại lao.
Tuy bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, nhưng bên trong lao lại một mảnh hôn ám.
Lang Tương giận dữ, trách mắng: “Đồ vô dụng, đó là tiểu dạ minh châu mà Linh nhi thích ngắm, ngươi còn không mau tìm trở về.”
Gã sai vặt kia cả kinh, miệng đáp lời, hai ba bước vội vàng chạy xuống………
Vương thái phó cười nói: “Gia đối với Duệ vương phi thật tốt.”
“Trong nhà đứa nhỏ này đối với lão phu là tri kỷ nhất, lúc mới sinh ra thân thể lại không được tốt, lão phu………..” Lang Tương đang nói lại đình chỉ, đuôi mắt thoáng nhìn Tông Phác, người này đang ngưng mắt nhìn vào một chỗ sâu bên trong đại lao, hắn nói tiếp: “Tông Phác đại nhân chẳng lẽ là không tin tưởng gã sai vặt của lão phu?”
Tông Phác thu lại ánh mắt, vội nói: “Tông Phác không dám, chỉ là sợ trong lao này rất tối, vị tiểu ca kia sẽ khó tìm được tiểu trân châu.”
Lang Tương gật gật đầu, ba người lại bắt đầu tán gẫu với nhau, nói đến vì sao Tông Phác có thể tìm được tung tích vợ con của tên thích khách.


Tông Phác đang định trả lời, đã thấy gã sai vặt kia nhanh chóng quay trở lại.
Lang Tương nhận lấy hạt trân châu, thần sắc rõ ràng buông lõng.
Đột nhiên, có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, người tới chính là Đại thị vệ Hạ Hải Băng.

Vị đại thị vệ này chức quan không phải là nhỏ, quản lý mấy vạn cấm quân thị vệ trong cung.
Bốn người hơi phát lạnh, nghe Hạ Hải Băng nói: “Hoàng thượng rất nhanh sẽ lại đây, hoàng thượng nói ngoài ta và ba vị đại nhân ra, Tương gia, gã sai vặt này của ngài sợ là không thể lưu lại.”
Lang Tương gật gật đầu, lập tức phân phó gã sai vặt kia về phủ trước.
Gã sai vặt lĩnh mệnh, bước ra khỏi cửa lao, hắn đi được một đoạn đường, liền dừng lại nấn ná ở một hòn giả sơn ngắm cảnh, thầm nghĩ thâm viện đại lao này bố trí thật xinh đẹp, thình lình hắn nghe được một trận tiếng bước chân truyền đến, hắn ngẩn người, quét mắt dò xét một cái, liền lắp bắp kinh hãi.
Ở cửa viện, có hai nam tử đang thấp giọng nói chuyện tiến đến.
Gương mặt một trong hai người đó vừa lúc quay về phía hắn, hắn nhìn thấy rõ, người nọ dung mạo tuấn duật mỹ mạo, ánh mắt sâu thẳm như tuyết vực, tay áo phiêu phiêu, một thân thanh tú như chi lan ngọc thủ, chính là thái tử.
Một nam tử khác đi bên cạnh hắn, so với thái tử thấp hơn một chút, một thân thâm y, gương mặt đang quay về hướng thái tử nói gì đó cho nên hắn không thể nhìn rõ mặt, tựa hồ là Hiền vương, lại tựa hồ là Phương Kính, rồi lại tựa hồ là không phải.
Hắn từ nhỏ đã đi theo bên người Lang Tương, tỉnh táo thông minh, thường cùng Lang Tương ra vào cung đình, cũng đã gặp qua các vị đại quan quý nhân, thanh niên tài giỏi, thiên kim tiểu thư.

Chính là, người bên cạnh thái tử là ai? Bóng dáng kia quả là có vài phần quen mắt.

Hắn lại không khỏi lấy làm kỳ lạ, đêm hôm khuya khoắc như thế này, thái tử như thế nào lại đến đại lao?
Hắn theo bản năng lắc mình trốn vào hang động trong hòn giả sơn, xuyên qua khe hở nghe lén sự tình, chỉ nghe thái tử nhàn nhạt nói một câu: “Cho dù không cần dùng vợ con của tên thích khách, cô cũng đã tìm được chứng cớ chứng minh với phụ hoàng, chuyện ám sát cô chính là do Hiền vương làm.”
……………
Gã sai vặt chấn động, hắn vừa rồi mới làm theo lời Tương gia phân phó, thời điểm vào bên trong giả vờ tìm viên dạ minh châu đã đến gần nhà lao, đối với tên thích khách phía sau song sắt thì thầm một câu, đem tội danh ám sát gán lên người Trữ vương hoặc Hạ vương.
Thích khách kia thấp giọng hỏi hắn là ai, hắn liền nói mình chính là người của Hiền vương, làm cho hắn phải phối hợp Hiền vương diễn một vở tuồng này.
Lúc này, thái tử lại nói, hắn có chứng cớ khác_________? Vốn biện pháp của Duệ vương đã có thể hữu hiệu, chẳng lẽ lại thất bại trong gang tấc?
Cả người hắn run rẩy lạnh như băng, lại thình lình nghe được thái tử lạnh lùng hỏi: “Kẻ nào?”
Hắn chấn động, gắt gao bịt chặt miệng mũi.
Cổ họng không dám phát bất kỳ âm thanh nào.
“Điện hạ, này nào có ai đâu a, là do người tự mình đa tâm thôi.”
Gã nam tử kia lên tiếng.

Thái tử nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Tiếng bước chân hai người đi xa càng lúc càng nhỏ dần.
Hắn bước ra khỏi hòn non bộ, lưng toát mồ hôi lạnh, chỉ nghĩ đại sự có thể sẽ bị phá hỏng, mà hiện tại lại không thể trở lại chỗ Lang Tương, cho nên hắn chạy nhanh hồi phủ lập tức thông báo cho Lang tướng quân, thông tri cho Hiền vương cùng Duệ vương biết.
Phong tuyết dừng lại, lúc này trăng đã lên cao.
Nghe được tiếng bước chân lảo đảo đi xa, hai người vừa mới biến mất ở hành lang gấp khúc từ sau một cây cột trụ bước ra.
Dưới ánh trăng, hai người bọn họ nhanh chóng tiến tới gần hòn non bộ.
Bán hắc bán ngầm, gương mặt nam tử dưới trăng thật khó lòng nhận ra.
Hai người không nói gì, thái tử thân thủ đem nam tử kia ôm vào trong lòng.
(Hủ nữ đừng manh động =)) )
“Ngươi nói, ta một thân nam trang có đẹp không?”
“Ừm, ngươi mặc cái gì cũng đẹp.”
Đối phương ngẩn ra, trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ta về trước.”
“Hết thảy phải cẩn thận.”
“Ta biết, nhưng thật ra ngươi, đêm nay………..”
Trong giọng nói có vài phần lo lắng.
“Không có việc gì, ta tốt lắm, đi mau đi.

Ta tuy đã nhiều năm không theo phụ hoàng đi săn, nhưng lần săn bắn sắp tới sẽ săn chồn bạc, lột da làm thành áo khoác sai người mang tới cho ngươi.

Ngươi chẳng phải vẫn luôn ao ước có được áo khoát lông chồn kia của Cửu đệ hay sao?”
“Được, ta đang chờ đó là……..”

Đột nhiên, một trận thanh âm nói chuyện từ chỗ hành lang gấp khúc vang lên.
“Lang Tương, cái này cũng thật đúng là kỳ quái, hoàng thượng còn chưa có tới, vậy mà lại đưa đến một khẩu dụ, muốn chúng ta rời đi, chính là đi đâu?”
“Có lẽ là vì sắp phải dùng đại hình, cả Vương đại nhân cùng lão phu đều là quan văn, cho nên không tiện xem……..”
“Cũng phải…….”
Thanh âm ở phía xa biến mất, thái tử cùng nam tử bước ra khỏi hòn giả sơn.
Hai người cũng không nán lại nữa, đều theo một phương hướng rời đi.
Dưới ánh trăng, giả sơn thâm thụ lại trở về yên tĩnh.
Thái tử đi đến cửa đại lao, cấm quân thị vệ đã không còn ở đó, Hạ Hải Băng tựa hồ đều đã đem mọi người rời đi rồi.
Hắn bước nhanh vào bên trong.
Tông Phác cùng Hạ Hải Băng cũng không có ở bên trong, trong lao lúc này dường như không còn một bóng người, chỉ trừ bỏ hai cái thích khách bị giam ở bên trong.
Ngọn đèn trong lao đã không còn chiếu sáng như lúc trước nữa, trong lao chỉ một mảnh hôn ám.
Đột nhiên, có một tiếng vang nhỏ, có người mở cửa lao, chậm rãi tiến vào thâm lao.
“Phụ hoàng” Thái tử mâu quang giương lên, thản nhiên nói.
“Ân,” Người tới đáp: “Kinh Hồng, ngươi đã tới rồi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.