Phi Tần Dắng Tường

Chương 62: Hồng nhan



…Cho dù sau này ngài có trách ta, ta cũng sẽ không hối hận.

✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾

Lý Thứ phi chưa từng nghĩ sẽ to chuyện đến thế. Khi Vương gia bồng Yên Nhi ra khỏi viện Đông Mai, trong lòng Lý Thứ phi vui vẻ, nhưng sau đó cô ta hết vui nổi bởi vì cho đến bây giờ cô ta vẫn chưa được lệnh tuyên triệu, cũng chưa nghe nói Vương gia sẽ chuyển Yên Nhi đến chỗ mình ở.

Hôm sau, Ngọc Bích bị kéo tới hậu viện đánh gậy, bị đánh tới máu me đầm đìa rồi bị lôi ra ngoài, khiến Lý Thứ phi khiếp sợ, mặt mày trắng nhách. Cửa viện Đông Mai khép kín, Lý Thứ phi tới viện Ngọc Lan, Vi phi vẫn còn thảnh thơi uống trà, cô ta đã đang sốt ruột: “Tỷ, làm sao giờ? Hình như Vương gia biết rồi…”

Nàng thản nhiên: “Ơ? Vương gia biết gì thế?”

Cô ta tức khắc ngây như phỗng: “Tỷ, tỷ…”

“Nhắc tới đại tiểu thư, rõ đáng thương. Mẹ nuôi không thương, mẹ ruột chẳng yêu, may là tương lai sau này đã có Vương gia yêu thương, đích thân nuôi dạy, coi như đã êm xuôi rồi.”

Cô ta bối rối: “Vi phi, đấy là ý tưởng tỷ cho ta mà!”

Vi phi chau mày: “Là ta bảo cô cho đại tiểu thư ăn đồ không sạch? Hay là cố tình bảo khiến đại tiểu như bệnh nặng như vậy? Lý muội à, bây giờ cô lo bản thân mình đi. Con hầu kia không bị Vương gia đánh chết, còn cô là mẹ ruột đại tiểu thư, bị Vương gia vứt bỏ từ lâu, nhiều lắm chỉ bị cấm túc… Tuy nhiên, nếu như cô khống cáo lung tung như Vương phi, e rằng kết cục chẳng đẹp đâu.”

Lý Thứ phi không biết Vương phi khống cáo ra sao, nhưng hiện tại đã bị lời của Vi phi hù sợ, nhất thời không biết làm sao cho phải. Vi phi thản nhiên nói: “Có lẽ Lý Thứ phi đừng đi lung tung, đừng chọc giận Vương gia nữa.”

Cô ta lẩm bẩm: “Nếu ta bị Vương gia cấm túc thật…”

Nàng cười: “Con gái được Vương gia đích thân nuôi dạy, dẫu không phải Công chúa, địa vị cũng cao quý hơn so với nhị tiểu thư và tam tiểu thư. Có thể nói là muội trong rủi có may đấy.”

Lý Thứ phi mất hồn mất vía trở về. Vi phi cười khẩy một tiếng, ngu dại. Nhưng mục đích nàng muốn đã đạt được rồi, thậm chí còn tốt hơn so với tưởng tượng. Ban đầu vốn chỉ nhằm vào chuyện Vương phi không chăm lo thứ nữ chu đáo khiến Vương gia bất mãn với Vương phi, ai ngờ thế mà Vương phi quậy lên tới viện Mặc Liên, Vương gia còn động tay với Vương phi… Quả thực không thể nào khiến nàng hài lòng hơn được nữa. Hiện tại trong Vương phủ, Vương phi rớt đài, còn không có con trai; Quý phi là đồ khờ, chẳng gây được sóng gió gì; còn Tề Vân Nhược dù gì cũng là một tên con trai…

Nụ cười của Vi phi vô cùng sung sướng, cuộc đời này, nàng phải trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của Vương gia! Dù cho không có được cưng chiều của người đàn ông ấy, dù chỉ là cái tên hữu danh vô thực, nàng cũng muốn trở thành chính thê, trở thành Vương phi, trở thành Hoàng hậu!

Lý Thứ phi bị quên lãng một cách lặng lẽ trong vương phủ. Có một phật đường nhỏ được mở ở sâu bên trong hậu viện, mai này cô ta chỉ có làm bạn với đèn xanh Phật cổ. So với ả hầu gái kia, Lý Sâm càng hận cô ta hơn. Người làm mẹ không được ra tay hại con cái mình dù cho có bất kỳ lý do gì, đây là điểm mấu chốt của hắn, là chuyện hắn căm thù nhất, không tài nào khoan dung nổi. Tuy nhiên, suy cho cùng hắn đâu thể kết liễu thân mẫu của con gái mình, chỉ có thể không gặp mặt cô ta và không cho cô ta gặp Yên Nhi, cả đời.

Yên Nhi khỏe lên từng ngày. Lý Sâm cùng Tề Vân Nhược ngủ tại tây sương phòng đã nhiều hôm, chờ sau khi Yên Nhi khỏe hơn rất nhiều, hắn bắt đầu chuyển phòng cho cô bé.

Yên Nhi cười, hỏi: “Sau này con cũng ở đây ạ?”

Lý Sâm gật đầu: “Yên Nhi thích không?”

“Con thích.” Những năm này cô bé đều ở trong viện Đông Mai, so với bất kỳ ai, cô bé càng hiểu rõ nóng lạnh tình người, mới tí ti đã biết nhìn sắc mặt người khác. Lý Sâm đau lòng không thôi, sau đó thì tràn đầy tự trách. Tề Vân Nhược ngồi xổm xuống nhìn cô bé: “Ta dắt con đi xem quần áo với trang sức mới nha, chịu không?”

Mắt cô bé sáng lên: “Dạ chịu.”

Y nắm tay bé, vừa đi vừa nói: “Bây giờ ở viện Mặc Liên, Yên Nhi là chủ. Muốn gì, chơi gì, cứ nói với nhũ mẫu.”

Nhóc Tĩnh chen vào: “Con muốn chơi với em gái.”

Yên Nhi đang quan sát ông anh nhỏ của mình. Tề Vân Nhược cười: “Tĩnh Nhi phải chăm sóc em nha.”

Nhóc ta chạy bước nhỏ tới đầu bên kia, nắm tay còn lại của cô bé: “Thế muội sang phòng ta đi, muội thích gì ta cũng cho.”

Tề Vân Nhược cứ cảm thấy thủ đoạn hại Yên Nhi này rất quen. Chuyện của Vi phi với Mộc Nhi lần trước, dẫu không tra kỹ càng, y cũng biết. Người Vi phi cài vào bên cạnh Tĩnh Nhi đã kể rằng em trai đáng yêu cỡ nào, thú vị ra sao. Tĩnh Nhi tâm tính con nít, lập tức chạy sang gặp em trai, mà a hoàn của Mộc Nhi thì bế Mộc Nhi đặt lên ghế quý phi, độ cao ấy Tĩnh Nhi thò tay là tới. Nhóc bế em trai, ai ngờ lại làm em ngã xuống đất. Trên đất có tấm thảm rất dày, Mộc Nhi không sao, song chuyện lại hóa to, quấy rầy đến Vương gia — sau này những nam nữ hầu đó đều bị trừng trị, Lý Sâm biết hết.

Thế nhưng Lý Thứ phi có đầu óc vậy sao? Tề Vân Nhược từng nghe Vương gia kể lại sự việc trước kia, Lý Thứ phi tự cho rằng giữa Hoàng hậu nương nương và Vương gia có tình cảm sâu nặng nên truyền tin tức ra ngoài. Nếu không phải khi ấy cô ta vừa mới sinh nở không lâu, có thể Lý Sâm đã giết cô ta luôn rồi.

Dựa vào lời mấy tì nữ, đúng là gần đây Lý Thứ phi qua lại thân thiết với Vi phi.

Chuyện này gây tổn thương lớn tới tinh thần Lý Sâm, Tề Vân Nhược không nói cho hắn nghe suy đoán của mình, mà định tự điều tra rõ ràng, bởi dù sao y là tổng quản Vương phủ, là phận sự phải làm. Vấn đề quan trọng nhất bày ra trước mắt Tề Vân Nhược hiện tại đó là Tề Nghê Quần, cư xử với nàng ta ra sao y thấy cũng không ổn.

Giờ y cũng không nóng lòng đòi tiền của của mình về, điều y lo chính là không thể để chuyện này bị truyền ra ngoài. Y gọi ma ma quản sự mỗi viện tới, căn dặn từng người một. Song chuyện tốt chưa ra khỏi cửa chuyện xấu đã đồn ngàn dặm, trên phố phường vẫn xuất hiện tin đồn Vương gia và Vương phi phủ Thuần Vương bất hòa. Tề Vân Nhược lờ mờ cảm thấy người trong phủ không đồng lòng với nhau, có kẻ đang hướng lòng về người khác.

Y bị phỏng đoán này làm cho giật mình, chau mày, lo lắng đi tới đi lui trong phòng, vừa buồn phiền vừa bứt rứt.

Lý Sâm trở lại triều, phe cánh Bộ Hộ, Bộ Binh vẫn luôn thân thiện với hắn, cho rằng hắn đã vững mình được đến ngày mây tan trăng tỏ. Cũng có người cảm thấy không có lửa sao có khói, nói mấy câu đại loại như là ‘Người chết lớn nhất’‘Người chết không thể phản bác’… Lý Sâm làm như chẳng hay biết, đứng trên triều một cách thản nhiên, mặc kệ suy nghĩ trong lòng các đại thần là gì, trên mặt vẫn phải kính trọng hắn. Hắn vẫn là đích tử của đương kim Hoàng thượng, vẫn là người có khả năng được lập Thái tử nhất.

Trên triều, Hoàng thượng điểm danh: “Thuần Vương.”

Lý Sâm bước khỏi hàng: “Có nhi thần.”

Hoàng thượng gật đầu: “Tại dân tộc Khương, ngươi đã thu hai thị tộc Tây Kiêu và Đồ Mục về Túc Châu, nhưng thứ sử* khó mà quản lý được hai tộc này. Ngươi đưa ra ý trục xuất gia tộc hiếu chiến, cất nhắc thế gia trung dung, nhưng người hai thị tộc này ngang ngược, còn giết cả quan tiến sĩ phái từ Trung Nguyên tới.” ( 刺史* còn được phiên âm là thích sử, đứng đầu đơn vị giám sát, sau là đơn vị hành chính “châu”.)

Lý Sâm lạnh lùng đáp: “Giết người đền mạng.”

“Thứ sử Túc Châu thỉnh binh trấn áp, các khanh nghĩ thế nào?”

Quý Hàn Tùng bước ra khỏi hàng: “Hiện tại Đại tướng Triệu vừa giám sát hoạt động của nước Tân Nguyên vừa tiến hành công tác cải cách chế độ ở Vương đô dân tộc Khương và sáu thị tộc còn lại, không còn thời gian cho việc khác. Thần cho rằng, ngoài ra triều đình nên phái hiền tài, không những phải dùng vũ lực đe dọa mà còn cần cử thêm quan văn để khuất phục họ.”

Thượng thư Trình Văn Kiệt ở Bộ Binh lên tiếng: “Thần tán thành.”

Lý Sâm đã nghe ra sự bất mãn thấp thoáng của Hoàng thượng với mình. Ông ấy khinh thường những dị tộc biên cảnh, cảm thấy đã thu về hai thị tộc chẳng biết nghe lời còn phải hết lòng áp chế, chẳng thà để Bá Cách tiếp tục gây phiền phức.

Hắn nói: “Nếu như hai thị tộc này tiếp tục được dân tộc Khương quản lý, khó đảm bảo sẽ không lôi kéo các thị tộc còn lại nổi loạn. Chỉ có luôn được Đại Khang ta giám thị mới hết lo về sau, sau này đóng binh mạnh ở…”

Khánh Vương đột nhiên cắt lời: “Nhi thần nguyện lãnh binh.”

Cả triều xôn xao, Hoàng thượng ngồi trên cao lại cười, gật đầu: “Ngươi nói tiếp xem.”

“Nhi thần bằng lòng mang theo cung tên, binh mã đến áp đảo toàn diện hai thị tộc này. Xin phụ hoàng cho nhi thần thời gian nửa năm, nhi thần sẽ khiến họ chỉ dám cúi đầu xưng thần trước mặt hoàng tộc Đại Khang ta.”

Hoàng thượng gõ ngón tay lên tay vịn long ỷ: “Các ngươi nghĩ sao?”

Nguyên Quý phi sôi nổi góp lời: “Khánh Vương gia nói hoàn toàn đúng.”

“Thần cho rằng địa vị tôn quý của Vương gia sẽ sức nặng hơn so với các tướng lĩnh thông thường. Trước mặt người Khương, ta có thể phô bày uy phong của Đại Khang, cho chúng biết về sự can trường của Hoàng tử Đại Khang ta.”

“Thần cũng nghĩ Vương gia là người phù hợp nhất.”

Lý Sâm không nói năng gì, Cảnh Vương thì do dự một lúc, vừa muốn lên tiếng đã nghe giọng oang oang của một người khác: “Nhi thần nguyện đi cùng tam hoàng huynh.”

Là tứ Hoàng tử Dung Vương.

Dung Vương ra khỏi hàng: “Như lời Quý Đại nhân. Để chế phục được hai thị tộc này không chỉ cần uy hiếp bằng vũ lực, còn không thể thiếu giáo dục văn hóa. Tuy võ thuật của nhi thần không bằng nhị và tam hoàng huynh, cũng chưa đọc được nhiều sách thánh hiền lắm, nhưng trong phủ lại nhiều thầy thông hiểu kinh điển người Hán, nhi thần nguyện dẫn họ đi truyền bá điển tịch, đạo lý ở Túc Châu, để đắp nặn thêm công lao đời đời của Đại Khang ta.”

Khánh Vương liếc nhìn một cách bất mãn. Thế nhưng Hoàng thượng lại thở dài, bảo: “Cho phép! Trẫm duyệt cho hai huynh đệ các ngươi làm khâm sai, đi Túc Châu.”

“Nhi thần tạ ân phụ hoàng.” Dung Vương vui vẻ đáp.

Khánh Vương cũng chỉ đành phải theo: “Nhi thần quyết không phụ lòng ủy thác.”

Lúc Lý Sâm đang trên đường xuất cung, Cảnh Vương đi tới, nói: “Thành tựu do ngươi tạo ra, sau này người người lại chỉ biết ca tụng cậu ba với cậu tư.”

Hắn cười: “Thành tựu gì, ca tụng gì. Tuy chúng ta là Hoàng tử, Vương gia, nhưng vẫn là thần tử Đại Khang. Tất cả những điều này là để lập công cho Đại Khang.”

Cảnh Vương ung dung: “Cậu ba cứ luôn muốn lập công, ai ngờ cậu tư cũng vậy, cậu tư còn là anh em ruột của ngươi nữa.”

“Chúng ta đều là anh em chí thân. Ai lập công chẳng được?”

Cảnh Vương cười cười, vượt mặt đi trước.

Hắn chắp tay sau lưng, rời cung vào nha môn vẫn với vẻ nhàn nhã. Thứ Khánh Vương tranh giành ấy thế mà là một cục xương cứng, nửa năm… nửa năm à, chậc, thế mà gã cũng dám nói. Về phần tứ đệ, vẻ mặt hắn tối sầm đi, cũng thế, mình và đứa em trai này không sống chung với nhau lâu, nó lại hướng về Hoàng hậu. Lý Sâm bỗng có cảm giác cô đơn, nhưng thứ cảm xúc này lại nhanh chóng tiêu tan. Hiện tại hắn có năm đứa con: Tĩnh Nhi hoạt bát; Yên Nhi xinh xắn sáng sủa… Và còn có Tiểu Tề, Tiểu Tề…

Thời điểm Lý Sâm về tới phủ biết được Vương phi mời hắn sang.

Sự tình đã trôi qua vài ngày, Lý Sâm không hề đặt bước chân nào tới viện Đông Mai. Hắn xử trí Lý Thứ phi xong, lại chẳng hỏi tới Vương phi một câu.

Sự vụ hôm nay ở Bộ Hộ rất nhiều, khi hắn về đã là chạng vạng. Tề Vân Nhược nói: “Xem ý của Vương phi là muốn mời Người sang bên kia dùng cơm.” Y giúp hắn đổi y phục xong: “Người không cần trở lại đây ăn đâu, em tự ăn một mình được rồi.”

Hắn vẫy tay cho tỳ nữ ra ngoài, rồi vẹo má, áp tới bên lỗ tai y, nói: “Không ăn giấm à?”

“Người nói cái gì đâu không!” Mặt y đỏ lên, đùn đùn hắn: “Vương gia, dù Vương phi nói gì Người cũng đừng nóng giận đấy.”

“Ta nóng giận làm gì?” Hắn chỉnh đai lưng của mình lại một chút, tay vỗ khe khẽ vào mặt y: “Em ăn cơm với hai đứa nhỏ kia cũng được.”

“Ôi, em biết mà.”

Lý Sâm thừa cơ hôn lên môi Tề Vân Nhược, cười cười, rồi đi.

Tề Vân Nhược đứng tại chỗ một hồi, đưa tay chà chà mặt, lại lắc lắc đầu, rồi mới ra ngoài dặn người bày cơm trong này, gọi Tĩnh Nhi và Yên Nhi sang ăn chung.

Tuy Lý Sâm nói sẽ không giận lên, nhưng lại ôm lòng sẽ bị tức giận mà tới, bởi vậy chẳng dẫn theo bất cứ người hầu nào bên cạnh — dù sao cũng là Vương phi, bản thân phải giữ vài phần thể diện cho nàng ấy — nên hắn đã đi bộ một mình tới viện Đông Mai.

Quả nhiên Tề Nghê Quần đã bày cơm nước xong, nàng đứng phúc thân ở cửa: “Thiếp xin thỉnh an Vương gia.”

Lý Sâm gật đầu: “Vương phi đứng lên đi.”

Tề Nghê Quần đứng dậy, nở nụ cười hiền dịu, đích thân dẫn hắn vào ngồi. Hắn để ý thấy Tề Nghê Quần bận một bộ thuần trắng, gương mặt trang điểm nhẹ, tóc búi kiểu bách hợp, cài hai ba chiếc kẹp nhỏ tinh xảo khác nhau. Nàng nâng ly cho Lý Sâm: “Mời Vương gia.”

“Nàng ngồi xuống đi, để việc này cho người hầu làm.”

Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, nâng ly trước: “Ly thứ nhất thiếp tạ tội với Vương gia. Thiếp không trông nom Yên Nhi chu đáo, để con bé tủi thân, đều là lỗi ở thiếp.”

Lý Sâm uống.

Nàng nâng ly lần nữa: “Ly thứ hai tiếp vẫn tạ tội. Ngày ấy thiếp nói năng không lựa lời, không biết hối cải, còn làm tam đệ bị thương. Xin Vương gia tha thứ.”

Lần này Lý Sâm do dự, song vẫn uống.

“Ly thứ ba, thiếp kính Vương gia. Chàng và thiếp là phu thê chí thân mà lại sinh hiềm khích, vốn là thiếp phải lấy việc chăm sóc Vương gia làm nghĩa vụ của mình. Ly này nguyện hai ta trở lại mối quan hệ tốt đẹp.”

Lý Sâm cầm ly rượu, từ từ uống xuống.

Tề Nghê Quần mỉm cười mời hắn dùng cơm. Một lúc sau nàng ra phòng ngoài, ở đó Lưu Danh đang bưng một chén thuốc chờ. Nàng nhíu mày, bưng lấy nốc một hơi cạn sạch. Nước thuốc đen như mực chảy ra giữa đôi môi, nàng vô cảm lau đi, hỏi: “Đã chuẩn bị xong mọi thứ chưa?”

Lưu Danh gật đầu, nhưng lại lo lắng: “Vương phi, ngài cân nhắc lại đi, nếu như bị Vương gia phát hiện…”

Tề Nghê Quần cười khẩy: “Đàn ông làm gì có phẩm hạnh thật lòng giữ thân vì một người. Chờ ta có con, Vương gia có đích tử, sao hắn sẽ so đo chuyện này với ta chứ?”

“Nhưng mà…” Lưu Danh nói tiếp: “Loại thuốc này mạnh, dù gì cũng tổn hại sức khỏe. Vừa rồi nô tỳ thấy Vương gia đã dịu lại với ngài, cũng không tính toán chuyện đại tiểu thư với Tề Vân Nhược nữa. Ngài không cần phải… làm như vậy.”

“Đều giả cả! Vương gia hoàn toàn đề phòng ta. Ta đã ăn nói khép nép đến vậy, hắn uống có một ly rượu cũng phải lưỡng lự, ý là hắn sẽ không chủ động ở lại đây.” Tề Nghê Quần lạnh lùng bác bỏ.

Thấy không thuyết phục được nàng, Lưu Danh chỉ đành gật đầu: “Vậy lát nữa nô tỳ bảo mọi người lui xuống, rồi châm hương.”

Nàng gật đầu, trở lại tiếp tục hầu Lý Sâm dùng cơm.

Tề Nghê Quần cảm giác rõ ràng rằng Lý Sâm mất tập trung. Lòng nàng một mặt phẫn nộ, một mặt thì cười lạnh, lẽ nào Vương gia thật sự thật lòng với cái thứ đê tiện cỏn con Tề Vân Nhược kia? Đúng nực cười, ngay cả bà mẹ hoa khôi của nó cũng chưa từng ở trong tim phụ thân, một thằng đàn ông như nó có tài cán gì làm Vương gia thật lòng yêu thương! Nhưng nó cho rằng nó đã giữ được Vương gia, để mình cho nó xem, đàn ông không hề đáng tin!

Lòng Tề Nghê Quần đã có chút hả hê, tưởng tượng cảnh tượng ngày mai, tưởng tượng dáng vẻ Tề Vân Nhược, chắc chắn nó sẽ giả vờ giả vịt đau khổ khiến Vương gia đau lòng. Dòng thứ đê tiện! Lúc sống ở viện Đông Mai thì học gạ gẫm đàn ông, khiến Vương gia chủ động đề cập chuyển chỗ ở cho, khiến Vương gia dẫn theo tới tây bắc, khiến Vương gia cho làm quan…

Đê tiện! Đê tiện!

Quá ba lần rượu, Lý Sâm thấy hơi quá, cản tay nhấc bầu rượu của Tề Nghê Quần, mỉm cười bảo rằng: “Không cần, ăn thêm chút nữa là được rồi.”

Tề Nghê Quần cười cười, nhìn thoáng qua Lưu Danh.

Lưu Danh gật đầu, đi tới trước lư hương, rẩy một gói này nọ vào, lấy cái cào nhẹ nhàng dàn đều trong hương hiệu. Cô ta run run đậy lư hương lại, xoay qua thấy Vương gia và Vương phi đã ăn xong thì dẫn người thu chén đĩa bưng ra ngoài, cách xa khỏi chỗ này. Tề Nghê Quần nhìn lướt qua lư hương, tự mình bưng nước tới cho Lý Sâm rửa tay.

Lý Sâm điềm nhiên nhúng tay vào nước, rồi súc miệng, lúc chuẩn bị mở lời nói phải về tiền viện mới nhận ra có gì đó khác thường. Hắn ngẩng đầu nhìn vào Tề Nghê Quần.

Tề Nghê Quần mang nước đi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Vương gia, đã muộn rồi, chi bằng nghỉ ngơi ở đây đi.”

Hắn vẫn lặng thinh nhìn nàng.

Nàng đứng lên, xốc tấm màn thông tới phòng ngủ, phúc thân, nói: “Vương gia, mời.”

Hắn đứng dậy, ánh mắt đảo quanh phòng, cuối cùng dừng tại một chiếc lư hương tinh xảo trên kệ. Hắn nhắm mắt lại điều hòa hơi thở, xoay người chuẩn bị rời đi. Tề Nghê Quần giật mình, chưa kịp nghĩ đã hô: “Đóng cổng!”

Người bên ngoài vừa nghe thấy, vừa ngỡ ngàng lại lúng túng, chốc sau một tiểu thái giám chạy ra đóng cổng viện Đông Mai lại. Thình lình Lý Sâm xoay lại nhìn Tề Nghê Quần, Tề Nghê Quần nhào tới ôm lấy hắn, hô hấp hỗn loạn: “Thiếp là vợ Vương gia, thiếp mời Vương gia ở lại đây.”

Hắn buông lời sắc lạnh: “Đừng không biết liêm sỉ, Vương phi.”

Nàng buông ra, đi mấy bước tới trước cửa, chặn lại, giọng the thé: “Vương gia! Ngài không có tư cách trách ta! Ta là vợ của ngài, ta phải sinh đích tử cho ngài!” Trông như nàng đã tìm được lý do: “Ngay cả Trương Vương phi cũng mang thai rồi Vương gia. Còn Xà Vương phi mấy tháng nữa sẽ sinh. Thiếp không thể không có đích tử… Không, là ngài nhất định phải có đích tử.”

Hắn đáp: “Bổn vương không cần.”

Tề Nghê Quần nhìn hắn lấy làm bối rối: “Vương gia! Ngài không thể đổi xử với ta như vậy! Ta không thể không có con trai, ta sẽ bị… ta sẽ bị… Vương gia…” Nàng dần bình tĩnh lại: “Cho dù sau này ngài có trách ta, ta cũng sẽ không hối hận. Bây giờ ngài không ra được đâu.”

Toàn thân hắn khô nóng, tay chân như xìu xuống. Hắn trơ mắt nhìn Tề Nghê Quần vừa tiếp cận vừa cởi bỏ xiêm áo. Tề Nghê Quần điềm đạm dựa vào người hắn: “Vương gia chớ trách ta. Ta muốn sinh con trai nối dõi cho ngài…”

Lý Sâm nhắm mắt lại. Trong lòng nàng ta vui vẻ, ngay sau đó, hắn đạp tới một cước, Tề Nghê Quần ôm bụng văng ra rất xa. Hắn đi tới mở cửa, vẻ mặt Tề Nghê Quần đau đớn nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo. Hôm nay là cơ hội quy nhất, mai này Vương gia sẽ càng thêm chán ghét nàng, căm giận nàng! Thuốc thang nàng đã uống nhiều tháng, còn cố tình tra ngày tốt, hôm nay nàng không thể thả Vương gia đi.

“Vương gia!” Tề Nghê Quần đứng lên trong dáng vẻ điên khùng, nhào qua xé rách áo Lý Sâm.

Thuốc kia quá mạnh, đến giờ mà hắn còn duy trì được lý trí là đã dùng toàn bộ tâm lực, thậm chí hắn còn không phản kháng nổi một người con gái. Lý Sâm siết cổ áo một cách đau khổ, Tề Nghê Quần điên dại kéo hắn vào phía trong phòng.

Trong phút chốc, thậm chí Lý Sâm mất hết cả can đảm. Hắn yêu Tiểu Tề, Tiểu Tề đáng để hắn giữ mình. Tiểu Tề trao hết toàn bộ yêu thương cho hắn, cả lòng ủng hộ và sự thông minh … Gương mặt Tiểu Tề thoáng hiện lên trước mắt Lý Sâm, đầu óc Lý Sâm tỉnh táo đôi chút, tóm cổ áo Tề Nghê Quần cho nàng ta một cái tát.

Khi này Lý Sâm nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm, vừa như ở nơi rất xa truyền vào hoặc như ở nơi rất gần vang lên. Hắn ổn định tinh thần, bước tới mở cửa, nghe thấy ở cổng viện Đông Mai đúng là có tiếng đập rất lớn.

Mấy a hoàn thấy Lý Sâm đứng ở cửa với quần áo lộn xộn thì đồng loạt quỳ gối. Hắn bước từng bước ra ngoài, còn ở bên ngoài, cuối cùng Tề Vân Nhược cũng đập cho cổng mở ra. Y thở gấp, vừa nhìn là thấy Lý Sâm, hắn đang cố bước tới đây. Lý Sâm cười cười, Tề Vân Nhược nhào tới ôm lấy hắn, hắn lại bị lực của y đụng ngã ra đất.

“Vương gia… Vương gia!” Y sốt ruột kiểm tra xem hắn có bị thương không.

Hắn nói: “Về thôi.”

Y bối rối gật đầu: “Vâng, giờ em sẽ đưa Người về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.