Phi Thăng Chi Hậu

Chương 277: Khốn cảnh của Tây Môn



Tây Môn Y Bắc khó khăn mở mắt ra, ánh mắt có chút rời rạc. Khi nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ, cặp môi của hắn liền mấp máy:

- Vô Kỵ… mau… quay về… Kiếm các…

- Huynh đang bị thương rất nặng, đừng nên nói chuyện!

Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Phong Vân Vô Kỵ cũng hiện lên thần sắc lo lắng.

"Chiến Đế, ngươi thật là quá đáng!" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng gầm lên, một cảm giác giận dữ dâng lên trong lòng hắn. Tây Môn Y Bắc bình thường rất ít nói, thậm chí có phần lạnh lùng, nhưng Phong Vân Vô Kỵ biết trong lòng của hắn vẫn rất nồng nàn. Quen biết với Tây Môn Y Bắc mấy chục vạn năm, mặc dù biểu hiện giữa hai người không giống như bằng hữu bình thường, thế nhưng hai người vì lý tưởng chung mà kết bạn, đã từng sát cánh chiến đấu cùng nhau, cả hai chính là huynh đệ.

Huynh đệ chân chính có đôi khi không cần phải nói ra.

Phong Vân Vô Kỵ cúi đầu nhìn Tây Môn Y Bắc sắc mặt tái nhợt, thoi thóp giống như lúc nào cũng có thể ra đi, trong lòng không ngừng kêu lên: "Tây Môn, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện!"

Một luồng kiếm nguyên thuần hậu lập tức truyền vào cơ thể Tây Môn Y Bắc, tu bổ thân thể của hắn, nhưng kiếm nguyên càng truyền vào trong, Phong Vân Vô Kỵ lại càng kinh hãi.

Kiếm đạo của Tây Môn Y Bắc chỉ có một kiếm, không phải địch chết thì là ta vong. Tây Môn nếu như còn sống, vậy thì đối phương chắc hẳn phải chết, thế nhưng Tây Môn cũng bị trọng thương.

Kiếm nguyên vừa tiến vào trong cơ thể Tây Môn Y Bắc, Phong Vân Vô Kỵ liền phát hiện thương thế của Tây Môn thoạt nhìn phi thường nghiêm trọng, nhưng đây chỉ là một ít dư kình của đao khí nhập vào trong cơ thể mà thôi. Khi Tây Môn xuất ra một kiếm kia, phòng ngự bản thân sẽ giảm đến một mức độ cực thấp, đây là nguyên nhân khiến hắn bị thương như vậy.

Đối với vấn đề phòng ngự của Tây Môn Y Bắc, Phong Vân Vô Kỵ từ lâu đã truyền cho hắn Bắc Minh thần công, vì vậy khi xuất ra một kiếm, chỉ cần không bị công kích từ chính diện, bình thường rất khó lấy được mạng của hắn.

Kiếm nguyên tràn vào các kinh mạch trong cơ thể Tây Môn Y Bắc, lần lượt dẫn đạo chân khí quay trở về đan điền, đồng thời cũng trị liệu thương thế.

Đối với cao thủ của Thái Cổ đại lục, chỉ cần không chết, thương thế lớn bao nhiêu cũng có thể hồi phục lại như cũ, chỉ cần thời gian mà thôi.

Vì vậy, vết thương của Tây Môn Y Bắc thoạt nhìn thì rất kinh khủng, nhưng cũng không phải là vết thương chí mạng. Một chút "sinh khí" ẩn chứa trong cơ thể đã tự động khiến cho miệng vết thương bên ngoài khép lại.

Thế nhưng vết thương chân chính lại là ở linh hồn.

Rốt cuộc là ai, phát ra công kích gì mà có thể khiến cho linh hồn của Tây Môn Y Bắc bị thương nặng như vậy?

Thương thế của thân thể đã khỏi, mặc dù chân nguyên trong cơ thể vẫn có chút yếu ớt, những đây hoàn toàn không phải là vấn đề. Vấn đề quan trọng là linh hồn của Tây Môn Y bắc đã bị thương.

Mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra trên trán của Tây Môn Y Bắc, sắc mặt của hắn cũng càng thêm tái nhợt, ẩn ước hiện lên màu xanh nhàn nhạt. Phong Vân Vô Kỵ trong lòng càng nôn nóng, cũng càng thêm giận dữ.

"Địa từ nguyên mạch! Đúng rồi, còn có địa từ nguyên mạch!" Trong cơn hoảng loạn, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, giống như trên biển rộng lại vớ được một chiếc phao cứu mạng.

Phong Vân Vô Kỵ lập tức ôm lấy Tây Môn Y Bắc, từ bên trong huyệt động nhỏ hẹp nhảy ra. Mục tiêu không phải là Kiếm vực, mà là bình nguyên nơi địa từ nguyên mạch, nơi đó hắn vốn không định để cho một ai biết đến.

Trong cảm giác của Phong Vân Vô Kỵ, chưa bao giờ hắn lại bay nhanh như vậy, bầu trời và mặt đất không ngừng lướt qua trong mắt. Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn chú ý đến tình huống của Tây Môn Y Bắc. May mắn là Tây Môn mặc dù không phải chuyên tu luyện ý thức, nhưng thần thức của hắn cũng rất cường đại, thương thế tạm thời vẫn có thể chịu đựng được, nhưng càng kéo dài thì sẽ càng bất lợi. Khiến cho Phong Vân Vô Kỵ lo lắng nhất chính là tâm thần bị thương, nếu như không được chữa trị đúng lúc sẽ ảnh hưởng đến thành tựu võ học sau này.

Phong Vân Vô Kỵ hạ xuống, vung tay phá vỡ mặt đất, thả Tây Môn Y Bắc vào trong dung nham cuồn cuộn, chân nguyên khổng lồ phát ra dẫn đạo Tây Môn Y Bắc trôi về hướng địa từ nguyên mạch … Tất cả những điều này hắn đều thực hiện như nước chảy mây trôi, không có nửa điểm ngưng trệ.

Nhưng rất nhanh, một vấn đề mới lại xuất hiện… Địa từ nguyên mạch căn bản không thể phá vỡ hộ thể chân nguyên của Tây Môn Y Bắc. Khi còn cách vài thước, khi cảm thụ được uy hiếp của dung nham nhiệt độ cao, chân khí trong cơ thể Tây Môn Y Bắc lại tự động phát ra, ngăn cản nham thạch nóng chảy đến gần.

Không thể tiếp xúc với địa từ nguyên mạch làm sao hấp thu tinh hoa trong đó? Phong Vân Vô Kỵ trong lòng nhất thời trầm xuống, năm ngón tay phải giật giật muốn phong bế hộ thể chân khí của Tây Môn Y Bắc, nhưng cuối cùng ngừng lại.

Không có hộ thể chân khí, dựa vào cường độ thân thể của Tây Môn Y Bắc lúc này tuyệt đối sẽ bị nham thạch thiêu cháy. Cường độ thân thể của cao thủ Thái Cổ vượt xa người thường, nguyên nhân chính là nhờ chân khí trong cơ thể.

Không giống như Tây Môn Y Bắc, thân thể của Phong Vân Vô Kỵ mặc dù bên ngoài là nhục thể, nhưng kỳ thật chính là bất diệt kiếm thể, căn bản không sợ nham thạch nóng chảy trong lòng đất thiêu đốt.

Một loại cảm giác bất lực và chán nản dâng lên trong lòng Phong Vân Vô Kỵ, rõ ràng cứu tinh ở ngay trước mặt, nhưng lại không thể sử dụng được, loại cảm giác này khiến cho hắn như muốn phát điên.

Có điều mặc dù không thể hấp thu tinh hoa trong địa từ nguyên mạch, nhưng thần sắc của Tây Môn Y Bắc cũng đã không còn vẻ tái nhợt lạnh lẽo như lúc trước.

"Rốt cuộc nên làm gì đây?" Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn không có biến pháp, tất cả các khả năng hắn đều đã nghĩ qua, nhưng vẫn không thể giải quyết được tình trạng hiện tại.

Muốn hấp thu tinh hoa của địa từ nguyên mạch thì phải phong bế chân khí ngăn trở, nhưng nếu phong bế chân khí, vậy thì thân thể nhất định sẽ bị thương.

Trong khoảng thời gian ngắn, tinh thần của Phong Vân Vô Kỵ bắt đầu có chút hoảng loạn. Hắn liền ngồi xuống bên cạnh vết nứt chứa đầy nham thạch nóng rực, lẳng lặng suy nghĩ.

Rốt cuộc nên làm thế nào?

……

Trong lòng đất, Tây Môn Y Bắc rơi vào hôn mê, nhưng ý thức lại vận chuyển với một tốc độ trước đây chưa từng có. Trong ý thức hải của Tây Môn Y Bắc chỉ có một bóng đen to lớn và bóng tối vô tận, đây chính là địch nhân mà hắn đối mặt.

Một kiếm xuất ra, kiếm khí xuyên qua bóng đen nhưng không hề tạo thành thương tổn nào, bóng đen kia từ từ xoay người lại…

"Rốt cuộc nên làm thế nào? Rốt cuộc phải làm thế nào?" Ý thức chiến đấu bản năng còn sót lại của Tây Môn Y Bắc không ngừng suy nghĩ. Ý thức hải dường như bị vết thương đến từ linh hồn phân làm hai nửa, một nửa đóng vai bóng đen, còn một nửa khác lại là bóng đêm vô tận. Bên trong bóng tối đen kịt, một kiếm khách tóc bạc đứng thẳng, trên trán không ngừng chảy ra từng giọt mồ hôi, thân thể vẫn không nhúc nhích. Chung quanh người hắn, bên trong bóng tối vô tận, vô số những thanh trường kiếm sử ra những kiếm chiêu hoàn toàn khác biệt. Kiếm khí và kiếm chiêu rợp trời, vừa hiện ra liền biến mất, sau đó lại xuất hiện lần nữa. Mỗi một lần biến mất, kiếm chiêu trải rộng trong hư không phía sau giống như xảy ra biến hóa, nhưng lại dường như không hề có biến hóa gì.

"Rốt cuộc ta phải làm thế nào… mới có thể đả thương hắn?…" Trong bóng tối vô tận bên trong ý thức không gian, tiếng lẩm bẩm của Tây Môn Y Bắc không ngừng quanh quẩn…

Đối với thương thế của bản thân, Tây Môn Y Bắc lại không hề để ý. Ở nơi này, bên trong ý thức không gian, hắn có một thế giới độc lập thoát ra khỏi thân thể. Bên trong thế giới này, trong đầu hắn chỉ còn lại một tư tưởng, đó là chiến thắng đối phương.

Bên cạnh vết nứt xuyên qua mặt đất, tâm thần của Phong Vân Vô Kỵ dần dần tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn về phía trước. Đột nhiên trong linh hồn của hắn vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Bọn chúng đến rồi!"

"Là Bổn Tôn!" Phong Vân Vô Kỵ lập tức đứng bật dậy. Hắn không có biện pháp, những Bổn Tôn chưa chắc đã không có.

Nhưng rất nhanh Phong Vân Vô Kỵ đã phát hiện, Bổn Tôn sở dĩ liên hệ với mình hoàn toàn là để thông báo tình hìng, sau đó lập tức cắt đứt liên hệ linh hồn. Tại phương diện này, trong ba phân thần không ai có thể so sánh được với Bổn Tôn.

oOo

Cách Kiếm vực mấy ngàn dặm, Chiến Phong và Chiến La dẫn theo chúng cao thủ Chiến tộc bay về hướng Kiếm các. Trong khi bay đội ngữ vẫn duy trì trận thế nghiêm ngặt, yên lặng không một tiếng động tiến về phía trước.

Chiến ý ngập trời từ trên người chúng cao thủ Chiến tộc phát ra, bọn họ cũng không hề che giấu hành tung. Từ các tin tức nhận được, Kiếm vực hoàn toàn không có năng lực đối kháng với Chiến tộc, chỉ cần một số đông cao thủ Thần cấp là đủ để đối phó với Kiếm vực.

- Chiến Phong đại nhân, tôi có cảm giác không ổn!

Chiến La đang bay giữa không trung bỗng nhiên quay đầu lại, nói với Chiến Phong.

Sắc mặt của Chiến Phong vẫn lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Kiếm các chọc trời và những đám mây đen hình vòng xoáy phía trên, giống như không hề nghe thấy lời nói của Chiến La.

Chiến La thở dài một tiếng, quay đầu lại. Nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn thủy chung vẫn có cảm giác không ổn.

"Chắc là không có việc gì! Cao thủ lợi hại của Kiếm vực cũng chí có vài người. Nghe nói còn có một cao thủ sử dụng kiếm gọi là Độc Cô Vô Thương vẫn chưa xuất hiện, nhưgn bên ta có nhiều cao thủ Thần cấp như vậy, hơn nữa còn có mình và Chiến Phong, hẳn là có thể dễ dàng đối phó." Chiến La không ngừng tự trấn an, nhưng thủy chung vẫn không thể thuyết phục được mình.

Thần thức của hắn đảo qua bốn phía, nhưng lại không hề phát hiện được gì, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

"Rời khỏi đây!"

Một giọng nói lạnh lùng trầm thấp bỗng vang lên bên tai. Trong thanh âm dường như mang theo một sức hút cổ quái, khiến cho linh hồn của tất cả cao thủ Chiến tộc đều rung động.

"Nếu không, chết!"

"Oanh!"

Trong đầu đám người Chiến tộc nhất thời trở nên trống rỗng, bao gồm cả những cao thủ Thần cấp. Mặc dù người kia chỉ nói một câu, cũng không hiển lộ bất kỳ bản lĩnh nào, thậm chí còn không có lộ ra chân thân, nhưng tất cả đều cảm giác được sự cường đại của người này.

Giọng nói lạnh lẽo mà tàn khốc, không mang theo một chút cảm tình, giống như chư thần cao cao tại thượng quan sát chúng sinh.

Một luồng khí lạnh chảy khắp cơ thể, tại thời khắc này, bọn họ giống như đã chết một lần, mồ hôi lạnh trong nháy mắt ướt đẫm toàn thân. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Cổ quái! Một cảm giác vô cùng cổ quái! Còn chưa nhìn thấy người, trong lòng bọn họ đã thất bại, nguyên nhân chỉ vì một câu nói.

Ngay cả người vốn bình tĩnh nhất là Chiến Phong, sắc mặt trong nháy mắt cũng trở nên trắng bệch.

Trí tuệ có cao đến đâu, năng lực có lớn đến đâu, kế hoạch có hoàn mỹ bao nhiêu, đứng trước thực lực tuyệt đối cũng chỉ như một tờ giấy mỏng manh.

"Chẳng lẽ tin tức của ta có sai sót?" Trong đầu Chiến Phong không kìm được xuất hiện ý nghĩ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.