Phi Tần Dắng Tường

Chương 67: Chạm vào là nổ (phần đầu)



…dù cho không thích nàng ta, y vẫn muốn nỗ lực cứu…

✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾

Mộc Nhi được chuyển tới gian nhà của Tĩnh Nhi, em trai mới đến đã xua bớt nỗi buồn trong lòng nhóc. Nhóc ta hưng phấn tự mình chỉ huy người sắp xếp phòng ở cho em trai, Yên Nhi cũng tới giúp đỡ. Mộc Nhi cũng không còn khóc thút tha thút thít nữa, theo sau anh trai, nhìn căn phòng ngủ mới của mình với đôi chút tò mò.

Tề Vân Nhược yên lòng, hiện tại Mộc Nhi đang ở cái tuổi tò mò mọi thứ, sau nỗi buồn khổ vì xa cách mẹ, bé hăng hái nhảy tới nhảy lui trong gian nhà mới. Buổi tối, Tĩnh Nhi nắm tay bé tới thỉnh an phụ thân, nhóc dạy bé quỳ, dập đầu thưa: “Thỉnh an phụ thân ạ.”

Mộc Nhi nhích tới nhích lui không chịu quỳ. Tĩnh Nhi không vui, bảo: “Em phải nghe lời của anh! Anh là anh của em!”

Bé con đã chạy xiên chạy xéo đến kế bên Tề Vân Nhược. Tĩnh Nhi bực tức nói với Tề Vân Nhược: “Nó đi còn không vững, ngoại trừ chạy chỉ có chạy.”

Y cười bảo: “Con làm anh, cần kiên nhẫn với em.”

Nhóc Tĩnh “hừ” một tiếng: “Nếu nó không nghe lời, thì con đánh đòn nó.”

Mộc Nhi nghe xong câu ấy, cả giận: “Em đánh đòn anh.”

Nhóc Tĩnh cuống cuồng: “Chú Tiểu Tề, chú xem nó kìa!”

Tề Vân Nhược bật cười, Lý Sâm đang ngồi cũng thấp thoáng niềm vui. Hiện tại Hồng Lô Tự không có việc, hôm nay hắn đã bận bịu cả ngày ở nha môn Thông Chính Ty, vẻ mặt mỏi mệt.

Yên Nhi cười, nói: “Anh không thể đánh nhau với em trai, anh đánh em ấy bị thương thì sao?”

Nhóc Tĩnh dẩu môi: “Nó nghe anh thì anh không đánh nó.”

Chớp mắt lại trôi qua hai tháng, Khánh Vương cùng Dung Vương vội vã chạy về trong năm, sau đó cả hai đã bị Hoàng thượng răn dạy một cách nghiêm khắc một trận, rồi ủ rũ đi tìm mẫu phi mỗi người.

Trong cung Cảnh Dương, Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Lúc ấy con không để tâm tới nhắc nhở của bổn cung, tranh công với Khánh Vương trên triều, giờ hay rồi!”

Dung Vương nói: “Mẫu hậu, ngài không biết tình hình khi đó đâu, chẳng lẽ con phải trơ mắt nhìn Khánh Vương lập công?”

“Tây Bắc là miếng xương cứng, nếu dễ gặm, con cho rằng Thuần Vương sẽ dễ dàng để các con cướp công trong tay nó ư?”

Dung Vương cúi đầu, giọng oán hận: “Nhị hoàng huynh mưu tính quá sâu.”

“Do con khờ! Nửa năm chẳng làm nên trò trống gì! Còn chẳng bằng ở yên trong kinh để sinh đích tử với Vương phi của con, bây giờ trong số hoàng tử trưởng thành chỉ có mỗi con vẫn chưa có con trai.”

“Không phải Nhị hoàng huynh cũng vẫn chưa có đích tử đấy sao?”

Hoàng hậu đau đầu, nói: “Nhưng con trai cả của nó đã được năm tuổi rồi.”

Dung Vương do dự rất lâu mới tới gần nói với Hoàng hậu: “Thật ra khoảng thời gian con ở tây bắc cũng không hẳn là không thu hoạch được gì…”

Trong cung Nguyên Quý phi, Nguyên Quý phi đau đầu bảo: “Con dằn lòng xuống, ngoan ngoãn ở kinh thành kinh doanh đi.”

Khánh Vương không phục: “Đều do Nhị hoàng huynh cố tình. Hắn không có bản lĩnh áp chế hai thị tộc này mới cho chúng con đi, bây giờ hắn hài lòng rồi đấy.”

“Hừ! Chẳng lẽ con quên, bây giờ Hoàng thượng vẫn cho người dựa theo ý định của Thuần Vương để giải quyết hai thị tộc này, không phải là hắn không có bản lĩnh.”

“Mẫu phi… Ngài nói con nên làm sao? Có thể nào vì chuyện này phụ hoàng cho rằng con vô dụng…”

Nguyên Quý phi khẽ cười: “Nửa năm nay, bổn cung cũng thấy rõ vài việc.”

“Sao? Việc gì?”

Nguyên Quý phi thản nhiên nói: “Chẳng hạn như, Cảnh Vương có nhảy nhót thế nào đi nữa, Hoàng thượng cũng sẽ không lập gã làm Thái tử, kẻ làm chủ sau lưng Tư Đức chính là gã. Hoàng thượng đã biết từ lâu, ngài không xử lý là có lý do. Có điều nếu Cảnh Vương cho rằng đây là Hoàng thượng đã tha thứ cho gã, tiếp tục cho gã cơ hội, thì là cực ngu dại.”

“Nhưng mẫu phi, giờ đang nổi bật trong triều chính là Nhị hoàng huynh, người có tư cách nhất trong số đó cũng là nhị hoàng huynh…”

“Năm đó Thái hậu ẵm Thuần Vương đi, khiến Thuần Vương không thể có được sự ủng hộ của gia tộc họ Chu nhà Hoàng hậu… Ta thấy rõ rành rành, trước giờ Hoàng hậu luôn bị Lam Thái hậu làm cho nghẹn hơi. Bà ta muốn tự mình nuôi con trai khôn lớn để đánh bại Thuần Vương do Thái hậu nuôi nấng. Không ai có thể ở ngoài cuộc cả, một là con, một là Thuần Vương, một là Dung Vương, tạm xem Hoàng thượng muốn làm thế nào đi.”

Sau năm mới, Hoàng thượng triệu kiến các quan viên cứ luôn gấp gáp chuyện lập Thái tử. Trong kinh, lòng người sục sôi, như thể Hoàng thượng thật sự có ý định lập Thái tử.

Lý Sâm nằm ở trong trung tâm gió lốc cứ đúng giờ vào triều, đúng giờ tới nha môn làm công vụ, chẳng như Khánh Vương với Dung Vương nhảy tới nhảy lui kết giao đại thần. Còn nhà sau phủ Thuần Vương, lại là một bầu không khí ảm đạm.

Vào đông, Tề Nghê Quần bệnh nặng một trận. Khi thái y tới khám chữa bệnh nói với Lý Sâm rằng thời gian Thuần Vương phi nghỉ ngơi điều dưỡng giữa hai lần thai không đủ, vốn đã tổn tại cơ thể. Sau đó tâm trạng căng thẳng, ngày ngày suy tư nặng nề, rồi còn uống thuốc điều dưỡng cơ thể để sinh con trai trong khoảng thời gian rất dài — Thái y viện không hề biết có thứ thuốc mang tác dụng như vậy. Vương phi vẫn luôn bí mật gặp thầy thuốc dân gian, mỗi thầy thuốc đó đều có các phương thuốc cổ truyền. Vương phi uống một phương thuốc, qua một đoạn thời gian thấy không tốt lại đổi một phương thuốc khác, tác dụng của các thuốc đó không rõ, tích tụ lại với nhau, càng làm cơ thể Tề Nghê Quần kém đi— tất cả đều bộc phát vào một ngày mùa đông.

Phi thiếp nhà sau ngày ngày trông bệnh, theo lý thì bọn nhỏ Vương phủ cũng phải đến trông giữ trước giường Vương phi. Chỉ có điều sau khi Tề Nghê Quần bệnh, càng không muốn thấy mặt con trai, vừa thấy mặt Mộc Nhi với Tĩnh Nhi là bệnh nặng thêm, cả Yên Nhi cũng vậy. Mà hai đứa con gái của nàng ta đều còn quá nhỏ, không nên dính hơi bệnh, trông coi trước giường nàng ta hoài cũng không tốt.

Các phi thiếp nhà sau một là quen khóc, hai là quen cầu nguyện trước Phật, cầu cho Tề Nghê Quần sớm ngày khỏe lại. Phủ Thuần Vương đang thắng thuận chiều gió, nhóm thái y không dám sơ suất, mỗi ngày đến bắt mạch cho Tề Nghê Quần, nhưng tình hình của Tề Nghê Quần ngày một kém.

Ánh mắt nhà sau đều tập trung trên người Lý Sâm, điều họ nghĩ là, Tề Nghê Quần chết thật thì Thuần Vương phi tương lai sẽ là ai?

Sĩ phu không nâng thiếp làm thê, có điều nếu Vương gia thành Hoàng thượng, hắn lại có thể nâng phi thiếp thành chính cung Hoàng hậu mà không một ai dám xen vào — điều kiện tiên quyết là Tề Nghê Quần chết. Hiện tại Hoàng thượng sẽ không ban hôn sự cho Lý Sâm, tuyển một thục nữ danh môn khác để lần nữa làm Thuần Vương phi.

Già yếu khiến cho Hoàng thượng sợ hãi, khiến ông xem các con trai thành kẻ thù, cũng chẳng còn nhớ rõ chuyện thuở nhỏ của mình. Từ khi có kí ức làm hoàng đế, thì chính là quân chủ một nước … dù có phong Thái tử, ông vẫn là Hoàng thượng, vẫn quân chủ quốc gia, thế mà ông luôn có cảm giác địa vị của mình bị đe doạ. Cuối cùng ông cũng nhận ra cơ thể mình đã không thể tiếp tục lao lực thêm, lúc không thể không lập quốc bản, ông vẫn sinh lòng kiêng kị các con trai mình như cũ.

Bây giờ khi cho phép các đại thần bầu Thái tử, với Thuần Vương, ông sẽ nói Thuần Vương không đích tử, gia đình bất ổn. Quân tử tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, có tề gia thôi mà Thuần Vương cũng làm không xong.

Với Cảnh Vương và Khánh Vương, Hoàng thượng nói bọn họ còn chẳng phải đích tử.

Với Dung Vương, Hoàng thượng nói Dung Vương trẻ nhưng không công, không đủ lập làm Thái tử.

Đây là sự giãy giụa cuối cùng trước ngày tàn của một đế vương, ông ta không muốn trơ mắt nhìn quyền lực trong tay mình bị những đứa con trai trẻ khỏe cướp mất … Dẫu cho ông đã tính toán xong trong lòng, lòng ông đã chọn người đó.

Tình hình trong triều mỗi lúc một căng thẳng, giờ chầu sớm người nào người nấy đều câm như hến, không dám mở miệng tuỳ tiện. Lý Sâm từ xa nhìn thoáng qua Hoàng thượng mắt mờ. Hắn biết người được chọn kia chính là mình, song đối diện với hắn vẫn là cuộc chiến dai dẳng, trận chiến giữa hắn và phụ thân chứ không phải giữa các anh em.

Hai mươi hai năm trước, Tướng quân Tề Nhiễm thắng đậm một lần cuối cùng, vừa hay trùng với sinh nhật ba mươi tuổi của Hoàng thượng. Ông đã đổi niên hiệu là Nguyên Khánh. Năm Nguyên Khánh thứ hai mươi hai, trong kinh rộ ra án Thuần Vương cấu kết với giặc.

Ngày đó, Lý Sâm tiến cung, vào chầu. Tề Vân Nhược ở trong phủ chờ một vị thái y già đã giải nhiệm của Thái y viện vào phủ khám bệnh cho Tề Nghê Quần, vị thái y già này là một người tài về phụ khoa, có điều tuổi đã cao, đã từ quan hồi hương mấy năm trước. Tề Vân Nhược tốn rất nhiều công sức mới mời được ông tới. Rất nhiều người đều nghĩ rằng Tề Vân Nhược ước gì Tề Nghê Quần chết đi, thật ra Tề Vân Nhược chưa bao giờ nghĩ vậy. Y không muốn hại người, cũng không muốn trơ mắt nhìn một cô gái trẻ, hơn hai mươi tuổi bước tới cái chết, dù cho không thích nàng ta, y vẫn muốn nỗ lực cứu, đây là ranh giới làm người của y, không hại người, tâm hướng thiện.

Tề Vân Nhược thủ ở viện Đông Mai, trong lòng bỗng xuất hiện một nỗi bất an. Y đứng lên, bước ra ngoài nhìn xung quanh, nói: “Đã giờ này rồi sao lão thái y còn chưa tới?”

Túc Cái nói: “Để nô tài lại sai người đi giục.”

“Ừm.”

“Đại nhân! Đại nhân —” một thị vệ lo lắng chạy vào: “Đại nhân! Có người cầm thánh chỉ đến bao vây Vương phủ!”

“Xảy ra chuyện gì?!”

Thị vệ run rẩy: “Là một tướng quân Đại doanh Tây Sơn, hắn cầm thánh chỉ Hoàng thượng, nói là phải vào phủ lục soát chứng cứ Vương gia câu kết với nước Tân Nguyên.”

“Vớ vẩn! Sao Vương gia câu kết với nước Tân Nguyên được!” Y đứng lên, bước ra ngoài.

Không biết là phường nào hãm hại, thủ đoạn quá kém cỏi, chỉ không biết tại sao lại xin được thánh chỉ của Hoàng thượng. Tề Vân Nhược cắn răng, sải bước lớn ra khỏi viện Đông Mai, đi về hướng cổng vương phủ. Cổng chính, cửa bên, cửa hông vương phủ đều bị bao vây, không ai ra được. Tề Vân Nhược tới cổng chính, lớn tiếng: “Mở cửa!”

Trong cung, Lý Sâm ngồi nhàn nhã, trong tay bưng một tách trà.

“Thiếp thất Trình Lăng Quân đã nhận tội, chủ nhân sau lưng cô ta ngoại trừ Thành Tư Cật, chính là Thuần Vương. Thuần Vương nắm Bộ Hộ trong tay vài năm, thiếu hụt rất nhiều tiền bạc, phần lớn tiền bạc chảy về phía nước Tân Nguyên. Quốc chủ nước Tân Nguyên đồng ý giao thế lực trong kinh của mình vào tay Thuần Vương, tạo điều kiện cho Thuần Vương sử dụng.”

“Không chỉ như vậy, có rất nhiều thế gia đại tộc dính líu đến tiền triều luôn ngầm ủng hộ Thành Tư Cật, bây giờ thì ủng hộ Thuần Vương.”

“Khi ở tây bắc, Thuần Vương lợi dụng nam sủng mình tiếp xúc với Thành Tư Cật…”

Lý Sâm chỉ ngồi, cũng chẳng định quỳ tạ tội, thậm chí không phản bác một câu cho bản thân. Biểu hiện các Vương gia khác nhau, Dung Vương cúi đầu, lòng gã thấp thỏm nhất, cái gã muốn chẳng phải là lật đổ nhị hoàng huynh, chỉ muốn phụ hoàng có thể ghét nhị hoàng huynh hoàn toàn, như thế mình là người có cơ hội nhất.

“Thuần Vương, ngươi có gì để nói?” Hoàng thượng hỏi.

Trước mặt Tề Vân Nhược, cổng phủ Thuần Vương từ từ mở, y nhìn chăm chăm đại quân trước mặt với vẻ điềm tĩnh. Tướng quân nắm dây cương dẫn đầu, ngạo nghễ nhìn xuống y.

Tô Viễn không ngờ là y, thù mới hận cũ nhất thời tuôn ra, cười khẩy: “Thảo nào ta tìm ‘Lý công tử’ khắp kinh thành không ra, thì ra ngươi đúng thật là tiểu công tử được Lý gia nuôi. Được rồi, Tề Trưởng sử, Tề đại nhân, bây giờ mời ngươi tránh khỏi cổng. Bổn tướng quân mang thánh chỉ đến, bổn tướng quân được Hoàng thượng cho dẫn thuộc hạ tới điều tra phủ Thuần Vương.

Lý Sâm nói: “Nhi thần không có lời nào để nói. Muốn gán tội, thiếu gì cớ. Hẳn là giờ nhi thần có nói gì, cũng có người cho rằng nhi thần ngụy biện, vậy nhi thần còn gì để nói?”

Khánh Vương cười khẩy: “Mà đã không còn gì để nói, nhị hoàng huynh muốn nhận tội chứ?”

Lý Sâm cười hỏi lại: “Vì sao phải nhận?”

Khánh Vương nói: “Chẳng lẽ nhị hoàng huynh nghĩ huynh thật sự không lộ nhược điểm nào sao? Phụ tá Lý Tu Tề trong phủ huynh nói, trong phủ huynh thường oán giận phụ hoàng không lập huynh làm Thái tử, còn oán hận nhiều lần, huynh còn từng nói bất chấp mọi thủ đoạn đều phải bước lên ghế Thái tử.”

Lúc Lý Tu Tề khoan thai tới, Tề Vân Nhược chau mày thật sâu. Y thật không ngờ người nhiều lần truyền tin tức ra ngoài lại là Lý Tu Tề. Y từng nghi ngờ rất nhiều người, sau khi loại trừ từng người một lại không phát hiện ra điểm đáng ngờ nào. Sau đó y nghi ngờ Tào Mãn Kim, luôn cảm thấy Tào Mãn Kim tham của, nếu có ai dùng tiền lung lạc gã, tất nhiên gã sẽ bán Vương gia. Còn Lý Tu Tề thì dám buộc tội cấp trên, cực khổ tiến thân bằng khoa cử, lại bị giáng xuống trắng tay. Nếu Vương gia không đăng cơ, người này vĩnh viễn không thể trở lại làm quan.

Lý Tu Tề cúi đầu: “Tề đại nhân, bây giờ có bằng chứng vô cùng chính xác, ngài còn gì cản cửa không cho người ta vào?”

Y cười bảo: “Có chứng cớ gì, sao ta không biết?”

Lý Tu Tề ngẩng đầu, dường như đang che giấu bất an trong lòng, cả tiếng: “Ngay tại thư phòng Vương gia, có mật thư Thuần Vương lui tới với Quốc chủ Thành Tư Cật. Lần trước Trưởng thị vệ Cù Kình phủ Thuần Vương đi tây bắc, cũng đã tiếp xúc với hắn ta nhiều lần!”

Lý Sâm nhìn Khánh Vương, khẽ cười: “Có vẻ như tam đệ có mối quan hệ rất tốt với phụ tá trong phủ vi huynh.”

Khánh Vương lớn tiếng: “Lý Tu Tề không tham quyền quý, một lòng trung thành với phụ hoàng, cho nên khi phát hiện ngươi có ý đồ mưu phản thì lập tức liên lạc với ta, bọn ta vốn chẳng quen biết gì, vì ngươi mới đồng thời xuất hiện.”

Lý Sâm gật đầu: “Dám hỏi tam đệ, khi nào ngươi biết chuyện này? Rồi liên lạc với Lý Tu Tề thế nào?”

Chuyện này vốn chẳng phải do Khánh Vương khởi xướng, mà là Dung Vương. Chẳng qua Khánh Vương nhanh nhạy, cảm thấy đây là cơ hội tốt để lật đổ Thuần Vương, bèn phơi bày chuyện mình liên lạc bí mật với Lý Tu Tề ra. Gã bắt đầu liên lạc với Lý Tu Tề là khi Thuần Vương Lý Sâm chiến thắng trở về. Khi Lý Sâm ở tây bắc, Lý Tu Tề vẫn luôn ở kinh thành giúp hắn tìm hiểu tin tức, tự nhận có công rất lớn. Kết quả Lý Sâm lại bổ nhiệm nam sủng làm Trưởng sử phủ Thuần Vương, mà người nhà họ Nguyên khi ấy đang không ngừng thâm nhập vào phủ Thuần Vương nhận ra cơ hội, cứ thế trở thành đồng minh của Lý Tu Tề. Lý Tu Tề là học sinh nghèo đã gian khổ học hành mười năm, lại kiêu ngạo. Nhưng từ khi mất chức quan, gã mới hiểu sự kiêu ngạo của mình hoàn toàn chẳng có chỗ sử dụng khi ở trước mặt quyền quý. Gã hết lòng làm việc cho Thuần Vương, thế mà Thuần Vương lại thà rằng lấy chức quan dỗ nam sủng của mình chứ không sử dụng gã. Lý Tu Tề cũng chẳng muốn làm việc dưới quyền một nam sủng, vì thế đã chuyển hướng sang nhà họ Nguyên. Chuyện dơ bẩn giữa Thuần Vương với Thuần Vương phi trong vương phủ sau này, đa phần là gã loan truyền ra phố phường.

Tề Vân Nhược nhìn Lý Tu Tề thật lâu, mới nói: “Lý tiên sinh, Vương gia đối xử ngài không tệ.”

“Vương gia đối xử không tệ?” Mặt Lý Tu Tề kích động, đỏ phừng: “Nếu Vương gia đối xử không tệ vì sao không cho ta cơ hội? Ta đọc sách thánh hiền hơn hai mươi năm, Vương gia lại bảo ta nghe làm theo lời ngươi! Dựa vào đâu! Sinh ra là đàn ông, ngươi lại làm tất cả những chuyện nhục nhã kia, ngươi có…”

“Được rồi!” Tô Viễn cắt ngang bọn họ, cười khẩy một tiếng: “Tề Trưởng sử, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ hay sao?

Y đáp: “Muốn vào có thể vào. Nhưng nhà sau Vương phủ toàn là nữ quyến địa vị cao quý, không thể mặc cho đám lính lộn xộn gan góc các ngươi muốn đụng là đụng! Bây giờ ta phải mời nữ quyến nhà sau vào viện chính, các ngươi không được vào đấy!”

“Nằm mơ!” Tô Viễn đáp: “Trên thánh chỉ cũng không ghi không được điều tra viện chính Vương phủ.”

“Trên thánh chỉ kia có viết là ngươi có thể tùy ý làm nhục nữ quyến vương phủ ư? Phó tướng Tô, phi tần vương phủ một chính hai trắc, đều trên cấp bậc ngươi. Trong phủ còn có cả hai vị công chúa được thánh thượng đích thân phong. Nếu quấy nhiễu tới ai, ngươi có bao nhiêu mạng đền?”

Tô Viễn phút chốc im bặt, y nói tiếp: “Có một vị thầy thuốc lớn tuổi bị lính của ngươi cản bên ngoài Vương phủ, vị thầy thuốc này là ta mời đến khám bệnh cho Vương phi nhà ta. Bây giờ ngươi kêu người tránh cho thầy thuốc vào!”

Tô Viễn lạnh lùng quát: “Càn rỡ! Bổn tướng quân tới điều tra Vương phủ! Không phải đến làm người hầu ngươi! Ngay giờ phút này, thường dân không thể vào vương phủ!”

Dường như Cảnh Vương nhớ ra cái gì, nói: “Ban đầu sứ thần tới nước Tân Nguyên, đề xuất ý kiến muốn rút thám tử ở kinh thành về, sau này đúng thật là có mấy người trở về bên đó… trong số quan viên đi sứ, hình như phó sứ kia có mối quan hệ không hề mỏng với nhị đệ. Cho nên là, thời gian đó Quốc chủ nước Tân Nguyên đã bàn bạc xong với sứ giả Quý Hoàn, xem xem có thể để nhị đệ sử dụng ai, thì người đó có thể ở kinh thành, là vậy à?”

Lý Sâm nhìn gã. Trong điện Võ Anh bây giờ đầy những trọng thần và Vương gia, không có người không liên quan. Chuyện Quý Hoàn từng sống ở phủ Thuần Vương tuy là bí mật, nhưng không phải không có dấu vết để lần tìm. Quý Hàn Tùng quỳ trên đất, vội vàng nói: “Trước khi ra làm quan đúng là khuyển tử từng giao thiệp với Thuần Vương, nhưng khuyển tử thi đỗ khi Thuần Vương đã rời kinh.”

Lý Sâm cười: “Đại hoàng huynh quả là quan tâm đệ, ta giao du với ai ngài cũng biết. Thật ra ta cũng biết một vài bè bạn đại hoàng huynh có qua lại như là Hà đại nhân từng làm huyện lệnh huyện Hà La, và còn …”

Đồng tử Cảnh Vương co lại, song Lý Sâm không nói thêm, hắn ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng. Ông ấy ngồi trên chiếc ghế quý phi, trông như đang xem một trò hề, lại còn muốn khiến cho trò hề này càng lúc càng nghiêm trọng chứ không phải để nó kết thúc. Ông ta không để ý đến chất vấn của Cảnh Vương với Lý Sâm, mà lại hỏi: “Thiếp thất họ Trịnh kia còn nói gì?”

“Đại nhân…” Một nội thị đã chạy đến bên cạnh Tề Vân Nhược, sốt ruột nói: “Bây giờ Vương phi nương nương uống không vô bất cứ thuốc gì, sắp sửa, sắp sửa…”

Tề Vân Nhược nhìn Tô Viễn một cách lạnh lùng: “Phó tướng Tô, ngươi nghe không? Nếu ngươi không đưa lão thái y tới, Vương phi ra cớ sự gì, có thể phải tính trên người ngươi đấy!”

Tô Viễn hơi do dự, mời một ông thầy thuốc tới đây lẽ ra sẽ không ảnh hưởng gì đến gã, nhưng giờ mà gã đồng ý thì như thể gã thua.

“Ta muốn hỏi ngươi vài câu. Trên thánh chỉ Hoàng thượng đưa cho ngươi đã viết gì? Đã định tội Thuần Vương chưa? Nếu chưa, Vương phi vẫn là đang là Vương phi nhất phẩm được sắc phong, là con dâu Hoàng thượng Hoàng hậu. Ngươi phải hiểu rõ ràng hậu quả!” Tề Vân Nhược nói.

Tô Viễn hung dữ quát: “Tìm lão thầy thuốc đó đến đây! Ông ta tên gì?”

Y thở phào nhẹ nhõm: “Thầy thuốc này đã bảy mươi tuổi, ngồi xe ngựa Vương phủ, cũng do thị vệ Vương phủ đánh xe. Thầy thuốc họ Ngô.”

Tô Viễn khoát tay cho người đi, sau đó cười lạnh: “Bây giờ ngươi còn cớ gì ngăn cản bọn ta. Giờ này đã chậm trễ rồi, bổn tướng quân còn phải vào cung diện thánh, nếu ngươi không tránh, đừng trách bổn tướng quân không nói tình cảm!”

“Hồi bẩm thánh thượng, thiếp thất kia rất cứng miệng, không hề nhận tội thám tử, chỉ nói chính mình làm việc cho Thuần Vương. Ả cũng không hé môi cách thức tuồn tiền mà Thuần Vương cùng cha con họ Trịnh làm thâm hụt. Thời gian qua Thuần Vương và Trình Văn Kiệt qua lại thân thiết, nhưng khi Cảnh Vương điện hạ giám thị Bộ Hộ thì từ chối hợp tác.”

Người nói chính là Tông Chính tự Khanh, Bắc Xương Hầu, cũng là cha vợ Khánh Vương.

Bây giờ những người này nối thành sợi thừng, muốn kéo Thuần Vương xuống dưới, hoàn toàn mất đi khả năng được phong Thái tử, rồi đấu lẫn nhau sau.

Lý Sâm cười cười: “Cho nên chỉ cần lời nói của người một phụ nữ, một tên phản bội phủ Thuần Vương. Các vị huynh đệ lẫn các vị đại nhân đã sốt ruột định tội ta à?”

Dung Vương nói: “Nhị hoàng huynh có tội không, chờ Phó tướng Tô điều tra phủ Thuần Vương xong, chúng ta thấy là biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.