Mùng 6 tháng 2, canh tư, Tề Vân Nhược thức dậy, bảy tám cô hầu đồng loạt vây quanh giúp y mặc lễ phục đỏ thắm thêu chỉ vàng. Y hãy còn ngái ngủ, giang hai tay tuỳ các cô làm việc. Lục Lam bưng một chén bánh trôi nước tới, nói: “Chủ tử ăn mấy miếng đi, nô tỳ nghe bảo đến tối ngài cũng không có cơ hội ăn gì đâu.”
Y ngồi xuống, chìa chân cho người ta thay giày giúp, há miệng ăn được hai viên bánh trôi thì lắc đầu tỏ vẻ thôi.
Hôm nay là đại hỷ của y và Lý Sâm, nhà nhà cùng vui. Trông ra xa, mọi người trước mặt y đều mang theo ý cười, ấy mà trong lòng y lại ngẩn ngơ khó hiểu, là thế ư … hôm nay, y sẽ cùng Vương gia … à không, là Hoàng thượng, thành thân ư?
Lễ phục của y phức tạp mà trang trọng, do mười tám nữ thợ thêu thêu thùa gấp gáp, làm xong trong vòng nửa tháng. Y thử đứng dậy, chỉ cảm thấy nó quá là vừa dày vừa nặng, còn trên đầu là chiếc mão nam hậu Cửu Long Tứ Phượng đã được sửa lại. Trời tảng sáng, các nữ tì lui xuống, một quan viên Bộ Lễ bước vào, nói: “Hậu quân, ngài nên đi rồi.”
Tề Vân Nhược gật đầu. Cửa chính viện Mặc Liên mở, các tôi tớ quỳ gối đồng thanh hô thiên tuế. Tề Vân Nhược khoát tay, bước đi trên tấm thảm đỏ tươi, thẳng ra bên ngoài.
Người xưa nói, vợ đế vương không thể gọi là ‘vợ’, bởi ‘vợ’/qī/ trại âm với ‘bằng’/qí/, mà trên đời này không một ai có thể ngang vai ngang vế với đế vương, cho nên mới gọi là ‘hậu’. Sau khi Tề Vân Nhược được sắc phong làm Hoàng hậu, Lý Sâm xuống lệnh đổi xưng hô từ ‘nương nương’ thành ‘quân’, phi thiếp của hắn đều ở lại phủ Thái tử, trong cung ngoài vài vị Thái phi, đã không còn chủ tử nào có thể được gọi là ‘nương nương’ nữa.
Sau khi Lý Sâm làm lễ bái tổ tiên xong thì tới Cung Từ An, dập đầu với Thái hoàng Thái hậu. Hôm nay Thái hoàng Thái hậu cũng diện lễ phục chính thức, bà chờ hắn đứng dậy, gọi sang ngồi xuống cạnh mình, hỏi: “Bà nghe nói con sẽ xuất cung, tự mình tới phủ Thái tử đón dâu?”
Lý Sâm gật đầu.
Thái hoàng Thái hậu nói: “Đại Khang ta chưa từng có Hoàng đế tự đón dâu.”
Hắn cười cười: “Tổ mẫu cứ xem như con muốn đi đi.”
Thái hoàng Thái hậu thở dài xa xăm, biểu cảm phức tạp: “Con à, bà biết con thích thằng bé. Trước kia bà chưa từng nghĩ con sẽ làm chuyện mà nghìn đời đế vương chưa từng làm. Thậm chí bà còn từng nghĩ, con đưa Tề Ngọc Trạch về cung rồi bà sẽ che giấu cho các con.”
“Bà nội à,” Hắn nói một cách nghiêm túc: “Cả đời Tiểu Tề thiếu mấy chữ ‘danh chính ngôn thuận’. Từ khi sinh ra đến nay, em ấy chưa được ai công nhận thân phận một cách quang minh chính đại. Con không muốn làm em tủi thân nữa, con muốn ở trước mặt bàn dân thiên hạ, trao cho em thứ em không có.”
“Ưm…ừm,” Thái hoàng Thái hậu gật đầu, ánh mắt dịu dàng: “Bà hiểu, con yên tâm đi đi. Ôi trời, trước đó bà quên để ý, con đón dâu ở phủ Thái tử thế này thì đặt phủ Tử Dương Bá ở đâu?”
Lý Sâm dửng dưng: “Tiểu Tề đã chẳng còn quan hệ gì với phủ Tử Dương Bá nữa.”
Thái hoàng Thái hậu thôi nói, đẩy nhẹ Lý Sâm. Lý Sâm đứng dậy, lại dập đầu lần nữa với bà: “Bà nội, sau đại hôn, con sẽ ra chỉ triệu trưởng tỷ về kinh thành thăm nhà.”
“Dao Nhi …” Trong mắt Thái hoàng Thái hậu lóe lên ánh nước trong suốt.
“Con đi thưa tổ mẫu.”
“Ừ, sau này các con hãy sống tốt.” Bà lau khoé mắt, nhìn vào hắn.
Lý Sâm đúng thật là vị vua đầu tiên tự mình đón dâu. Bên trong hoàng thành chẳng có mấy ai nhàn nhã, khi hắn phóng ngựa đến trước phủ Thái tử, Tề Vân Nhược đang dẫn người đến trước cổng. Y nghe thấy tiếng, nhìn xa xa, thấy hắn đang tiến tới đây thì không khỏi nở nụ cười.
Lễ phục của họ rất giống nhau, chẳng qua trên y phục của Lý Sâm thêu vòng tròn họa tiết rồng; trên y phục của Tề Vân Nhược ngoại trừ phượng hoàng còn có hoa cỏ đại diện cho Hoàng hậu, phối kèm với trang sức lộng lẫy, ấy mà nó lại toát lên sự phóng khoáng chẳng chút nữ tính. Lễ phục đại hôn của Hoàng hậu là đại diện của một chuẩn mực pháp luật, mở ra một triều đại mới, đại biểu cho quốc gia này tồn tại một người cao quý nhất khác chỉ sau hoàng đế.
Lý Sâm cũng đã thấy Tề Vân Nhược. Suy nghĩ của Tề Vân Nhược bỗng quay ngược về sáu năm trước, nhưng khi ấy Lý Sâm không đến phủ Tử Dương Bá đón dâu, xe ngựa của y lẫn trong số của hồi môn của Tề Nghê Quần. Lưu Tô không cho y kéo rèm, sợ người ta bắt gặp, thế nên chẳng ai biết trong một chiếc xe ngựa có giấu một chàng thiếu niên.
Lý Sâm xuống ngựa, đi về phía Tề Vân Nhược. Tề Vân Nhược say mê nhìn hắn, người đàn ông đã cho y tất cả. Sáu năm trước rời khỏi phủ Tử Dương Bá, quỹ đạo cuộc đời y đã bị cải biên.
Hắn chìa tay tới, y đưa tay cho hắn, hai người chẳng nói lấy một câu. Hắn nhảy lên ngựa, y được kéo lên theo, ngồi phía vòng tay ôm eo hắn.
“Đi—”
Lý Sâm từng nghĩ, tiên đế từng có tình cảm với Chu hậu không? Chu hậu là sư muội của tiên đế, đoan trang mỹ lệ, khi ấy họ Chu chẳng có thế lực lớn như họ Nguyên, cuối cùng tiên đế vẫn chọn lập Chu hậu chứ không phải Nguyên thị, có thể thấy là vẫn có tình cảm với bà ấy. Sau khi tiên đế lấy Chu hậu về, âm thầm thúc đẩy Chu hậu đối đầu với Lam Thái hậu đương thời, mâu thuẫn giữa hai người phụ nữ mỗi một sâu, cuối cùng bùng nổ ở chỗ Lý Sâm. Sau cùng Lam Thái hậu vì cháu nên hoà giải với Chu hậu, rồi đóng cửa Cung Từ An. Tiên đến có tình cảm với Nguyên thị không? Nguyên thị cũng là người đã đến tuổi bốn mươi, song dù tiên đế sủng ái bất cứ phi thiếp trẻ trung nào, cũng chưa từng hờ hững với Nguyên thị, yêu chiều từ năm này tới năm nọ khiến mẹ con Nguyên thị không còn nhìn rõ vị trí của mình nữa. Nếu không phải Khánh Vương lầm đường lạc lối biết quay đầu, giúp mẹ con họ có một con đường sống, thì Nguyên thị hiện tại chưa chắc có thể sống bình yên trong cung làm Hoàng Quý Thái phi của bà ấy.
Tiên đế làm quân chủ gần năm mươi năm, ông ấy có vô số phụ nữ. Sau khi Lý Sâm lên ngôi đã chuyển những phi thiếp trẻ tuổi ra khỏi cung, tiếng khóc oán của phi tần gần như rúng động trời xanh, mấy ngày trước các cô còn được tiên đế nâng niu trên tay, các cô còn nằm mộng sinh con trai cho tiên đế để được mẹ quý nhờ con. Lý Sâm chết lặng nhìn các cô rời đi từng tốp, sau này những cô gái hơn mười tuổi ấy chỉ có thể làm bạn với đèn xanh phật cổ.
Đây là vương quyền, là ảo tưởng mong ước của vô số người. Hắn thậm chí chẳng cần cất lời, của cải và phụ nữ sẽ ùa lên; hắn nói một câu, thứ không nên xuất hiện trước mắt hắn sẽ như bụi tán khói tan. Nhưng Lý Sâm nghĩ thứ cảm giác ấy quá lạnh, u ám rét cóng đến buốt xương, tựa như ngồi đơn độc trên đỉnh núi cao ngất, gió lạnh quật từ cơn, vô ý thôi hắn sẽ bị gió hất xuống vách đá sâu hun hút.
Tay Tề Vân Nhược vòng qua eo hắn, lực rất nhỏ nhưng lại như tiếp cho hắn vô vàng sức mạnh, qua đó hắn có thể cắm rễ trên sườn núi, đứng thẳng một cách vững vàng, từ đó chẳng lo ngã đổ. Nếu không có sự xuất hiện của Tiểu Tề, bây giờ hắn sẽ có dáng vẻ thế nào?
Có lẽ Tề Nghê Quần sẽ không chết, có lẽ sẽ sinh đích tử cho hắn. Quý phi và Vi phi sẽ không gây ra gió to sóng lớn gì khi có hắn áp chế. Rồi sau đó hắn sẽ có thêm nhiều người phụ nữ khác, được đưa tới từ khắp mọi miền, năm cách năm. Sẽ sinh được rất nhiều con cái, những đứa con ấy trưởng thành sẽ tranh đấu không dứt. Mình có thể đứng đó ngoảnh mặt làm thinh ư? Lý Sâm cười cười, nếu không có Tiểu Tề, có lẽ mình đã chết ở tây bắc rồi.
Đế vương đại hôn, lụa đỏ mười dặm. Lý Sâm phóng ngựa bay qua, Tề Vân Nhược ngồi sau lưng hắn cười bảo: “Hoàng thượng à, đâu cần chạy nhanh, chưa muộn giờ lành đâu.”
Hắn kéo dây cương, chờ ngựa từ từ dừng lại, đột nhiên chuyển hướng, dặn: “Ôm chặt.”
Quan viên hỗ trợ bên cạnh nháo nhào hoảng sợ: “Hoàng thượng, ngài đây là tính đi đâu?”
“Hoàng thượng…”
Tề Vân Nhược biết hắn muốn làm cái gì, vùi đầu sau lưng hắn, cười to. Xiêm áo gấm đỏ tươi của y bị gió thổi tốc lên.
Sau khi Lý Sâm cưỡi ngựa ra khỏi hoàng thành, Tề Vân Nhược nghiêng mình nhìn quang cảnh hai bên. Dân chúng ngoài thành kinh ngạc nhìn hai người họ, qua một lúc, những người đó mới quỳ xuống, cả đám ngẩng mặt nhìn vị vua trẻ tuổi mới của Đại Khang cưỡi ngựa chở Hoàng hậu của hắn chạy phóng như bay.
Tới chính ngọ (giữa trưa), Lý Sâm dẫn Tề Vân Nhược đi từ cổng chính cổng Thái Hoà vào trong cung. Tề Vân Nhược ngẩng đầu nhìn tấm biển cực to kia, chợt cảm thấy Lý Sâm dần dần tăng thêm lực nắm tay mình, y nghiêng sang nở nụ cười, sải bước qua lằn ranh ấy — hồi trước vào cung diện thánh hai lần y đều không đi bằng lối này, rồi khi Lý Sâm lên ngôi, y cũng không bước vào cung. Sau khi vào cung, Tề Vân Nhược lên kiệu ngồi, họ sẽ làm đại lễ ở Thần điện Tím, sẽ ba quỳ chín lạy trước mặt Thái hoàng Thái hậu, kết làm phu thê.
Lý Sâm dắt Tề Vân Nhược đứng dậy. Thái hoàng Thái hậu vẫy tay bảo y bước qua, bà nhìn y. Y nhớ tới Lý Dao vốn đang ở tây bắc, bỗng thông suốt, gọi một tiếng: “Bà nội.”
Nụ cười của bà càng thêm dịu dàng. Bà vẫy tay, ma ma kế bên dâng lên một cái khay, bà tự mình cầm món đồ trên đó đặt vào tay Tề Vân Nhược: “Bà già rồi, có con tới đảm đương việc này thì bà có thể hoàn toàn hưởng phúc.”
Tề Vân Nhược nhìn con dấu Hoàng hậu đang cầm trên tay, gật đầu: “Con sẽ không phụ lòng kỳ vọng của bà đâu ạ.”
Chờ sau khi hoàn thành một đống lễ tiết tỉ mỉ rườm rà, Tề Vân Nhược ngồi trên long sàng trong tẩm cung ở Thần điện Tím, chờ kết thúc cung yến. Trước kia khi lễ thụ phong của các Hoàng hậu xong, họ đều sẽ ở trong Cung Cảnh Dương chờ Hoàng đế đến, nhưng ở đây Lý Sâm đã bố trí địa điểm đại hôn của họ thành Thần điện Tím – nơi chỉ thuộc về vua chúa. Buổi chiều hắn và y cùng nhận triều bái của bách quan xong thì bắt đầu cung yến, uống cạn mấy ly rượu, cung nhân chầm chậm dẫn y tới nơi này. Y đã nói trước với Lý Sâm, y không muốn ở đó đến khi tàn tiệc rượu cho lắm. Tuy hắn không biết tại sao, nhưng vẫn đồng ý.
Tề Vân Nhược chờ bên trong Thần điện Tím, hai cung nhân mỗi người đứng một bên. Tề Vân Nhược nhìn bày biện xung quanh, nghĩ tới mấy tháng nay Lý Sâm đều ở một mình trong này, không khỏi bắt đầu tò mò.
“Hậu quân … “
Y cười nói: “Ta loanh quanh chút, các cô không cần theo.”
“Vâng.”
Thần điện Tím là cung điện lớn thứ ba trong cung, nguy nga đồ sộ; điện trước là khu vực đế vương làm việc, điện sau là tẩm cung. Địa thế ở đây cao vô cùng, có thể nhìn thấy cung điện khắp nơi, thu tất cả vào tầm mắt. Lý Sâm ở đây mấy tháng không thay đổi bố cục mấy, chỉ thay đổi vài chi tiết sao cho giống trong vương phủ. Đồ cá nhân của Tề Vân Nhược được phủ Thái tử chuyển tới từ hôm qua, Lý Sâm bèn để lại đây, không chuyển sang cung điện khác. Y lục thấy vật trang trí cầm tinh mười hai con giáp bằng ngọc lưu ly, và cả quyển sách gần đây mình đang đọc.
Màn đêm buông xuống, giọng thông báo Lý Sâm về cung vang lên. Tề Vân Nhược đảo mắt, nhìn sang Lục Lam đã cùng mình vào cung, Lục Lam hiểu ý, cầm một tấm vải lưới đỏ phủ lên đầu y. Lúc Lý Sâm bước vào còn thoáng sững sốt, song nhanh chóng hiểu ra, cười hỏi: “Em về sớm là vì cái này à?”
Y nói: “Em thấy cắt sửa xong chẳng còn được bao nhiêu quy củ, này mình có thể giữ ha.”
“Ừm.” Hắn ngồi xuống cạnh y.
Hai cung nữ đã sắp xếp sẵn, dâng rượu hợp cẩn lên. Tề Vân Nhược và Lý Sâm mỗi người cầm một chiếc muôi, Lý Sâm để ý thấy Tề Vân Nhược đang quan sát mình, bèn nói: “Ban nãy ta không uống giọt rượu nào.” (muôi hợp cẩn dạng nửa bầu hồ lô chẻ dọc)
Khi này y với gật đầu, uống một hơi cạn sạch chiếc muôi ấy. Con đàn cháu đống họ không cần ăn, ngồi giường nguyện nhiều con nhiều cháu cũng chẳng cần làm. Lý Sâm khoát tay cho mọi người ra ngoài hết, thắc mắc, hỏi: “Sao phải phủ thêm khăn vậy?” Hắn vốn tưởng Tiểu Tề không thích người ta xem mình là con gái, rồi thực hiện lễ tiết giống như phái nữ.
Y đáp: “Em không muốn Người vừa vào là thấy được em.”
“Tại sao?”
“Chẳng tại sao cả.”
Lý Sâm đánh giá Tề Vân Nhược, Tề Vân Nhược ở sau lớp voan nhìn hắn, cuối cùng hắn đưa tay xốc tấm vải lên. Đèn dầu nhấp nháy, trong đôi mắt Tề Vân Nhược lấp lánh ánh sáng. Hắn đặt tay ra sau đầu y, áp mặt y về phía mình.
Răng môi cả hai giao triền, Tề Vân Nhược nhắm mắt, từng cảnh cũ tái hiện lại trước mắt — Tại hành lang trên mặt hồ chỉ là một cái thoáng nhìn xao xuyến. Lần y được nhìn Lý Sâm một cách rõ ràng, hẳn hoi là khi hắn thành thân ở ngoài viện Đông Mai, tự mình mở cửa sổ là đã trông thấy bóng dáng hắn, y chẳng ngờ tới hắn sẽ bất thình lình quay đầu. Lần tới là sang ngày, y bị Lưu Tô bắt đi hầu Vương gia, Vương phi thức giấc. Y quỳ trước mặt hắn, hắn bảo y ngẩng đầu.
Y nhớ lại hương hoa quế nơi nơi, mình đã uống rượu ở chỗ Quý Hoàn rồi ngủ quên trong bụi hoa. Ngờ đâu khi tỉnh giấc liền gặp Vương gia, Vương gia lặng thinh nhìn y, chẳng nói chẳng rằng. Y bảo y đi lạc rồi, Vương gia bèn đỡ y dậy, chỉ đường về viện Đông Mai.
Y nhớ khi Tề Nghê Quần ám chỉ mình tới hầu hạ Vương gia, lần đó y nhớ mẹ ruột, không kìm nổi bật khóc. Vương gia ngồi bên cạnh bảo y hãy nghỉ ngơi cho khoẻ.
Y nhớ về trận tuyết rơi, y theo phía sau Vương gia, lần đầu tiên Vương gia nói lên khát vọng của Người.
Y nhớ lại buổi tối hôm đi chợ người, phải ngủ lại viện Mặc Liên, y hơi sợ vì Vương gia trông rõ là tức giận. Nhưng ở trên giường, Người xoa mặt y, vẻ mặt dần dần dịu đi. Màn vừa dày vừa nặng, tầng tầng lớp lớp che đi ánh nến bên ngoài, tuy khi thức dậy có cảm giác vừa ngượng vừa lúng túng, nhưng y lại nhớ rõ mồn một cảnh tượng ngày đó, nhớ rõ mồn một nhiệt độ thân thể Vương gia.
Y nhớ tiếng kèn tây bắc, lộ trình về kinh, nhớ nửa năm giấu tài, nhớ cái ngày trời chưa tỏ thì đã có tiếng bước chân cùng tiếng gõ cửa dồn dập.
Nếu không gặp Người … trông mình bây giờ sẽ ra sao? Tề Vân Nhược tự hỏi. Y nào biết hôm nay Lý Sâm cũng suy nghĩ cùng một vấn đề, nào biết Lý Sâm cũng mừng như mình, mừng vì trời đất thương xót, để họ gặp được nhau giữa nhân gian mênh mông.
“Tiểu Tề.”
“Em đây.”
Lý Sâm xoa mặt Tề Vân Nhược một cách vô cùng thân mật. Hắn kéo y đứng dậy, bước ra cửa điện. Tề Vân Nhược men theo ánh mắt của hắn nhìn lên bầu trời, từng đóa pháo hoa nở bung sáng bừng. Tại Thần điện Tím trên cao này, chỉ có hai người Lý Sâm và Tề Vân Nhược, Lý Sâm nói: “Đời ta có lẽ sẽ xin lỗi rất nhiều người. Khi em biết ta, ta cũng đã có thê thiếp quây quần, con cái nam nữ đủ đầy. Nhưng từ hôm nay trở đi, toàn bộ tình yêu ta đều trao hết cho em, Tiểu Tề…” Lý Sâm nhìn vào y mà nói.
“Em chưa từng hối hận.” Y nhoẻn môi cười.
Một đoá pháo hoa cực đại nở rộ trên đỉnh đầu họ. Tề Vân Nhược ngẩng đầu lên, thấy đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, thấy bản thân mình đang ở kế bên người đàn ông này. rồi nghĩ thầm, ông trời chung quy không bạc đãi mình. Y tựa vào Lý Sâm, giang tay ôm lấy hắn.
Họ sẽ luôn bên nhau, mãi cho đến năm tháng cuối cùng của mình.