Chân khí trong nội thể cuồn cuộn lưu động, ngảng đầu nhìn lên trên trời thì thấy mây đen đàn ồ ạt kéo đến, cúi đầu nhìn xuống biển thì thấy sóng dữ nhấp nhô, cánh tay giơ lên thì lôi đình đánh xuống và bị bàn tay nắm lấy, nhưng chẳng hề có vết thương gì. Trong lúc hô hấp thôn thổ, núi có thể hủy, biển có thể cắt, có thể thôn nhật, có thể thổ nguyệt.
Kêu thiên không phân khai thì mây đen liền lộ ra một khe nứt, rồi hướng về hai bên mà di chuyển, Kêu biển phân khai thì mặt biển hạ sâu xuống dưới lộ ra một cái rãnh sâu mấy ngàn xích. Giữa phiến thiên địa này, tất cả mọi chuyện đều nằm trrong sự kiểm soát, đó chính là đế cấp, trong lòng Phong Vân Vô Kị sung mãn vô hạn hỉ duyệt.
Lăng không bước đi trên mặt biển, những nơi đi qua thì sóng dữ liền bình lặng, mây đen dừng lại, Phong Vân Vô Kị cứ như thế mà từng bước từng bước một đi về phía bờ, ở sau lưng -- sóng dữ bị áp chế dần dần nhô cao lên.
"Ngươi đúng là một người khiến cho người ta giật mình." Một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến.
Phong Vân Vô Kị hướng về nam nhân áo đen mà gật đầu: "Công lực của tại hạ đã khôi phục rồi."
"Hơn nữa lại còn có đột phá." Nam nhân áo đen nói, sau đó xoay người lại, đi về phía Hiên Viên Khâu mà đi: "Đi thôi, chúng ta cần phải li khai, mỗi một người dừng lại ở đây không được quá một tháng, đưng nhiên -- nếu như ngươi muốn ở lại đây trường kì giống như bọn họ thì ngoại lệ rồi."
Nam nhân áo đen ngẩng đầu nhìn vào trong động huyệt vòm cung ở Hiên Viien Khâu, nhìn vào một người khoanh chân ngồi trong đó, thân thể bị dây xích sắt đâm xuyên, hiển nhiên là y tự nguyện bị trói buộc với nơi này.
Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên, mục quang lướt qua trùng trùng khôn gian rồi dừng lại trên thân thể của một khốn đồ tựa như sắp chết, đột nhiên người đó cũng tựa hồ như cảm thấy mục quang của Phong Vân Vô Kị dưng lại ở trên thân thể mình, cái đầu cúi xuống đột nhiên dần dần ngẩng lên, dưới bộ tóc đa phần là màu trắng là cặp mắt lấp lánh tinh quang, khí tức cưỡng hãn đó khiến cho đế cấp như Phong Vân Vô Kị cũng cảm tháye kin hhãi không thôi.
"Chúng ta sẽ gặp mặt lại nhau, tộc nhân."
Phong Vân Vô Kị giật mình kinh hãi, chấn kinh nhìn vào người đó, thì thấy đôi môi của người này chẳng hề động đậy, cũng không phải là dùng thần thức "nói" vang lên trong đầu của y, cái câu này -- hoàn toàn là do Phong Vân Vô Kị đọc được từ trong mắt của đối phương.
Phong Vân Vô Kị sửng sờ nhìn vào người này, trong lòng chấn động: "Ta sẽ không quay trở lại, ta sẽ không ngồi trong động huyệt vòng cung này mà tự trói mình cả vạn năm." Trong lòng Phong Vân Vô Kị thầm nói, người đó tựa hồ như nhìn thấu tâm tư của Phong Vân Vô Kị nên trong mắt lộ ra thần sắc cảm thán, sau đó lại cúi đầu xuống, lại bất động như cũ, trên thân thẻ của ông ta chẳng hề cảm giác thấy bất kỳ một chút sinh cơ nào cả.
"Đi thôi." Thanh âm của nam nhân áo đen lại một lần nữa vang lên bên tai của Phong Vân Vô Kị.
Mục quang lướt qua hàng loạt Triêu Thánh Giả áo đen, Phong Vân Vô Kị càng nhìn càng kinh tâm, như quả chưa tiến nhập đế cấp, y có lẽ sẽ không chấn kinh như thế, nhưng sau khi tiến nhập vào đế cấp thì thần thức cường đại hơn rất nhiều. Nguyên bổn những người nhìn không thấu hư thật thì giờ đây cũng đã có khả năng nhìn ra được một chút.
"Trời ơi! Làm sao lại có nhiều đế cấp cao thủ đến vậy! Nhưng lại chẳng có một ai mà ta quen biết, càng có nhiều người hơn mà ngay cả ta với thực lực như hiện tại mà vẫn vô pháp nhìn thấu hư thật!!" Trong lòng của Phong Vân Vô Kị đang bôn đằng chẳng khác gì bắc hải, không ngừng nhấp nhô cuồn cuộn, tình tự khó mà bình tức cho được: "Ta tại Thái Cổ cũng đã hơn hai vạn năm, nhưng lại chưa hề phát hiện ra ở tại Thái Cổ này lại có nhiều cao thủ đến vậy, bọn họ rốt cuộc là thuộc về thế lực nào? Nếu như có một thế lực nào mà có nhiều cao thủ đến thế thì hoàn toàn có thể hoành tảo Thái Cổ!!!"
Phong Vân Vô Kị cơ hồ như đã không dám tin vào mắt mình, một Hiên Viên Khâu bé nhỏ, diện tích cũng không đủ mấy ngàn dặm vuông, nhưng tại thời khắc này, những cao thủ hướng thánh trên phiến thổ địa này lại đủ để khiến cho bất kì ai động dung biến sắc.
Từ Bắc Hải Hiên Viên Khâu đi ra, Phong Vân Vô Kị còn vẫn chìm đắm trong một loại cảm giác hoảng hốt, lần kinh lich này thật quá chấn hãi rồi, khiến cho y không dám tin vào cặp mắt của mình.
Hai người bước chân trên tuyết, đầu có đội gió tuyết, nam nhân áo đen xoay người lại đối với Phong Vân Vô Kị nói: "Hiện tại ngươi không chỉ hồi phục công lực, mà võ công cũng đã càng tiến thêm một bậc, cả Thái Cổ này lại nhiều hơn một cao thủ đế cấp … hiện tại, cũng là lúc chúnga ta nên chia tay rồi, trước khi đặt chân vào Hiên Viên Khâu, ta đã hứa với ngươi là sau khi đi ra thì nếu như ngươi có vấn đề gì thì ta đều sẽ hồi đáp, ngươi nói đi."
"Tại hạ hy vọng tiền bối nói cho tại hạ biết danh tự của tiền bối?" Mắt của Phong Vân Vô Kị xuyên thấu gió tuyết trùng điệp mà nhìn vào nam tử áo đen.
Trong mắt của nam tử áo đen hiện xuất một chút do dự, sau đó một chốc liền nói: "Được rồi, danh tự của ta là Huỳnh Hoặc!"
"Huỳnh Hoặc? … Huỳnh Hoặc?" Trong lòng Phong Vân Vô Kị lẩm bẩm đi lại nhiều lần, trong đàu chẳng có chút án tượng nào với danh tự này nhưng lại cố ghi nhớ thật kĩ.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.xyzNam nhân áo đen nãy giờ vẫn quan sát phản ứng của Phong Vân Vô Kị, thấy y có chút mang nhiên, trên mặt liền lộ ra thần sắc nhẹ nhõm: "Ta đã nói cho ngươi biết được danh tự của mình, nhưng ta hy vọng ngươi đừng có nói với những người khác, cũng không thể cáo tố cho Thánh Điện biết là ngươi đã gặp ta, ngươi có thể đáp ứng hay không?"
Nam nhân áo đen trên mặt lộ xuất biểu tình nghiêm túc, Phong Vân Vô Kị gật gật đầu, có hơi sửng sốt một chút rồi sau đó nói: "Tiền bối, những người đó … tại sao? …."
"Bọn họ đều không thuộc về bất kì thế lực nào, chỉ là một đám nam nhân đầy nhiệt huyết, đi khỏi Hiên Viên Khâu, đi khỏi bắc hải, tuyệt đại đa số người trong đó -- ngươi đều sẽ không gặp lại, trừ phi tộc của ta đối mặt với tuyệt cảnh sinh tử, nếu không, bọn họ đều vĩnh viễn không nghe không thấy, một thân một mình trải qua những tháng năm dài dẳng."
Huỳnh Hoặc thở dài một tiếng, liếc sang Phong Vân Vô Kị một cái rồi thở dài nói: "Ta cũng là một thành viên trong đó!"
Phong Vân Vô Kị im lặng, mưa tuyết dày đặc lướt qua thân thể, từng phiến từng phiến tuyết hoa đong đầy đôi vai.
"Ngươi còn muốn biết chuyện gì nữa không?"
Phong Vân Vô Kị có chút mang nhiên lắc lắc đầu, những chuyện nên biết thì Đại Tự Tại tán nhân cũng đã cho y biết rồi, biết được danh tính chân thật của nam nhân áo đen, trong lòng Phong Vân Vô Kị cũng không còn nghi vấn gì nữa.
Nam nhân áo đen nhìn chằm chằm váo Phong Vân Vô Kị thấy y vẫn im lặng như thế một lúc lâu, liền trầm ngâm trong chốc lát, mở miệng nói: "Cảnh cáo ngươi một câu, đừng có ý đồ thiêu chiến với những nhân vật cấp vực chủ, Thánh Điện đối với những vực chủ này sớm đã có ước thúc, tuyệt đối không thể xuất thủ đối phó với những tộc nhân từ thần cấp trở xuống, nhưng nếu như chạy đến Đao Vực hay Ma Vực thì không nằm trong ước thúc rồi."
Phong Vân Vô Kị hồn thân chấn động, chấn kinh nhìn vào nam nhân áo đen, cuói cùng y cũng biết tại sao vực chủ của hai vực thủy chung lại chưa xuất thủ đối phó với bản thân rồi, dựa vào mức độ uy hiếp của Kiếm Vực tạo thành cho hai vực thì hai vị vực chủ đó sớm đã nên đối phó với Kiếm Vực rồi, đế cấp thì có thể khống chế một phiến thiên địa nho nhỏ, thế còn thần cấp thì cường hãn đến mức nào? Phong Vân Vô Kị hoàn toàn không biết, chỉ là từ sự cách biệt giữa đế cấp và hoàng cấp mà đánh giá, chỉ e là một vị cao thủ thần cấp xuất thủ liền có thể tiêu diệt cả Kiếm Vực!
Lời nói này của Huỳnh Hoặc cuối cùng cũng khiến cho vấn đề mà trước giờ Phong Vân Vô Kị tránh né không nghĩ đến cũng đã được giải quyết, trái tim để tít trên cao cũng đã an tâm trở lại.
"Ta tiễn ngươi! Ngươi bảo trọng … nhớ lấy, cố gắng ít sử dụng Hấp Tinh Đại Pháp thôi! Hấp Tinh Đại Pháp tịnh không phải là vạn năng, chí thiểu là khi một cao thủ đã đạt đến đế cấp, nếu như đã có sự chuẩn bị thì ngươi căn bổn không thể hấp nạp được chân khí của y! Hoan nữa …." Nam nhân áo đen chỉ lên trên trời: "Cẩn thận thiên ma!"
Sau đó, không đợi Phong Vân Vô Kị phản ứng lại, liền tung ra hắc bào, ròi hóa thành mộtruyenfull.xyz chim lao vút lên trên trời, biến mất trong gió tuyết.
"Tiền bối, bảo trọng! …." Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu nhìn lên trên không trung, trong lòng thầm nói.