- Ở nơi nào?
Phong Vân Vô Kỵ đứng trước người Cáp Lạp Mỗ, lạnh lùng hỏi.
- Cách nơi này phạm vi khoảng chừng ngàn dặm!
Cáp Lạp Mỗ đứng dậy, bóng ảnh khổng lồ hoàn toàn bao trùm cả Phong Vân Vô Kỵ. Cao lớn như Phong Vân Vô Kỵ thậm chí còn chưa đứng tới bụng của hắn.
Sau khi Cáp Lạp Mỗ nói xong, ma thức của Phong Vân Vô Kỵ lập tức xuất ra, rất nhanh đã tìm thấy một gã ma tộc đơn độc giống như lời Cáp Lạp Mỗ nói. Áo choàng vung lên, lập tức phá không bay đi…
Bên dưới chân núi, từ sau khi Phong Vân Vô Kỵ phá núi đi vào, lão pháp sư vẫn luôn lo lắng bất an. Những tiếng động ầm ầm liên tục không ngừng truyền đến, càng khiến cho hắn muốn đi vào xem xét một chút, nhưng lại không dám. Thực lực của pháp sư khi đối diện với cường giả ma tộc thật sự là quá yếu. Trong lúc hắn đang do dự, chỉ thấy một đạo hắc ảnh hoành không xẹt đến, sau đó bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc.
- Pháp Tư Đặc, dẫn hắn đến ma cung đi!
Trên núi, Cáp Lạp Mỗ trong lòng vô cùng thấp thỏm, không biết nên trốn đi hay ở lại. Trong tai truyền đến giọng nói băng lãnh vô tình, bạo lệ khàn khàn của Phong Vân Vô Kỵ: "Cáp Lạp Mỗ! Thủ hạ của bổn tọa đang ở dưới chân núi, bọn họ sẽ dẫn ngươi đến ma cung của bổn đế. Đừng nên vọng tưởng chạy trốn! Hừ! Nếu như ngươi dám có một chút ý nghĩ khác, bổn tọa sẽ lập tức hút hết ma khí của ngươi, khiến cho xương cốt của ngươi hóa thành tro bụi!"
Cáp Lạp Mỗ cả người run lên, vội vàng cúi đầu cung kính nói:
- Vâng, Ma Đế đại nhân!
Cáp Lạp Mỗ từ đỉnh núi bay xuống. Xa xa, lão pháp sư vừa nhìn thấy thân ảnh to lớn của hắn, trong lòng chợt động, đã hiểu rõ thân phận của đối phương, lập tức dẫn theo mấy ngàn ma tộc nghênh đón…
Tại nơi mà Cáp Lạp Mỗ nói, Phong Vân Vô Kỵ đã nhìn thấy mục tiêu thứ hai, một gã ma ngưu trong tay đang cầm một thanh tam xoa kích (kích ba mũi). Khi Phong Vân Vô Kỵ bay đến ngọn núi, tên ma ngưu đang từ trong sơn động đi ra, cặp mắt còn chưa hoàn toàn mở hết. Đến khi hắn phát hiện trước mắt có người, hai mắt mới trợn lên, cầm tam xoa kích giơ ngang trước ngực, quát lớn:
- Kẻ nào dám cả gan xông đến động phủ của ta ?
Phong Vân Vô Kỵ căn bản không hề nói một lời thừa, lập tức bước đến phía trước tên ma ngưu cao hơn ba trượng kia.
- Ngươi muốn làm gì?
Tên ma ngưu kia gầm lên. Nhìn thấy thân ảnh toàn thân được bao phủ bởi lưu li hắc giáp đang chậm rãi tiến đến gần, hắn gầm lớn một tiếng, tam xoa trường kích mạnh mẽ vung lên. Ma khí tựa như thủy triều tràn về hướng Phong Vân Vô Kỵ. Đồng thời hai chân của hắn cũng mở ra, thân thể đột nhiên bạo trướng, không ngừng lớn lên…
Ngay vào lúc tên ma ngưu gầm lên, Phong Vân Vô Ki vốn đang chậm rãi bước đến đột nhiên gia tăng tốc độ. Hắn dựa vào sự mạnh mẽ của sát lục chiến giáp và ma công bá đạo trong cơ thể, từ trong luồng ma khí mãnh liệt tràn đến mở ra một thông đạo, tiếp đó xông thẳng vào. Khi thân thể của ma ngưu vừa lớn lên, Phong Vân Vô Kỵ cũng không dùng Thập Tự Khô Lâu Kiếm trên tay phải, mà lại dùng tay trái thay kiếm, như thiểm điện cắm vào thân thể ma ngưu. Hấp Tinh Đại Pháp vận chuyển, huyết nhục nơi ngực của ma ngưu bỗng nhiên khô kiệt. Dưới tác dụng của Hấp Tinh Đại Pháp, toàn thân của Ma ngưu không ngừng run rẩy, từng cỗ ma nguyên không ngừng chảy ra, cả người không thể cử động được…
Hấp Tinh đại pháp bỗng nhiên dừng lại. Phong Vân Vô Kỵ giơ thân thể khô kiệt của ma ngưu lên trước người, ngẩng đầu nhìn hắn, uy nghiêm nói:
- Thần phục hay là chết!
Trong mắt của ma ngưu tràn đầy sợ hãi. "Đang" một tiếng, hai tay hắn buông ra, tam xoa trường kích rơi xuống, hình thành một vết nứt hình thanh kích trên mặt đất.
- Tôi thần phục!
Ma ngưu hoảng sợ nói, hai tay giơ lên, một cử động nhỏ cũng không dám.
- Tốt lắm, ngươi rất thức thời!
Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nói:
- Ngươi có biết xung quanh khu vực này còn có cao thủ cấp Ma Quân trở lên nào độc lai độc vãng hay không?
- Tôi biết…
Ma Ngưu vội vã nói, biểu hiện hắn đang muốn lập công.
Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi rút tay trái ra khỏi thân thể ma ngưu. Trên quyền giáp, từng giọt máu đen đậm đặc mang theo vị tanh nồng nhỏ xuống…
Khi Phong Vân Vô Kỵ trở về ma cung thì đã dẫn theo ma ngưu Tát Nhĩ, hùng thú Cổ La, còn có một con phệ hỏa thú. Ba gã ma thú này đều đã sống khá lâu, đã tích lũy được năng lượng hùng hậu, nhưng thủy chung vẫn không thể đạt đến cảnh giới Đế cấp, lĩnh ngộ hóa hình, vẫn duy trì hình dạng thú. Chỉ có ma ngưu Tát Nhĩ là xem như mạnh hơn một chút, nửa người nửa thú.
Trong quá trình chinh phục này, Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn dựa vào tu vi cường hãn của Đế cấp, mạnh mẽ xuyên qua công kích của bọn chúng, tiếp đó một chưởng cắm vào thân thể. Hấp Tinh Đại Pháp toàn lực vận chuyển, hấp thu bọn chúng đến gần chết, sau đó mới nói đến vấn đề thần phục.
Phong cách hành sự bá đạo, thực lực bá đạo, một đám ma quái yêu thú thực lực đạt đến cấp bậc Ma Hoàng bị Phong Vân Vô Kỵ săn lùng gắt gao.
Gặp mặt không hề nói lời thừa, đánh ngã ngươi trước rồi nói chuyện sau, đây là phong cách hành sự của Phong Vân Vô Kỵ.
Trong lòng ba gã yêu thú Hoàng cấp, Phong Vân Vô Kỵ là một kẻ lãnh khốc, uy nghiêm, bá đạo, tàn nhẫn và cường đại. Trong lòng tất cả yêu thú Hoàng cấp, Phong Vân Vô Kỵ đã trở thành một cái tên không thể kháng cự, không thể chiến thắng được.
Hấp Tinh Đại Pháp cực kỳ đáng sợ!
Mang theo ba gã yêu thú Hoàng cấp trở về ma cung, Phong Vân Vô Kỵ lập tức thành lập kết cấu đẳng cấp ban đầu của ma cung. Bốn gã thủ hạ yêu ma Hoàng cấp, phân biệt là Cáp lạp Mỗ, Tát Nhĩ, Cổ La, Phệ Tạp, một gã pháp sư Pháp Tư Đặc, cộng thêm gần hai ngàn vạn ma tộc, còn lại là mấy trăm ả ma nữ xinh đẹp.
Đây là toàn bộ vốn liếng của Ma Đế Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ ngồi thẳng người trên bảo tọa của ma cung, nhắm mắt suy tư, Khô Lâu Thập Tự Kiếm cắm ở trước bảo tọa, trên đầu hắn vẫn như cũ mang chiếc mũ giáp đáng sợ.
Lưng thẳng tắp, kề sát vào ghế tựa, Phong Vân Vô Ki phảng phất như đã dung nhập vào trong bóng tối. Hắn cầm lấy Khô Lâu Thập Tự Kiếm, nhìn xuống vương quốc của mình, tán phát ra một loại khí tức nhiếp nhân. Bốn gã Ma Hoàng bên dưới đều cúi đầu im lặng như những đứa bé ngoan, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thủ đoạn bá đạo và cường lực của Phong Vân Vô Kỵ đã làm cho hắn trong lòng tứ đại Ma Hoàng trở thành một hình tượng khiến người khác kính nể và sợ hãi.
Thật lâu sau, giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của ma cung:
- Bổn tọa thân là Ma Đế, nhưng thủ hạ vẫn còn quá ít!
- Ma Đế! Chỉ cần ngài xuất động, chúng ta nhất định sẽ có thể chiếm lĩnh rất nhiều lãnh địa, làm cho nhiều Ma Quân Ma Hoàng phải thần phục!
Pháp Tư Đặc tay cầm pháp trượng, đứng bên cạnh tiếp lời.
- Ý của ngươi là lại phát động chiến tranh lần nữa?
Phong Vân Vô Kỵ lạnh nhạt nói.
"Chiến tranh!" Tứ đại Ma Hoàng nghe được ánh mắt đều sáng lên. Trong huyết dịch của tất cả ma tộc đều tồn tại bản tính hiếu chiến.
- Đúng vậy! Ma Đế bệ hạ, hãy để chúng ta khơi mào chiến tranh đi! Ma Đế bệ hạ không phải là thích ma nữ hay sao? Ma nữ sẽ liên tục không ngừng đổ về ma cung của bệ hạ. Chỉ cần phát động chiến tranh, sẽ càng có nhiều người khuất phục dưới uy nghiêm của bệ hạ, sẽ không ngừng có cường giả xin gia nhập dưới trướng!
Phệ Tạp hưng phấn nói. Trong khi hắn nói chuyện, những phiến giáp của khải giáp đỏ rực trên người cũng mở ra khép lại, hỏa vụ không ngừng phun ra hút vào.
Ánh mắt của Phong Vân Vô Ki quét qua bốn phía, đột nhiên mở miệng nói:
- Chủ ý không tồi! Tốt lắm, vậy thì các ngươi hãy thay bổn đế đi chinh chiến thiên hạ!
- Chúng tôi?
- Không sai! Đã có bốn cao thủ Hoàng cấp, căn bản là không có đối thủ. Nếu như thực sự gặp phải địch nhân mà các ngươi cũng không đối phó nổi, khi đó bổn tọa sẽ tự thân xuất thủ. Cứ quyết định như vậy đi!
Nói đoạn, Phong Vân Vô Kỵ liền rời bảo tọa đứng dậy, nắm lấy Khô Lâu Thập Tự Kiếm. Áo choàng vung lên, hắn lập tức đi về hướng thiên điện, hoàn toàn không cho bốn gã Ma Hoàng bất cứ cơ hội biện giải nào.
Bốn gã Ma Hoàng dẫn đầu hai ngàn vạn ma tộc, lấy ma cung làm trung tâm, bắt đầu gây chiến với tứ phương. Dựa vào tu vi cấp Ma Hoàng, rất nhanh đã chiếm cứ toàn bộ lãnh địa từ lớn đến nhỏ của các Ma Quân chung quanh. Bốn cánh quân không hề dừng lại, vẫn hướng về tứ phương chém giết.
Quân đội dưới trướng của Phong Vân Vô Kỵ ngày đêm không ngừng chinh chiến. Thực lực Hoàng cấp căn bản không phải Ma Quân có thể chống cự được. Cáp Lạp Mỗ, Tát Nhĩ, Cổ La, Phệ Tạp bốn gã Ma Hoàng trong một tháng đã hàng phục đến hàng ngàn Ma Quân chung quanh. Loại hành vi ngày đêm chinh chiến này dần dần đã dẫn đến sự chú ý của một số Ma Vương và Ma Hoàng khác.
Rất nhanh, tốc độ chinh chiến của Cáp Lạp Mỗ, Tát Nhĩ, Cổ La, Phệ Tạp bắt đầu chậm lại. Đối phương cũng đã bắt đầu xuất hiện đối thủ Hoàng cấp. Tin tức truyền về ma cung, Phong Vân Vô Kỵ trực tiếp ra lệnh cho bốn người hợp làm một, liên thủ tấn công cùng một chỗ.
Bốn người hợp lại làm một, tình thế lập tức thay đổi. Bốn gã Ma Hoàng, thực lực này gần như không thể chống lại được. Dần dần tốc độ chinh chiến lại gia tăng, cũng bắt đầu có Ma Vương đến gia nhập dưới trướng của Sát Lục Ma Đế.
Ba tháng bảy ngày từ sau khi Phong Vân Vô Kỵ hạ lệnh cho bốn gã Ma Hoàng phát động chiến tranh, đêm đó bốn người Tát Nhĩ, Cổ La, Phệ Tạp, Cáp Lạp Mỗ gặp phải mười mấy gã Ma Hoàng cường lực ngăn cản. Ma Vương và Ma Quân theo sau chết hơn một nửa, còn lại bốn người chạy thoát trở về…
Bên trong ma cung.
Cáp Lạp Mỗ, Tát Nhĩ, Cổ La, Phệ Tạp quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân run bần bật.
- Ma Đế! Chuyện này thật sự không phải là lỗi của đến chúng tôi, nhân số của bọn chúng quá động!
Phệ Tạp quỳ rạp xuống đất, vừa sợ vừa tức giận nói.
- Ma Đế đại nhân! Chúng tôi thực sự là đánh không lại bọn chúng!
Hùng quái Cổ La trầm giọng nói.
- Bệ hạ, sợ rằng lần này ngài phải ra tay rồi!
Cáp Lạp Mỗ cẩn thận ngẩng đầu lên, muốn nói nhưng lại thôi. Cuối cùng dường như hắn đã hạ quyết tâm, lập tức lên tiếng.
Trên bảo tọa, Phong Vân Vô Kỵ trầm ngâm không nói gì, tựa như một vực sâu không đáy, không thể biết được hắn đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên từ bảo tọa đứng lên, cầm lấy Khô Lâu Thập Tự Kiếm, bước nhanh xuống bậc thềm. Tiếng bước chân nặng nề của hắn vang vọng khắp cả ma cung, một cỗ khí tức âm lãnh khiến người ta nghẹt thở tràn đến bốn gã Ma Hoàng. Cả bốn người đều kinh hãi toàn thân run rẩy.
"Chẳng lẽ Ma Đế đại nhân quá thất vọng về chúng ta, chuẩn bị tự mình động thủ giết chết chúng ta?" Bốn người trong lòng không ngừng nghi hoặc, muốn chạy trốn nhưng lại không dám. Cả bốn người đều biết, Ma Đế nếu như muốn động thủ, chỉ trong nháy mắt cả bốn đều sẽ bị cỗ công pháp cổ quái kia hấp thành xác khô.
Vô tận sợ hãi giống như mầm mống, mọc rễ đâm chồi trong lòng bốn gã Ma Hoàng, điên cuồng sinh trưởng. Tiếng bước chân trầm trọng đè nặng trong lòng bốn gã Ma Hoàng, như cự chùy đánh xuống. Ngọn đuốc trên vách tường ma điện chiếu xuống làm cho bóng dáng của Phong Vân Vô Kỵ chập chờn bất định, bóng ảnh kéo dài thành bốn hư ảnh mờ nhạt khác nhau, trùm lên trên người bốn gã. Bốn người đều không dám ngẩng đầu lên, từ góc độ của bọn họ chỉ thấy được áo choàng màu đen phất phơ bất định, còn có một mũi Khô Lâu Thập Tự Kiếm sắc nhọn lóe lên từng đạo hàn quang
"Ta chịu không nổi nữa rồi…" Hùng quái Cổ La trong lòng điên cuồng gào lên. Gần như ngay khi hắn vừa muốn phảt điên, đột nhiên Phong Vân Vô Kỵ nhấc chân lên, vượt qua giữa Cổ La và Phệ Tạp. Một giọng nói uy nghiêm đồng thời truyền vào tai bốn người.
"Bọn chúng đến rồi!"
Bốn người toàn thân chấn động, đang chuẩn bị bạo khởi cố gắng phản kháng lần cuối cùng. Nghe được câu này, cơ nhục đang căng cứng tức thì giãn ra, trong lòng hiểu rõ Ma Đế không phải là nói đến bọn họ.
Ma thức của Phong Vân Vô Kỵ đảo một vòng, lúc này mới phát hiện, bên ngoài ma cung, phía đường chân trời, ma ảnh dày đặc đang bay nhanh đến gần. Từng thanh âm xé gió truyền vào trong tai. Trong nháy mắt, bên ngoài ma cung đã xuất hiện hơn mười đạo khí tức cường đại.
- Bọn chúng đuổi đến rồi!
Bốn người chợt đứng dậy, tức giận la lên. "Bọn chúng" đương nhiên là chỉ lũ Ma Hoàng đã làm cho bốn người bọn họ chịu tổn thất nặng nề.
Phong Vân Vô Kỵ xoay lưng về phía bốn người, áo choàng theo luồng gió từ bên ngoài đại môn thổi vào tung bay phần phật.
Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.xyz- Mở cổng ra!
Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm ra lệnh một tiếng. Hai gã ma tộc nơi đại môn của ma cung lập tức mở cổng ra.
Két két…
Thanh âm cánh cửa sắt mở ra trong màn đêm đen kịt nghe được rất rõ ràng. Cả bóng đêm cũng theo tiếng mở cửa này mà dao động. Đại môn vừa mới hé ra một khe hở, ánh lửa bên ngoài liền xuyên qua khe cửa chiếu vào. Ánh lửa chiếu qua Phong Vân Vô Kỵ, tạo thành những bóng ảnh trên mặt đất kéo dài đến tận bảo tọa làm bằng xương trắng…
Phong Vân Vô Kỵ nhấc chân bước ra khỏi đại môn, nghênh đón những ánh lửa, từng bước một đi ra bên ngoài ma cung….
- Ha ha ha… Ngươi chính là chủ nhân của mấy tên đó phải không?
Một trận cười từ phía trước truyền đến. Vài tên cao thủ cấp Ma Hoàng lơ lửng trên không trung, đối diện với ma cung. Phía sau bọn chúng là vô số ma tộc đang giơ cao những ngọn đuốc. Trong ánh lửa bập bùng, ma tộc dày đặc xếp hàng từ phía trước ma cung mười trượng kéo dài đến tận chân trời. Những thanh ma kích đồng loạt chĩa lên trời, trên mũi kích phát ra từng đạo hàn mang…
Tên Ma Hoàng kia vừa dứt lời, đám ma tộc phía sau lập tức cười ồ lên…
Phong Vân Vô Kỵ giống như không hề nghe thấy, vẫn chầm chậm bước về phía trước…
"Cộp!"
"Cộp!"
Tiếng bước chân rõ ràng không cao, nhưng cũng không hề thấp. Ngay cả tiếng cười cũng không thể át đi tiếng bước chân kiên định của Phong Vân Vô Kỵ.
Dần dần, đám Ma Hoàng mới phát hiện ra sự khác thường. Một tên Ma Hoàng liền vung tay lên, tiếng cười lập tức ngừng lại. Một gã ma tộc cao lớn cẩn thận nhìn Phong Vân Vô Kỵ đang chậm rãi đi đến, đồng tử co rút lại, lạnh giọng quát:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Phong Vân Vô Kỵ không hề để ý đến hắn, vẫn nắm chặt Khô Lâu Thập Tự Kiếm màu đỏ sậm tiến về phía trước. Phong thanh gào thét từ trên không quét qua. Dưới chân Phong Vân Vô Kỵ, khói bụi mờ mịt theo gió cuồn cuộn nổi lên. Áo choàng màu đen tung bay phần phật, phát ra những tiếng "bồng bồng"…
Khi còn cách đám Ma Hoàng khoảng hơn mười trượng, Phong Vân Vô Kỵ độ nhiên ngừng lại. Hắn ngẩng đầu lên, giọng nói không hề mang theo chút cảm tình:
- Muốn sống hay là chết?
Chúng Ma Hoàng nghe được đều ngẩn ra, đang định cười nhạo một phen, nhưng nhìn thấy khôi giáp khiến cho người ta phát lạnh, hàn khí màu trắng lượn lờ, sắc mặt đều trở nên đờ đẫn, không thể nào cười nổi.
- Là ý gì?
Một gã Ma Hoàng hỏi.
Bên dưới khôi giáp, cặp mắt Phong Vân Vô Kỵ khẽ chớp một cái, sau đó không hề nói một lời, Khô Lâu Thập Tự Kiếm trên tay phải như thiểm điện chém ra…