Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 95: Hắn Không Muốn Nói Ra





Thái tử đáp lời, từ trong lòng ngực lấy ra một cái gì đó, theo lúc bóng dáng mờ mịt của nam nhân kia bước tới phía trước, thái tử cầm mặt nạ sắt trong tay mang vào.
Vì thế, thái tử liền trở thành Duệ vương.
Người vừa tới một thân áo bào huyết nhiễm, lại đúng là đương kim hoàng thượng.
Duệ vương hạ thấp người, nói: “Tạ ơn phụ hoàng đã đưa Lang Tương đến nơi khác.”
Hoàng đế đặt tay lên vai hắn: “Nếu để Lang Tương biết ngươi cùng Tông Phác bày ra kế sách, hắn đối với ngươi sẽ không tốt.

Hai gã thích khách này sớm đã tùy thời tự sát mà chết, cũng may mà ngươi có kế sách này.”
“Thật không có gì nhiều, Kinh Hồng luôn đứng về phía Nhị ca.”
“Trẫm là muốn ngươi tương trợ Kinh Hạo, lại không muốn ngươi cùng Lang Tương đối địch, ngươi về sau còn phải dựa vào bọn họ nữa……..Tương trợ Kinh Hạo, cũng là tương trợ chư vị huynh đệ của ngươi tránh khỏi đại tâm sát phạt của Kinh Hạo………..”
Hoàng đế dừng lại một chút, thần sắc không còn mang nửa điểm uy hách như lúc trước nữa, thấp giọng nói: “Đại ca Kinh Tiện của ngươi thật…….Trẫm thật không ngờ hắn lại làm ra loại sự tình như vậy.”
Lông mày nam nhân lộ ra vẻ tàn nhẫn, rất nhanh lại nhíu mày.
Duệ vương biết hắn làm việc quyết đoán, rất ít khi có thời điểm do dự, hơi hơi trầm ngâm, nói: “Phụ hoàng còn chưa quyết định chủ ý, làm sao có thể xử trí?”
“Đại ca ngươi làm ra sự tình này, tội đáng chết!”
“Phụ hoàng, có một câu nhi thần biết không nên nói…………..”

Hoàng đế khoát tay: “Nói đi.”
Duệ vương phất vạt áo, quỳ xuống.
Hoàng đế đưa tay đỡ hắn dậy: “Kinh Hồng, ngươi đây là……….”
Duệ vương ngăn hắn lại, thanh âm giảm thấp vài phần: “Phụ hoàng, người không phải vẫn biết, Nhị ca ngày sau tất cũng sẽ làm ra chuyện như Đại ca đã làm không phải sao, chẳng qua điểm bất đồng chính là, ngày sau Nhị ca sẽ quang minh chính đại đánh giết huynh đệ.

Nhưng dường như đối với phụ hoàng, loại sự tình này, Nhị ca có thể làm, nhưng những huynh đệ khác lại không thể……….”
Sắc mặt hoàng đế khẽ biến, đập tay lên bàn, cười lạnh: “Lão Bát, ngươi thật to gan!”
Duệ vương dập đầu: “Đại ca mặc dù làm sai, nhưng hắn cũng cùng Nhị ca giống nhau, cũng là con của phụ hoàng.”
Hoàng đế mạnh mẽ nhắm mắt lại, tay run rẩy chỉ hướng cửa lao: “Cút!”
*****
Qua một thời gian uống cạn một chung trà, có người tiến vào đại lao.
Hoàng đế chỉ chỉ chiếc ghế bên cạnh: “Hải Băng, ngồi đi.”
Hắn dừng một chút, lại nói: “Việc hôm nay, trẫm chỉ cho ngươi biết ý chỉ an bài của trẫm, còn nội tình bên trong còn dựa vào ngươi.

Được rồi, trẫm hôm nay sẽ cùng ngươi nói chuyện về những đứa con của trẫm.

Lúc trẫm già, tất cả bọn hắn đều là phản.”
“Thích khách bỏ mạng, trẫm tìm Kinh Hạo truy vấn sự tình, Kinh Hạo cũng thẳng thắng, nói ở Hiền vương phủ có phái cơ sở ngầm, ha ha, những đứa con của trẫm, có đứa nào mà chẳng có cơ sở ngầm! Có lẽ chỉ có đứa nhỏ Kinh Hồng kia là thuần túy một chút, ở phủ thái tử phái cơ sở ngầm chỉ vì Kiều gia tiểu nha đầu mà thôi.”
“Kinh Hạo nói, theo như cơ sở ngầm của hắn báo lại, chuyện ám sát là do Kinh Tiện gây nên.

Trẫm liền để cho hắn tham gia điều tra sự việc, đứa nhỏ này thật đúng là thông minh, hắn từ chối, nói muốn ủy thác tất cả cho Tông Phác, còn hắn nhúng tay thật không tốt.”
“Sau lại, Kinh Hồng cũng tới tìm trẫm, nói từ trong chỗ Lang gia biết được, chuyện ám sát là do Kinh Tiện gây nên.

Trẫm lại còn chưa dám tin tưởng chuyện như vậy.

Sau Tông Phác cùng Kinh Hồng thương thượng, đưa ra kế sách ngày hôm nay……..Như vậy cũng tốt, kể từ đó, Lang gia về sau chỉ có thể ủng hộ Kinh Hồng.”

“Trẫm cuối cùng cũng không nhìn lầm đứa nhỏ Kinh Hồng này, hắn nhìn không được cảnh đại ca ám sát huynh đệ, lại chung quy vì đại ca hắn mà cầu tình.”
Hạ Hải Băng vẫn trầm mặc, lúc này lại lên tiếng: “Hoàng thượng thánh minh.”
Hoàng đế cười khổ: “Có thể trẫm lại sợ chính mình đã nhìn lầm người.”
Thanh âm của hắn lại chậm rãi biến lạnh, trong mắt hơi lộ vẻ hung ác: “Những đứa con của trẫm đều đã trưởng thành, một đứa so với một đứa lại càng phức tạp hơn, lòng dạ ác độc.

Hải Băng, ngươi xem, Tồn Phong là người của Kinh Tiện, Chiêu Nam sao có thể không? Không cần phải nói, trẫm sớm đã đưa Chiêu Nam tới bên người Kinh Hạo, hắn liền lấy việc hầu hạ Kinh Hạo làm việc chính, hắn trong tâm có mưu người, chẳng lẽ còn không phải vì bảo trụ chức vụ chính Tổng quản phủ nội vụ của hắn?”
Hạ Hải Băng hơi trầm tư, nói: “Ty chức thực tình nguyện tin tưởng hoàng thượng không nhìn lầm Bát gia.”
“Nhưng ngươi đừng quên trẫm dù sao đã bỏ mặc hắn nhiều năm.

Người khác, thậm chí là Kinh Hạo có thể tin tưởng, nhưng ngươi nghĩ xem, trẫm sao có thể tin tưởng đứa nhỏ Kinh Hồng thông minh như vậy lại có thể sau một hồi bệnh nặng liền biến thành chậm chạp tầm thường?”
“Trẫm cứ như vậy mà nhìn thấy hắn đem một thân trí tuệ không hề kém Kinh Hạo giấu đi, đem chính mình giả dạng thành tàn phế, trở nên trầm mặc ít lời.

Thậm chí, năm ấy hắn mười lăm tuổi, trẫm phái hắn đến Bắc địa làm con tin, tất cả những người biết bí mật này ngay cả ngươi cùng hắn đều rõ là do trẫm không nỡ để Kinh Hạo tới nơi hoang dã kia, trẫm lúc đó thật đã tính toán sẽ để Tào Chiêu Nam lựa chọn thời cơ khiến hắn bị thương, trẫm liền có thể có lý do để thảo phạt Bắc địa.

Mà trẫm lại không muốn Kinh Hạo phải chịu thương tích nặng nề về sau.”
“Thuật dịch dung cho dù có tốt đến đâu, chung quy cũng có điểm sơ hở, nhưng đứa nhỏ kia càng lớn dung mạo lại càng giống Nhị ca hắn, ai có thể nhìn ra hắn không phải thái tử? Trẫm chưa từng nghĩ đến, đứa nhỏ kia sau lại từ Bắc địa gửi tới cho người phụ thân này Sa hòa dương nhung, nói là lễ vật dành cho trẫm.”
“Hắn nói cho trẫm biết cuộc sống ở Bắc địa, hắn nói đó là một nơi rất xinh đẹp, đó cũng là lần đầu tiên trẫm nhận được thư nhà của con mình.

Trẫm rốt cuộc không nỡ hạ thủ, bảo Chiêu Nam hủy bỏ kế hoạch, thậm chí lúc hắn trúng độc, bị thương ở chân, trẫm vẫn buông tha cho Bắc địa, chỉ vì một câu xinh đẹp kia của hắn.”

“Sau khi hắn trở về, trẫm để hắn viết lại toàn bộ những chuyện xảy ra ở Bắc địa, đó là kí ức mà Kinh Hạo cần phải biết, bởi vì người trong thiên hạ đều nghĩ người năm đó đến Bắc địa làm tin chính là thái tử.

Hắn hỏi trẫm, phụ hoàng, chuyện trúng độc đêm đó có cần phải viết hay không, trẫm lại nói không được.

Sau Kinh Hạo nhìn đến bản ghi chép đó, liền cưới Kiều Mi công chúa.

Kinh Hạo vẫn còn để tâm chuyện Thường phi từng thương tổn đến mẫu thân hắn, mà từ nhỏ đã oán hận vị đệ đệ này của hắn.”
“Trẫm nhớ rất rõ, thời điểm Kinh Hồng giao bản ghi chép đó cho trẫm, trẫm hỏi hắn, ngươi có hận Nhị ca của ngươi không? Hắn nói hắn hận, bởi vì những cái Nhị ca có hắn đều không có, nhưng hắn sẽ không cùng nhị ca tranh đoạt, sẽ không đả thương Nhị ca, bởi vì hắn biết mẫu thân hắn từng thương tổn đến mẫu thân của Nhị ca.”
“Từ Bắc địa trở về, hắn trở nên trầm mặc ít lời, thẳng cho đến khi có biến ở Hàm Dương.

Hàm Dương là quê hương của mẫu thân hắn, cũng là của mẫu thân Kinh Hạo.

Hắn nói, hắn không cho phép bất cứ kẻ nào làm vấy bẩn đến cố hương của mẫu thân, đêm đó, hắn tới gặp trẫm nói, có lẽ trẫm không hề yêu thương mẫu thân hắn, nhưng mẫu thân hắn vẫn rất yêu trẫm.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.