Kiếm vực lại khôi phục sự yên tĩnh, những dấu vết do thiên kiếp lưu lại đều bị xóa đi, phảng phất như tất cả chưa từng xảy ra.
Trì Thương đứng thẳng tại Nam Thăng đại điện cách đó không xa, nhìn những núi đá và cây cối dưới chân, còn có tiếng gió từ sườn núi thổi qua, trong lòng sinh ra cảm giác thoáng như giấc mộng.
Nam Thăng đại điện hoàn toàn yên tĩnh. Cánh cửa lớn làm từ sắt thép chỉ khép hờ, bên trong khe cửa lộ ra một góc tro bụi dày đặc. Độc Cô Vô Thương hai lần xuất thủ cứu chúng Hoàng Kim giáp sĩ và Trì Thương, nhưng từ dấu hiệu trước mắt lại không nhìn ra có ý định xuất quan.
Gió lạnh xuyên qua khe cửa Nam Thăng đại điện phát ra tiếng vù vù trầm thấp, lượn quanh người Độc Cô Vô Thương một vòng, sau đó lại thổi ra ngoài cuốn lên một chút bụi mù. Bên ngoài cửa, Trì Thương thở dài một tiếng, sao đó trịnh trọng quỳ xuống, cung kính cúi đầu:
- Đa tạ Độc Cô tiền bối tương trợ!
Phía sau, chúng Hoàng Kim giáp sĩ cũng lần lượt cúi đầu quỳ xuống.
Trì Thương đứng dậy, liếc mắt nhìn Nam Thăng đại điện yên tĩnh, sau đó từ trên sườn núi nhảy xuống, đạp giữa không trong lao về hướng Kiếm các vừa kiến lập. Ở phía sau, chúng Hoàng Kim giáp sĩ cũng từ trên đỉnh Nam Thăng nhảy xuống, phát ra kim quang sáng ngời như sóng cả nhấp nhô, lao về hướng Kiếm các…
Bên trong ý thức hải của Độc Cô Vô Thương, không ngày không đêm, không người không vật, chỉ còn lại bản tâm.
"Vô Cực chi đạo" mênh mông khó lường. Độc Cô Vô Thương dùng trăm năm sáng tạo ra Độc Cô Cửu Kiếm, dùng ngàn năm để hoàn thiện, nhưng lần này đã mấy chục vạn năm trôi qua, trong lòng hắn vẫn bình tĩnh như trước, không khác gì khi vừa bế quan.
Vô Cực chi đạo, mấy chục vạn năm thời gian cũng chỉ đạt đến tiểu thành, nhưng một chút tiểu thành này cũng đủ để phòng ngự dư chấn của kiếp lôi do Thái Cổ Ma Viên độ kiếp.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLĐộc Cô Vô Thương xuất thủ hoàn toàn là một hành vi vô ý thức, một loại bản năng hộ thể ngăn cản dư chấn của kiếp lôi đến gần. Thế nhưng bản tâm của hắn chưa từng dao động, vẫn chìm đắm trong thôi diễn càng ngày càng khẩn trương, càng ngày càng phức tạp. Trong đầu Độc Cô Vô Thương tồn tại hai loại ý cảnh bất đồng, một loại là "Thái Cực chi đạo" lĩnh ngộ được từ Phong Vân Vô Kỵ, mà một loại khác chính là "Vô Cực chi đạo" vừa mới sinh ra. Tại phương diện nghiên cứu về chiều sâu, bởi vì Thái Cực chi đạo và kiếm đạo của Độc Cô có ý nghĩa tương tự, cho nên khi bắt đầu lý giải tiến cảnh rất nhanh.
Cùng làm bạn với hai loại "đạo" chính là hai loại kiếm ý, Thái Cực kiếm đạo và Vô Cực kiếm đạo.
Bên trong Thái Cực chi đạo, một bóng kiếm mờ nhạt không ngừng vẽ nên một đồ án thái cực màu vàng, mỗi một lần xẹt qua, dường như không hề có biến hóa, lại giống như sinh ra một biến hóa rất nhỏ, so với thái cực lần trước có một chút khác biệt.
Mà ở một mặt khác trong ý thức hải, Vô Cực chi đạo mới sinh lại là một phiến tối đen. Không có bóng kiếm, nhưng lại có thể cảm giác được kiếm ý nhàn nhạt, giống như có vô số thanh kiếm đang nhẹ nhàng bay múa tại hư không, nhưng. Thỉnh thoảng lại có một đạo hư ảnh mờ nhạt lướt qua ý thức hư không như tia chớp, nhưng lại không thể chạm vào…
Trên bầu trời Kiếm vực, một luồng khí lưu màu xám mờ mịt từ phía trên những tầng mây trải ra, phạm vi của nó vô cùng rộng lớn, không thể nhìn thấy được điểm cuối. Toàn bộ bầu trời dần dần biến sắc.
Khi luồng khí lưu màu xám kia trải đến phía trên Kiếm vực, tất cả mọi người đều cảm giác được một cỗ lãnh ý, ngay cả hộ thể thần công cũng không chống được.
Bước vào Thái Cổ, chỉ cần tu luyện một đoạn thời gian, hầu hết mọi người đều đạt đến trình độ hàn nhiệt bất xâm, rất nhiều người đã quên mất thì ra vẫn còn có một chữ "lạnh".
Tình huống cổ quái này lập tức khiến cho người của Kiếm vực chú ý, nhưng cho dù Trì Thương và các Hoàng Kim tướng quân tư chất hơn người tra xét ra sao cũng không thể phát hiện bất cứ khí tức xâm nhập nào, cảm giác duy nhất chỉ là có chút lạnh.
Một số Hoàng Kim giáp sĩ ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, ánh mắt lộ ra thần sắc nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn không phát hiện được gì, đành bỏ qua.
Phía trên, thần thức của Chiến Đế bao phủ toàn bộ Kiếm vực. Dưới cảm ứng của thần thức, không thứ gì có thể tránh được ánh mắt của hắn. Trong mắt Chiến Đế, Kiếm vực lúc này giống như một nữ hài đã hoàn toàn thoát y, không còn gì bí mật. (so sánh kiểu gì tốn máu quá )
Tất cả chân khí của đệ tử Kiếm các, tu vi cao thấp, tư chất ra sao đều lần lượt rơi vào trong mắt Chiến Đế. Thậm chí ngay cả mấy chục Hoàng Kim tướng quân ngồi xếp bằng bất động ẩn sâu dưới lòng đất cũng không thoát được ánh mắt của hắn.
Đối với đệ tử duy nhất của vực chủ Kiếm vực Phong Vân Vô Kỵ, Chiến Đế cũng chú ý quan sát một lúc. Hắn phát hiện, trong đan điền đệ tử thân truyền của Kiếm Thần chỉ có tu vi Hoàng cấp hậu kỳ này lại là có một lớp phong ấn dạng kén tơ.
Khí tức của phong ấn kia rất cường đại. Thần thức của Chiến Đế đảo qua, lập tức nhìn thấy toàn bộ phía sau. Bên trong lớp kén tơ dày đặc, một thái cực nhỏ bé đang chậm rãi vận chuyển. Lực lược của kén tơ này đã đạt đến một mức độ nhất định, một khi uy lực trong đó giải phóng ra sẽ khiến cho thanh niên này lập tức đạt đến Đế cấp, nhưng không biết vì sao lại bị phong ấn, hơn nữa từ tình huống của nó mà xem xét, người ra tay phong ấn chỉ sợ chính là sư tôn của hắn.
Thần thức của Chiến Đế cũng không dừng lại lâu trên người những nhân vật thấp kém này. Nguyên nhân chủ yếu là vì đám người Chiến Phong toàn quân bị diệt, khiến cho Chiến Đế không thể không đánh giá lại với Kiếm vực, lúc này mới có tâm tư quan sát Kiếm vực một phen.
Đối với những lực lượng trước mắt này, Chiến Đế chỉ có thể lắc đầu. Chỉ bằng lực lượng này tuyệt đối không thể khiến cho đám người Chiến Phong toàn quân bị diệt.
Trước đây, sau khi Chiến Đế thức tỉnh không lâu đã từng dùng thần thức tra xét toàn bộ đại lục một lần. Tại Kiếm vực, Chiến Đế vẫn biết có một tồn tại cường đại, đây hoàn toàn là một loại cảm ứng của cường giả đối với cường giả, nhưng tình huống cụ thể thì lại không hiểu rõ lắm.
Bầu trời và mặt đất trong cảm nhận của Chiến Đế dường như trở nên thông suốt như thủy tinh.
Trên đỉnh Nam Thăng, một tòa đại điện làm bằng đồng đứng sừng sững. Bên trong đại điện, một lão giả áo xanh đang ngồi xếp bằng. Thần thức đảo qua, Chiến Đế ngạc nhiên phát hiện, tại khoảnh khắc khi thần thức bao trùm, thân thể của người kia đột nhiên giống như gợn nước lan ra, hóa thành một hắc động hư vô, mặc cho thần thức tùy ý đi qua.
"Tiền đồ của người này không thể đo lường." Trên bầu trời, Chiến Đế thở dài một tiếng, lập tức lại lắc đầu: "Có điều hiện tại vẫn còn xa mới là đối thủ của ta."
Ánh mắt cua hắn lại dời xuống trong lòng núi Nam Thăng, chỉ thấy một thiếu niên sắc mặt hờ hững lẳng lặng ngồi xếp bằng, giống như toàn bộ thế giới không thứ gì có thể lưu lại một ấn tượng trong lòng hắn.
Trong cơ thể thiếu niên này thinh thoảng lại bắn ra từng đạo kiếm khí sắc bén rộng bằng ngón tay, bắn vào vách tường của huyệt động nhỏ hẹp quanh người, lưu lại những vết tích loang lổ. Thiếu niên kia cũng không phải rất anh tuấn, chuẩn xác mà nói lại có chút bình thường, dung mạo không xuất chúng, nhưng cặp môi dày và khuôn mặt kiên nghị hoàn toàn bộc lộ tính tình trong nội tâm của hắn.
Chiến Đế khẽ nhíu mày. Trên người thiếu niên này, hắn cảm giác được một khí tức quen thuộc. Hắn trầm ngâm một chút, cuối cùng suy nghĩ: "Kiếm khách d0i cùng với Kiếm Thần, gọi là Tây Môn Y Bắc… Khí chất của thiếu niên này và kiếm khách chặt đứt tính mệnh của Chiến Ma có chút tương tự!"
Tướng mạo của hai người hoàn toàn bất đồng. Tây Môn Y Bắc mặc dù lạnh lùng nhưng có chút tuấn tú, có điều loại lạnh lùng của hắn lại khiến cho người ta vô ý bỏ qua mất điểm đó. Còn thiếu niên kia lại bình thường đến mức mức không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, trên người hắn rất khó tìm ra được một điểm gì nổi bật. Những hai người này trong mắt Chiến Đế lại giống như một người.
Thần thức của Chiến Đế vẫn không dừng lại lâu. Những người này đều không phải là mục tiêu của hắn. Người trong đại điện kia mặc dù tu vi không tệ, nhưng từ tình huống mà xem xét thì đã bế quan rất lâu, đám người Chiến Phong bị diệt hiển nhiên không liên quan đến hắn.
Thần thức khổng lồ quan sát tỉ mỉ toàn bộ Kiếm vực một lần, dần dần Chiến Đế không khỏi nhíu mày.
Không thu hoạch được gì…
Ngoại trừ những người này, Chiến Đế không có bất cứ thu hoạch gì. Bầu trời và mặt đất, toàn bộ Kiếm vực đều bị thần thức của hắn bao trùm, nhưng không phát hiện được gì.
Chiến Đế muốn từ trong không khí tìm kiếm một chút tin tức khi đám người Chiến Phong bị diệt lưu lại, nhưng không khí lại là một phiến trong lành, tất cả dấu vết tồn tại của đám người Chiến Phong đều bị xóa đi. Cho dù Chiến Đế đã vận dụng một chút quy tắc năng lực, cũng không thể thu được bất cứ tin tức gì từ phiến địa vực sạch sẽ này như một tờ giấy trắng này.
Tất cả về tin tức về đám người Chiến Phong khi đến sát biên giới Kiếm vực đột nhiên biến mất, giống như không phải bước vào Kiếm vực mà là một không gian khác.
Cảm ứng của cường giả đối với cường giả khiến cho Chiến Đế hiểu rõ, khu vực này tuyệt đối có một siêu cấp cường giả tồn tại, thế nhưng hắn lại không thể cảm giác được.
Loại tình huống này chỉ có hai khả năng. Thứ nhất là đối phương có năng lực ngăn cách không gian chugn quanh bản thân, đồng thời lại lợi dụng quy tắc nắm giữ, xảo diệu nối liền không gian quanh người với nhau, khiến cho người khác không có bất cứ cảm giác gì khác thường. Khả năng thứ hai chính là tu vi của đối phương cao hơn mình rất nhiều, thậm chí đạt đến trình độ tiếp cận Chí Tôn.
"Ta biết ngươi ở nơi này…" Chiến Đế dùng thần thức phân tàn tin tức mà mình muốn truyền đi. Dùng phương thức phân tán này, trừ phi tu vi đạt đến đồng cấp với mình, nếu không sẽ không cách nào cảm ứng được: "Ta biết sự tồn tại của ngươi… Dựa vào năng lực của ngươi, không nên giấu mình ở nơi này. Ta có đại sự liên quan đến nhân tộc muốn nói cho ngươi biết. Nếu như ngươi nghe được, hãy ra gặp mặt… Sự xuất hiện của ngươi xuất hiện, tuyệt đối có thể…"
Chiến Đế dường như muốn nói lại thôi, không nói rõ ràng, tựa hồ rất kiêng kỵ với những điều sắp nói.
Trong lòng đất, Bổn Tôn mở đôi mắt trắng bạc ra, hờ hững nhìn thoáng qua bầu trời, sau đó lại nhắm vào.
Những lời nói vừa rồi của Chiến Đế hoàn toàn không thể khơi dậy một chút hứng thú của hắn.
"Ai…"
Không được đáp lời, Chiến Đế đành thở dài một tiếng, thần thức như thủy triều rút đi.