Phương Kỳ vẻ mặt hốt hoảng theo sát hai vị đại lão ra khỏi lớp học, đợi đến khi nhìn thấy một mảng hoa nhỏ xanh mướt, hắn mới phản ứng được: "Không lên lớp?"
Thẩm Đông Thanh cũng không quay đầu lại: "Muốn lên thì tự lên."
Phương Kỳ giật mình, nhanh chóng theo sát hai vị đại thần.
Thẩm Đông Thanh vừa đi vừa lật ( Vườn trường quái đàm ), năm quái đàm đã tìm được ba cái, còn sót lại hai cái. Ánh mắt của hắn dừng ở "Tiếng khóc nơi nhà ăn" một chút, sờ sờ bụng dưới xẹp lép: "Có chút đói bụng."
Đồ ăn vặt hắn dùng tích phân mua cũng ăn xong rồi.
Một cái tay đột nhiên chắn ngang trước mặt Thẩm Đông Thanh.
Thẩm Đông Thanh chớp chớp mắt, nhìn Chu Văn Ngạn mở ra tay, bên trong nằm một viên quả đông.
Hắn quay đầu nhìn sang.
Chu Văn Ngạn thận trọng mà nhấc cằm: "Cho cậu."
Thẩm Đông Thanh hơi ngượng ngùng cười cười, thân thủ nhận lấy quả đông, mở ra cắn một miếng hết rồi. Hắn còn chưa thỏa mãn mà liếm liếm khóe môi, ánh mắt không tự chủ được rơi vào bóng lưng của Chu Văn Ngạn.
Rất muốn rất muốn ăn một miếng.
Nhất định rất ngon . . .
Thẩm Đông Thanh lấy lưỡi chống cằm trên, hé mắt.
Chu Văn Ngạn ngừng lại: "Đến."
Thẩm Đông Thanh khống chế chính mình, đem tầm mắt từ trên người Chu Văn Ngạn dời đi, nhìn thấy hai chữ lớn "Nhà ăn" đằng trước.
Đói hơn, làm sao bây giờ?
Chu Văn Ngạn đẩy ra cửa kính.
Bây giờ cũng không phải thời gian dùng cơm.
Bên trong phòng ăn hoàn toàn yên tĩnh, một nhân viên công tác đều không có, chỉ có quạt máy phía trên phần phật phần phật vang lên.
Thẩm Đông Thanh mở chốt cửa đi vào.
Sàn nhà ăn lát gạch sứ trắng, sạch sẽ bóng loáng đến mức nhìn được bóng người. Hắn đi về phía trước hai bước, mơ hồ có thể ngửi thấy được từ sau nhà bếp truyền đến một luồng hương vị.
Thẩm Đông Thanh hít sâu một hơi.
Mùi thơm này nồng nặc, làm người vừa nghe liền chảy nước bọt, nhưng đến khi ngửi mùi được một thời gian lâu, liền mơ hồ nhận ra trong đó xen lẫn một luồng mùi máu tanh.
Thẩm Đông Thanh thuận theo hương vị truyền đến địa phương đi tới.
Sau bếp bị một cánh cửa dày chặn lại.
Két ——
Cửa lớn chậm rãi đẩy ra.
Sau cửa chính là nhà bếp, bên trong cũng không có bất kỳ ai, trên bếp đang hầm một nồi lớn, bốc lên khói mịt mù, hương vị từ trong đó truyền ra.
Thẩm Đông Thanh muốn nhìn một chút bên trong nồi đến cùng hầm vật gì, nhấc chân đi tới.
Nhưng Phương Kỳ nhanh hơn hắn, hình như là bị mê hoặc, hai mắt vô thần mà hướng về kệ bếp nhào tới, giống như muốn trực tiếp đâm đầu vào trong nước nóng.
Thẩm Đông Thanh tay mắt lanh lẹ, trực tiếp một cước đạp Phương Kỳ lăn xuống đất.
Còn may là hắn biết Phương Kỳ da dày thịt béo không bằng quỷ quái, tận lực thả nhẹ lực đạo, nhưng mà như vậy Phương Kỳ cũng đã mắt trợn trắng lên, trực tiếp hôn mê ngã trên mặt đất.
"Có khách đến."
Một tên mập mặc đồ đầu bếp không biết từ nơi nào nhảy ra.
Hắn có vóc người tiêu chuẩn đầu bếp, ôm một cái bụng lớn, trên người toàn là dầu, trên mặt mang theo nụ cười hiền hòa —— nhưng nếu nhìn thấy cây dao róc xương còn máu trong tay hắn sẽ không suy nghĩ như thế.
Đầu bếp cười híp mắt nhìn đám học sinh xông vào bếp, đi tới cái nồi đang sôi ùng ục, dùng muỗng dài múc đồ bên trong.
"Đúng lúc ta mới nấu xong mấy chén canh, không thì nếm thử tay nghề của ta?" Tuy hắn dùng câu nghi vấn, nhưng trên tay không ngừng, trực tiếp múc ba chén canh bày ở trên bàn.
Thẩm Đông Thanh liếc mắt nhìn, bát canh đen thùi lùi, căn bản không nhìn ra là lấy cái gì chế biến, mặt trên hoàn bay một cọng tóc khả nghi.
Đầu bếp buông xuống róc xương đao, thấy hắn không phí nhiều ít khí lực, lưỡi dao liền trực tiếp đi vào bàn.
"Trong ba chén canh này chỉ có một chén là canh cho học sinh ăn, hai chén còn lại . . . có khả năng sẽ uống được một số vật không dễ uống, tỷ như tay chân chẳng hạn."
"Chỉ có uống đúng canh mới có thể rời đi nhà bếp, không uống đúng chỉ có thể lưu lại."
Về phần lưu lại làm gì, nhìn cây dao rọc xương trước mặt đầu bếp là biết không phải kết quả tốt.
"Ba chén canh, ba người . . ." Đầu bếp mò bụng, nói chuyện hết sức dễ, "Nếu có một người hôn mê không uống canh được, không bằng để hắn lại là được, các ngươi cảm thấy thế nào?"
Đầu bếp muốn nhìn thấy ba học sinh lộ ra thần sắc sợ hãi trước khi chết, vì một con đường sống không tiếc từ bỏ đồng bạn, đây là tiết mục hắn thích nhất.
Đầu bếp cười ha hả nhìn sang.
Hả?
Tại sao cái đứa lùn lùn này lại cúi đầu trầm tư, mà đứa cao cao còn lại một bộ không để ý mà đứng ở phía sau, còn có chút không kiên nhẫn.
Một chút sợ sệt đều không có.
Nụ cười trên mặt đầu bếp dần dần tiêu thất: "Các ngươi không nghe thấy lời nói của ta sao?"
Thẩm Đông Thanh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Tui cảm thấy được ông đang lừa người."
Đầu bếp: "?"
Thẩm Đông Thanh giơ tay chỉ tay: "Ông múc chén canh đều là trong một cái nồi, ông gạt quỷ hả?"
Đầu bếp sững sờ.
Đúng như vậy nha, trong một cái nồi làm sao có khả năng có hai loại canh khác nhau? Không có logic gì hết.
Nhưng mà kịch bản của hắn là như vậy, người chơi trước đây cũng ngoan ngoãn nghe lời hắn, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nghi vấn như vậy.
Suy nghĩ của đầu bếp có chút hỗn loạn.
Thẩm Đông Thanh hữu hảo nhắc nhở: "Không bằng ông nấu thêm một nồi đi?"
Đầu bếp bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Đúng nha, các ngươi đợi xí nha . . ."
Nói được nửa câu, đầu bếp đột nhiên phản ứng lại: Hắn cũng không phải là đầu bếp thật sự, mà là một trong các vườn trường quái đàm, tại sao phải giảng đạo lý giảng logic với người khác?
Sau khi nghĩ thông suốt , đầu bếp xốc lên dao róc xương, thay đổi tính cách hiền lành, tàn bạo nói: "Uống hay không?"
Thật giống như chỉ cần người trước mặt nói một tiếng "Không", dao róc xương lập tức liền đem người chặt làm hai đoạn.
Lần này chắc sợ rồi nhỉ?
Chỉ là Thẩm Đông Thanh không có chút nào sợ sệt, trái lại thở phào nhẹ nhõm: "Lần này được rồi."
Vừa nãy đầu bếp thân thiện mời bọn họ ăn canh như thế, hắn đều thật không tiện hạ thủ trực tiếp, bộ dạng hiện tại mới thích hợp mà.
Dứt tiếng, đầu bếp không khỏi cảm giác được sau lưng bắt đầu bay lên một luồng cảm giác mát mẻ.
Đợi xí . . .
Đầu bếp mắt tối sầm lại, thân thể cao lớn" đùng" một tiếng ngã trên mặt đất, dao róc xương cũng rớt ra ngoài.
Thẩm Đông Thanh bước qua đầu bếp nằm trên đất, đứng ở phía trước kệ bếp, dùng cái muỗng khuấy khuấy nồi canh, chỉ thấy trong muỗng nổi lơ lửng một đoạn ngón tay cùng cọng tóc tối đen như mực.
Hắn ném ra cái muỗng, tức giận nói: "Quả nhiên là đang gạt quỷ."
Vốn còn muốn tìm đồ có thể ăn, kết quả vừa nhìn, đều là dùng đồ ngổn ngang hầm ra.
Căn bản không thể ăn.
Thẩm Đông Thanh tức giận đến hai bên má đều phồng lên.
Chu Văn Ngạn không nhịn được nở nụ cười một tiếng, vẫy vẫy tay phía hắn: "Lại đây."
Thẩm Đông Thanh nhìn sang, đôi mắt đột nhiên sáng ngời.
Trong tay Chu Văn Ngạn nắm một cái kẹo que cầu vồng, quơ quơ về phía hắn: "Đừng nóng giận, cho cậu kẹo ăn này."
Thẩm Đông Thanh nhảy nhót qua, cắn kẹo que, mùi kẹo ngọt lịm lan dần trong khoang miệng, nhất thời mây đen chuyển trong.
Hắn ngậm lấy kẹo que, nói chuyện có chút hàm hồ: "Ở đâu vậy."
Chu Văn Ngạn: "Đạo cụ."
Thẩm Đông Thanh nghiêng nghiêng đầu: "Hả? Đạo cụ cũng có thể ăn?"
Chu Văn Ngạn gật gật đầu.
【 Tên đạo cụ: Kẹo que của bé gái
Giới thiệu: Đây là kẹo que mẹ cho, mẹ bảo nàng về nhà sớm, nếu như không về nhà đúng giờ, mẹ sẽ tức giận, ngay cả quỷ quái đều sợ mẹ tức giận.
Tác dụng: Có thể chống đối lại xâm lấn của ác quỷ trong 6 tiếng
Đẳng cấp: Cấp S
Cách nhận: Tỉ lệ rớt cực nhỏ ở phó bản A/ S 】
Đây coi là một đạo cụ bảo mệnh, đem ra bên ngoài người khác cầu cũng không có.
Chu Văn Ngạn cũng phải bỏ ra khí lực rất lớn mới được đạo cụ này, luôn để không, hiện tại vừa vặn có tác dụng, coi như cũng đáng giá.
Nếu có người khác nhìn thấy Chu Văn Ngạn phung phí của trời như vậy, sợ là nước mắt đều phải thành sông.
Thẩm Đông Thanh cắn kẹo que, mở ra ( vườn trường quái đàm ).
【 Tiếng khóc nơi nhà bếp: Nhà bếp của trường cấp ba Khánh Hải là một nơi cấm địa, nếu nhe bạn đi nhầm vào trong đó sẽ bị vị đầu bếp nhiệt tình mời mọc bạn uống chén canh mĩ vị. Nhưng chỉ có một chén canh là chuẩn bị cho học sinh, nếu như uống sai sẽ bị lưu lại, biến thành học sinh trong chén canh. 】
Rộp rộp——
Thẩm Đông Thanh cắn xuống một khối kẹo: "Còn có cái cuối cùng."
Trường cấp ba Khánh Hải tổng cộng có năm cái vườn trường quái đàm, đều viết địa phương đầy đủ rõ ràng, chỉ có cái "Búp bê nắng bị mất" cuối cùng, không đầu không đuôi, không biết nên ra tay nơi nào.
Chu Văn Ngạn không nhanh không chậm theo phía sau hắn, đi ra nhà ăn: "Trường học lớn như vậy, chậm rãi tìm là được rồi."
Thẩm Đông Thanh gật gật đầu, giống như nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Chúng ta có phải quên mất thứ gì đó không?"
"A . . ." Chu Văn Ngạn khẳng định nói, "Không có."