Thằng hề chui rúc vào trong góc, lắc đầu liên tục: "Không, tôi không muốn dắt hai tên đó đi tham quan tí nào."
Lỡ không hài lòng lại đánh nó nữa thì phải làm sao?
Nó mới bị đánh một lần mà giờ mặt vẫn còn đau, phấn nền cũng che không nổi vết máu ứ đọng trên mặt.
Quản gia bất đắc dĩ nhìn về phía Tô Tây.
Tô Tây trực tiếp khóc lên.
"Không, không muốn, bọn họ đều là người xấu!" Tô Tây nấc lên từng cơn, "Bọn họ đập phá hết tất cả con rối của tôi, là mấy tên cướp bắt nạt chính hiệu!"
Quản gia:...
Lúc đêm tối trong trò chơi bà ta cũng cảm thấy hai tên kia khó chơi, nhưng mà không ngờ bọn họ làm Thằng hề với Tô Tây sợ tới như vậy.
Không còn cách nào khác, đành phải hiến dâng thân mình vậy.
Quản gia vỗ váy, tiến lên, cúi đầu: "Mời hai vị khách quý đi theo tôi."
Nói xong, bà ta quan sát thầm lặng hai người này.
Thẩm Đông Thanh thoạt nhìn thì khá là vô hại, lúc cười còn lộ ra mấy cây răng nanh đáng yêu.
Mà Chu Văn Ngạn đứng kế bên cậu thì lộ ra vẻ lười biếng, hòa tan được chút sắc bén của ngũ quan, cảm giác khá dễ nói chuyện.
Quản gia ổn định lại tinh thần, thu hồi ánh mắt: "Tôi sẽ dẫn hai vị đi tham quan Công viên ảo mộng."
Công viên ảo mộng là một nơi giải trí cỡ lớn, trừ cái lâu đài to ơi là to của nữ vương thì còn rất nhiều thiết bị trò chơi.
Vòng quay bánh xe chuyển động kẽo kẹt, bên rìa đường có một cái xe đẩy kem, trong không khí đầy mùi vị bỏng ngô.
Như là một thiên đường trong mơ vậy.
Thẩm Đông Thanh đi tới trước xe kem: "Bán cho tui hai cây."
Người bán kem là một rối mặc bộ đồ gấu trúc, nó dùng bàn tay lông xù xù vỗ cái bảng đen trước mặt.
Bên trên có dòng chữ viết bằng phấn: Kem: 1 đồng thiên đường, bỏng: 3 đồng thiên đường.
Thẩm Đông Thanh nhìn qua một lượt: "Đồng thiên đường là gì?"
Quản gia cười cười, giải thích: "Chỉ cần chơi trò chơi trong công viên là có thể nhận được đồng thiên đường, dùng nó có thể mua được một số đồ ở Công viên ảo mộng."
Thẩm Đông Thanh nghi hoặc: "Tụi tui là khách mà?"
Còn phải tốn tiền mua đồ ăn nữa hả?
Nụ cười quản gia vẫn giữ nguyên: "Đây là quy củ của Công viên, kể cả là khách của bệ hạ cũng vậy."
Suy nghĩ một chút, quản gia nói tiếp: "Chỉ cần chơi qua năm trò thì coi như đã tham quan hết Công viên ảo mộng."
Không cần nói cũng biết đống trò chơi này chẳng đơn thuần là "trò chơi" tí nào.
Thẩm Đông Thanh lưu luyến tạm biệt xe kem, nhìn về phía trò gần mình nhất: "Chơi cái kia đi!"
Tàu lượn siêu tốc.
Từ chỗ này nhìn qua, tàu lượn xóc nảy, chỗ thì tận dưới đáy, chỗ thì tận trên mây, vừa nhìn liền thấy vô cùng kí.ch thích, kẻ nhát gan nhìn qua cũng không dám ngồi lên.
Quản gia: "Đương nhiên là được rồi."
Vừa nhìn là trúng cái trò khó nhất, tiếc thật.
Thẩm Đông Thanh có chút mong chờ: "Đó giờ tui còn chưa chơi qua trò này đâu."
Dù sao cũng là ác quỷ, sao mà đi chơi mấy trò này được, cuối cùng cũng có cơ hội chơi rồi.
Chu Văn Ngạn cũng hứng thú: "Ưm... Hình như mấy cặp tình nhân đều hẹn hò ở mấy chỗ như này nha."
Thẩm Đông Thanh nghiêng đầu nhìn anh, mắt chớp chớp: "Vậy chúng ta đi chơi quanh một vòng!"
Quản gia nãy giờ đứng đó cười trên nỗi đau của người khác:...
Có phải là có chỗ nào không đúng lắm không?
Đây là Công viên ảo mộng, nơi đã lấy đi hàng trăm mạng người, không phải là công viên giải trí để yêu đương đâu!
*
Quản gia cứ giữ suy nghĩ "chờ mấy người lên tàu lượn sẽ khóc như mưa mà coi", dẫn bọn họ đi vào.
Mặc dù là ở nơi đâu, chỗ tàu lượn siêu tốc luôn là nơi được hoan nghênh nhất, khách hàng xếp cả hàng dài đợi được chơi.
Nhưng mà Công viên ảo mộng đào đâu ra nhiều khách như thế, nên đến giờ đống thiết bị đợi xếp hàng đều là để trang trí. Quản gia đi đầu, qua một cái thông đạo dài đến thẳng nơi sâu nhất/
Khi đi qua bàn điều khiển, Thẩm Đông Thanh theo bản năng nhìn vào trong.
Cách một lớp thủy tinh dày đặc bụi bặm, nhìn thấy được kế bên bàn điều khiển có một bóng người, đứng đó cứng ngắc.
Thẩm Đông Thanh thì thầm: "Nhìn quen quen nhỉ."
Chu Văn Ngạn nghe vậy liền nhìn sang, chốc lát đã nhận ra được: "Là người chơi." Tên người nam ở bàn xoay chết chóc bị bạn gái mình g.iết c.hết.
Quản gia tri kỉ giải thích: "Vì Công viên ảo mộng quá được hoan nghênh, người làm có chút túng thiếu, nên chúng tôi sẽ mời một số người chơi ở lại làm nhân viên công tác, ở nơi này, bọn họ không phải sợ tử vong nữa."
Tiếng nói của quản gia vang vọng nơi hành lang dài đằng đẵng, khóe miệng bà ta cười một nụ cười khó hiểu.
Không phải sợ chết nữa... bởi vì bọn họ đã mất đi sự sống rồi.
"Mời vào." Quản gia mở lan can, giơ tay mời vào.
Thẩm Đông Thanh vội ngồi lên tàu, ngoắc ngoắc Chu Văn Ngạn.
Chu Văn Ngạn ngồi kế bên cạnh cậu, kéo thanh bảo hộ xuống.
Hai người mới ngồi vững đã nghe thấy bàn điều khiển "cụp" một tiếng, thiết bị khởi động, tàu lượn chậm rãi chạy khỏi trạm đợi.
Lúc mới bắt đầu, tàu vô cùng chậm, đợi lúc ra khỏi trạm bắt đầu tăng tốc, đâm lên sườn núi.
Tiếng gió sát bên tai, vì tốc độ quá nhanh mà nghe bén nhọn.
Thẩm Đông Thanh đặt tay lên thanh bảo hộ, cơ thể hơi nghiêng về trước, nhìn không chút sợ sệt.
"Aidaa..." Thẩm Đông Thanh cười híp mắt, nghiêng đầu, "K.ích thích quá à nha."
Chu Văn Ngạn: "Cũng không tệ lắm."
Bận bịu kiếm lỗ hổng với cái game rác này lâu quá rồi, đi giải trí chút cũng không tồi.
Đoạn đường đi rất dài, bọn họ mới qua được một cái dốc thôi, đằng trước còn tận nửa chặng.
Đợi đến khi chuyển hướng, Thẩm Đông Thanh cảm thấy có một lọn tóc thổi từ sau ra trước mặt cậu.
Xòe tay ra, trong tay nắm một nắm tóc, mới vừa nhìn đã bị gió thổi bay.
Thẩm Đông Thanh quay đầu nhìn về phía sau.
Phía sau có một người phụ nữ đang ngồi.
Nói đúng hơn, cô ta cũng không có ngồi, mà đứng trên chỗ ngồi với không biện pháp phòng hộ nào.
Có bốn đôi tay, duỗi từ dưới nách ra, bấu lấy bên cạnh chỗ ngồi như móng vuốt.
Trên tàu lượn siêu tốc, người chơi đều cố định trên chỗ ngồi, không động đậy được.
Dù sao này cũng là trò nguy hiểm, không cẩn thận thì sẽ bị rớt xuống dưới thành đống thịt nát bét.
Nhưng bị cố định trên chỗ ngồi, đối với đống quỷ trên tàu lượn thì như lẩu tự chọn, thích cái nào nhích cái đó.
Quái vật kia phát hiện tầm nhìn của Thẩm Đông Thanh, ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên thấu qua từng sợi tóc chắn trước mặt, há nứt miệng, lộ ra hàm răng dính máu, sau đó bò nhanh qua như con nhện.
Thẩm Đông Thanh có chút mất hứng.
Sao không chơi tàu lượn một cách bình thường được thế? Sao phải tới quấy rầy người khác?
Quái bốn đôi tay còn chưa biết được hiểm họa đang rình rậm, nó nhìn chằm chằm sau gáy Thẩm Đông Thanh, nghĩ đến thịt ngon tươi sống liền hưng phấn lên, nhào tới.
Tưởng tượng quá hoàn mĩ.
Nhưng nó còn chưa đụng tới người, đã bị một cánh tay chặn lại giữa đường, kéo mạnh xuống.
Thẩm Đông Thanh thả thanh bảo hộ ra, có nhiều không gian hoạt động hơn, duỗi tay nắm lấy con quái kia.
"Xấu quá nha." Thẩm Đông Thanh ghét bỏ vứt nó xuống đường ray như vứt rác.
May mà bốn đôi chi còn linh hoạt, nó bám cả người lên đường ray mới không bị té xuống.
Nhìn tàu lượn từ từ xa dần, u oán, không cam lòng, nó cào vào đường ray, như một âm thanh nhắc nhở.
Một lát sau, một đống hình dáng từ trong đường hầm chạy ra. Tất cả đều bị biến dị, đứa thì nhiều tay, đứa thì nhiều chân, bò sát trên tường như thạch sùng.
Giờ thì tàu lượn đang lên dốc, chầm chậm, đám quái lập tức chạy tới, rớt từng đứa vào tàu lượn, chen chúc đầy hết cả tàu.
Thẩm Đông Thanh: "Quá phiền đi."
Cậu chỉ muốn chơi một chút thôi mà.
Chu Văn Ngạn trực tiếp kéo thanh chắn bảo hộ ra: "Giải quyết cái đống này trước đã."
Dứt tiếng, anh lộn từ trong tàu ra đường ray tàu lượn. (Hành vi rất nguy hiểm, nghiêm cấm bắt chước theo!)
Tàu lượn siêu tốc cũng chẳng để ý đến hai vị khách của mình mất tiêu, bắt đầu xuống dốc.
Thẩm Đông Thanh cúi đầu nhìn xuống.
Bây giờ đang ở không trung, cách mặt đất tới chục mét, nếu ai mà nhát gan thì liếc qua cũng nhũn hết cả chân.
Gió thổi vù vù, thổi bay cả vạt áo khoác của Chu Văn Ngạn.
"Này còn chơi vui hơn cả tàu lượn nữa." Thẩm Đông Thanh giang hai tay nói.
Trên đường ray chật hẹp, hai người đứng trên đó bị đám quái vật bao vây, như là đi trên lưỡi dao, không cẩn thận sẽ bị rớt xuống vực sâu.
Âm thanh Chu Văn Ngạn bay bay trong gió, yếu dần: "Đưa tay cho anh nào."
Thẩm Đông Thanh không chần chừ, đưa tay ra, sau đó dựa vào sức mạnh của anh đá văng hai đứa.
Đám quái hình dáng nhanh nhẹn, bò từ dưới đường ray lên, muốn nương theo khe hở kéo người phía trên xuống. Thẩm Đông Thanh khom lưng, đạp mấy con quái dưới đường ray xuống, sau đó được Chu Văn Ngạn kéo lên.
Hai người như nhảy với nhau một điệu nhạc, dưới sự phối hợp hoàn mĩ, từng con quái rớt lộp độp xuống như mấy miếng sủi cảo.
*
Quản gia đứng đợi ở trạm.
Thời gian từ từ trôi qua.
Tàu lượn siêu tốc sắp quay về.
Quản gia thấy hai tên kia không thể quay lại được, nhưng vẫn giả nhân giả nghĩa đứng đó đợi.
Ầm ầm ——
Âm thanh tàu lượn gần dần.
Quản gia nhìn sang.
Quả nhiên, trên tàu không có một bóng người, chắc hẳn đã bỏ mạng trên không trung.
Quản gia không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay người đi về phục mệnh với nữ vương bệ hạ.
Chỉ là chưa bước được hai bước, bà ta đã thấy được hai bóng người trước sau đi ra đường hầm.
"Ngươi, hai người các ngươi..." Quản gia kinh ngạc đến không nói nên lời.
Thẩm Đông Thanh giơ tay chào hỏi quản gia: "Hi~"
Rốt cục quản gia cũng nghẹn ra được nửa câu sau: "Sao hai người quay lại rồi?"
Đám người kia không bắt được hai tên này nữa sao?
Thẩm Đông Thanh nghiêng đầu: "Không quay lại thì đi chỗ nào?"
Nói xong, cậu trèo lên tàu đẩy thanh bảo hộ xuống.
Quản gia nhìn hai người ngồi nghiêm chỉnh kia, có chút không hiểu nổi đầu óc hai người họ.
"Hai người muốn làm gì đây?"
Thẩm Đông Thanh: "Chơi thêm lần nữa đi."
Quản gia:???
"Hai vị có gặp được thứ kì quái gì không?" Quản gi có chút nghi ngờ đám dị nhân kia bỏ việc không lên tàu lượn.
Thẩm Đông Thanh: "Không có." Chỉ gặp được mấy con người kì quái mà thôi.
Không lẽ bỏ việc thật sao?
Quản gia đầu đầy dấu chấm hỏi.
Bà ta không tin, điều khiển tàu siêu tốc xuất phát lần hai.
Tàu lượn chạy ầm ầm đi ra.
Năm phút sau, nó quay trở lại, trên nó vẫn còn hai người nguyên vẹn.
Đôi mắt quản gia sắp lồi ra cả.
Trò này khó nhất cái Công viên ảo mộng rồi, người chết nơi đây vô số, sao mà hai tên kia có thể an toàn trở về, mà còn là hai lần được!
Sắc mặt hai người kia rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút chưa đã thèm.
Thẩm Đông Thanh: "Thêm lần nữa đi!"
Quản gia đã có chút hốt hoảng rồi.
Đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần, rốt cục hai tên kia cũng chơi đủ, định bụng chơi trò tiếp theo.
Chờ quản gia đi ra ngoài, nhìn thấy dưới chân tàu lượn nằm một đống "xác" thì mới hiểu ra nguyên nhân hai người này vẫn nguyên vẹn.
—— đám quái bị té chết hết rồi!
Quản gia lặng lẽ treo biển "Đang sửa chữa" trước cửa tàu lượn siêu tốc.
Tỉ lệ biến thành dị nhân như thế rất ít, sợ là không đủ chục năm thì không khôi phục đủ được số lượng như ban đầu, khu tàu lượn cũng chỉ có thể đóng cửa tạm thời.
*
Bởi vì mới càn quét hơn n lần ở tàu siêu tốc, nên số đồng thiên đường đã nhiều đến độ không nâng nổi.
Khi Thẩm Đông Thanh hất túi áo lên, đống đồng xu kia rơi ào ào xuống, làm người bán kem sợ ngây người.
"Nhiều vậy sao?" Rối thú cả đời đều chưa từng nhìn thấy nhiều đồng thiên đường đến thế.
Dù sao cơ hồ đống người chơi đều chết hết dưới tay nữ vương bệ hạ rồi, không ai sống sót để ủng hộ sinh ý nó cả.
Thẩm Đông Thanh sang chảnh vung tay lên: "Lấy hết!"
Rối thú luống cuống, lần đầu đối mặt với nhiều đồng thiên đường đến thế, không biết bán thế nào, cuối cùng đành bán cả xe kem cho Thẩm Đông Thanh.
Thẩm Đông Thanh vui vẻ ngồi trên ghế dài, tay cầm kem, trong ngực ôm túi bỏng. Rối thú đẩy xe kem, thấy cậu ăn xong liền đưa cây khác qua.
Nhưng mà đồ ngọt ăn nhiều cũng ngán, Thẩm Đông Thanh ăn hai cây đã ngán, chỉ có thể buông túi bỏng xuống: "Đi chơi trò tiếp thôi, tí về lại ăn sau."
Chu Văn Ngạn bóp bóp tay Thẩm Đông Thanh, cả bàn đều lạnh ngắt.
"Không được ăn nữa, ăn nhiều không tốt."
Thẩm Đông Thanh phồng má, có chút không muốn.
Chu Văn Ngạn: "Ngoan nào, chúng ta đem về ăn sau."
Thẩm Đông Thanh kéo dài thanh âm: "Đượccc rồiii."
Thực ra, với Thẩm Đông Thanh thì ăn hay không cũng không quan trọng, nhưng cậu thích cái cảm giác được quan tâm.
"Vậy sau khi về anh phải cho em ăn một miếng."
Chu Văn Ngạn bật cười: "Em muốn ăn bao nhiêu cũng được."
Hai người anh anh em em đi vào khu trò chơi khác.
Quản gia theo sau mặt không cảm xúc.
Hai tên tay không xé quỷ này đang thảo luận việc ăn kem nhiều không tốt cho cơ thể ấy hả? Đám quỷ bị xé biết được chắc khóc lụt nhà đấy.
*
Trò chơi tiếp theo là xe điện đụng.
Thẩm Đông Thanh với Chu Văn Ngạn ngồi chung một cái xe hai người.
Trừ bọn họ, những chiếc xe còn lại đều chở mấy người đeo mặt nạ. Đống xe điện đụng này không giống với phiên bản trong công viên bình thường, không hề có thanh chắn phòng hộ, phục chế y như một chiếc xe ô tô thu nhỏ, có thể tưởng tượng được cảnh tượng sau khi bị đâm thê thảm như thế nào.
Sau khi gõ chuông ba lần, đám người đeo mặt nạ hăng lên như hít ke, muốn đâm dẹt hai người ngồi trong xe.
Thẩm Đông Thanh không biết lái xe, đến đụng vào cũng luống cuống, chỉ có thể để Chu Văn Ngạn điều khiển.
Chu Văn Ngạn cầm tay lái, luồn lách qua mấy khe hở giữa các xe, làm cho đống ô tô tự đâm lẫn nhau, chỉ chốc lát đống xe hỏng hết phân nửa, chân tay văng tứ tung, máu bắn tung tóe.
Nhưng đám người kia như đã hiểu được quy luật của Chu Văn Ngạn, đồng thời đem chiếc xe xanh lam này bao vây lại.
Chu Văn Ngạn chậc lưỡi, nhìn bốn phía, sau đó tăng tốc lao về một trong số đó.
Những tên đeo mặt nạ kia không hề sợ chết, ngay lúc đó còn xông thẳng lên.
Vào thời điểm hai chiếc xe sắp tông nhau, đột nhiên Chu Văn Ngạn xoay vô lăng sang hướng khác.
Két ——
Lốp xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh ê cả răng.
Ô tô xanh lam bay thẳng sang bên khác, mà đống xe kia không kịp thắng lại, tông thẳng vào nhau vỡ thành đống nát vụn.
Kẻ cầm đầu chậm rãi lái xe sang một bên, dừng lại.
Chu Văn Ngạn mở cửa xe, nhìn về phía bãi chơi.
Ngoài họ, không ai còn sống.
Khi quản gia thấy hai người bọn họ nguyên vẹn lành mạnh rời khỏi khu điện đụng, bà ta chết lặng.
Chu Văn Ngạn còn chưa hết hứng.
Thẩm Đông Thanh nói: "Nếu không chúng ta chơi thêm lần nữa?"
Chu Văn Ngạn còn chưa trả lời, quản gia đã vội cự tuyệt yêu cầu vô lí đó.
"Ngại quá." Quản gia cảm thấy trái tim mình như rỉ máu, tận lực giữ âm thanh bình tĩnh, "Những nhân viên công tác trong đó đều... bị hỏng hết rồi, tạm thời không chơi lại được."
Hỏng thêm một khu nữa rồi.
Thẩm Đông Thanh "ồ" một cái, nói: "Vậy thì chơi cái kia đi."
Hai người lần lượt trải nghiệm hết tất cả trò chơi trong công viên.
Quản gia đi sau bọn họ, treo bảng "Đang sửa chữa" cho từng khu vực mà hai người đã đi qua.
Cái thể loại người chơi gì đây?
Này là phá nhà chứ gì nữa!
Quản gia vốn nghĩ hai người kia chơi tối đa năm trò là xong, nhưng không ngờ hai tên đó còn chưa đã thèm, chơi xong năm trò còn chưa chịu đi.
Bà ta vội liên lạc với nữ vương.
Nữ vương: "Giải quyết được chưa?"
Quản gia: "... Thưa chưa ạ."
Nữ vương có chút không vui: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Quản gia cảm thấy chuyện trước mắt đã không còn giải thích gì được nữa: "Nữ vương bệ hạ, mời ngài tự chiêm ngưỡng ạ."
Toàn bộ Công viên ảo mộng đều nằm trong tay nữ vương, cô ta kéo Thủy Kính, nhìn thấy được hai tên người chơi đang phá hủy một khu giải trí.
Một trong số đó như nhận ra được tầm nhìn trộm, vừa phá vừa cười cười với cô ta.
Trong lúc đó, nữ vương thấy mình như muốn đột quỵ.
Quản gia mở miệng: "Thưa ngài, ngài còn muốn giữ hai tên kia lại sao?"
Chưa từng có trường hợp nào có thể đến và rời đi Công viên ảo mộng cả.
Mà hai người kia...
Độ khó giữ hai người đó có chút lớn, nếu như nữ vương bệ hạ khăng khăng muốn giữ họ lại, thì vì sinh mệnh đáng quý, bà ta cũng chỉ có thể bỏ gánh không làm như Thằng hề và Tô Tây mà thôi.
Nữ vương im lặng trong chốc lát, sau đó thét lên: "Tìm cách cho bọn chúng rời khỏi đây mau lên! Mau!"