Phi Thăng Chi Hậu

Chương 284: Tiến triển của Sát Lục ma quyết



Trong khi Đệ Tam phân thần đang khổ não vì thương thế của Tây Môn Y Bắc, Bổn Tôn an tâm tiêu hóa năng lượng của thiên kiếp, đồng thời trợ giúp Thái Cổ Ma Viên đang ngủ say chữa trị thương thế, bên phía Ma giới…

Tại trung ương Ma giới dần dần lưu truyền một truyền thuyết có liên quan đến Sát lục chi ma, một kẻ vừa mới hoành không xuất thế. Mấy tháng trước hắn vẫn không có tiếng tăm gì, nhưng dựa vào thủ đoạn tàn khốc, hơn nữa chẳng hề phân biệt đẳng cấp cao hay thấp, không thèm đếm xỉa đến thân phận của mình, chỉ cần còn sống hay có thể cử động đại loại sẽ lập tức giết ngay, phong cách hành sự này nhanh chóng khiến cho tiếng tăm của hắn nổi như cồn.

Một mình chống lại mấy ngàn vạn quân sĩ, nhưng trận chiến lại hoàn toàn nghiêng về một phía, hoặc có thể nói là giết chóc. Sát Lục chi ma dùng máu tanh để tạo nên hung danh của hắn.

Có điều cho đến bây giờ cũng rất ít người nhìn thấy được khuôn mặt thật của vị Sát Lục chi ma này, thứ thường nhìn thấy nhất là tràng cảnh sau cuộc chiến giống như Tu La huyết ngục, cùng với sương máu ngập tràn trong hư không. Những khu vực mà sương máu bao phủ, ngay cả cỏ dại cũng nhanh chóng héo khô. Không ai biết nạn nhân kế tiếp sẽ là ai…

Trên một dãy núi nhấp nhô, hai bóng người một ngồi một đứng. Lấy sơn thể màu đen cao vút ở giữa làm ranh giới, một đoàn sương máu lưu động trên mặt đất mấy trăm trượng.

Trên đỉnh núi, Phong Vân Vô Kỵ lẳng lặng ngồi xếp bằng, mái tóc dài mềm mại từ trên vai rũ xuống, kéo dài đến tận đầu gối. Mỗi một lần hô hấp, y bào toàn thân và mái tóc màu đen cũng theo đó phất phơ…

"Đốp đốp!"

Những tiếng nổ giòn không ngừng vang lên. Bên dưới thân Phong Vân Vô Kỵ, đá đen cứng rắn lộ ra những vết nứt dày đặc, từng khối đá nhỏ hình thoi từ mặt đất bắn lên.

Cách đó không xa, Bội Lý Tư cẩn thận đánh giá vết tích vỡ vụn dưới thân Phong Vân Vô Kỵ, lạnh nhạt nói:

- Vẫn còn thiếu… Sát khí của ngươi so với trước đây đã thu lại không ít, nhưng vẫn còn chưa đủ. Khi nào ngươi có thể hoàn toàn thu liễm sát khí vào trong cơ thể, không lộ ra ngoài chút nào, lúc đó Sát Lục ma quyết tầng thứ nhất của ngươi mới xem như là viên mãn.

- Vậy sao…

Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên mở mắt ra, sát khí quanh người như một con mãnh thú bắn thú bắn về phía Bội Lý Tư, nâng thân hình hắn lên giữa không trung. Bên trong y bào của Bội Lý Tư, sát khí sắc bén trong nháy mắt để lại trên người hắn những vết cắt dày đặc, máu tươi theo hai gót chân chảy xuống…

Sắc mặt của Bội Lý Tư vẫn hờ hững, giống như không hề cảm thấy đau đớn, để mặc cho máu tươi từ trong cơ thể chảy ra…

- Hừ…

Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên thu hồi sát khí. Bội Lý Tư giống như một khối đá rơi xuống mặt đất.

- Muốn chết? Không dễ dàng như vậy đâu! Ngươi đích thật rất am hiểu thủ đoạn và tâm cơ, hãy sử dụng trí tuệ của ngươi để phục vụ cho bổn tọa!

Phong Vân Vô Kỵ dữ tợn nói, mí mắt vẫn không hề chớp. Trong đôi mắt đen kịt như có một tuyệt thế mãnh thú đang gầm lên, giãy dụa muốn lao ra ngoài.

Khí đen nồng đậm hỗn loạn từ trong mắt tràn ra. Một loại kích động của giết chóc khiến cho Phong Vân Vô Kỵ như muốn phát điên, đó là một loại thôi thúc hủy diệt tất cả những gì nhìn thấy trước mắt.

Phong Vân Vô Kỵ rất muốn lập tức giết chết tên Bội Lý Tư đáng ghét trước mặt này, nhưng hắn cũng biết điều này là không nên. Tại Ma giới muốn tìm một người sở trường về đầu óc thật không dễ dàng, mà hắn cũng không muốn tự mình làm tất cả mọi chuyện, theo quan điểm của hắn thì "làm cường giả phải có phong độ của cường giả"

Bội Lý Tư đã có thể lừa gạt mình, biểu hiện quả thật không tệ, đủ để nói lên trình độ thông minh của hắn, nếu như có thể khiến cho hắn phục vụ mình, đây chính là một trợ lực rất lớn.

Tại Ma giới, một đao giết chết đối phương thật sự là quá tiện nghi, mà Phong Vân Vô Kỵ thì lại không muốn tiện nghi cho một tên ma tộc đã dám lừa dối mình.

- Ngươi cần khắc chế sát khí trong lòng…

Bội Lý Tư lạnh lùng nhìn Phong Vân Vô Kỵ, hai tròng mắt máu tím đối diện với hai con ngươi hung ác của đối phương, không hề có dấu hiệu lùi bước.

- Nếu như ngươi không thể khắc chế sát khí trong lòng, vậy thì số phận của mấy chục đời Sát Lục chi chủ trước đây cũng sẽ là số phận của ngươi. Một mình cô độc, giết chóc điên cuồng khiến cho tất cả những kẻ đi theo phải chùn chân. Dưới sát khí điên cuồng chi phối, không biết tự lượng sức mình, trước khi cường đại đã đi khiêu chiến Hắc Ám Quân Chủ, sau đó diệt vong… Cái gì lực lượng cường đại, cái gì truy cầu, toàn bộ dều là công dã tràng. Ha ha ha…

Bội Lý Tư lẳng lặng nhìn Phong Vân Vô Kỵ, sau đó phát ra một trận cười cuồng loạn.

Thanh âm của Bội Lý Tư không lớn, nhưng lại giống như tiếng sấm nổ trong lòng Phong Vân Vô Kỵ. Trong đầu hắn giật mình một cái, nhất thời trấn tỉnh lại, khí đen hỗn loạn trong mắt cũng dần dần tản đi, hai mắt khôi phục sáng trong. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lời nói của Bội Lý Tư mặc dù rất đáng ghét, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc Phong Vân Vô Kỵ coi trọng hắn. Người này vốn là thủ hạ của một tên gia hỏa gọi là A Bố La Địch gì đó, là thành viên trong một cơ cấu tồn tại vì mười ba vị Hắc Ám Quân Chủ của Ma giới, hắn hiểu rất tường tận những bí mật về Sát Lục chi chủ,.

Những tin tức này bên trong Sát Lục chiến giáp cũng không có. Phong Vân Vô Kỵ nhận được từ Sát Lục chiến giáp chỉ có năng lượng hùng hậu lúc ban đầu cùng với Sát Lục ma quyết, mặc dù những bí mật sâu hơn cần phải có thực lực tương ứng mới có thể khai thông, nhưng tình huống cụ thể thì ngay cả Sát Lục chi hồn cũng không biết được.

Vì vậy, những tư liệu có được từ miệng Bội Lý Tư hiển nhiên vô cùng trân quý. Hắc Ám Quân Chủ và các đời Sát Lục chi chủ đều có oan oán không thể hóa giải, vì vậy bọn họ tích lũy rất nhiều tư liệu về Sát Lục chi chủ. Tư liệu của những Hắc Ám Quân Chủ so với tin tức mà bản thân Sát Lục chiến giáp tích lũy được không giống nhau, hơn nữa càng thêm hữu dụng.

Bản tính của Đệ Nhất phân thần chính là truy cầu lực lượng cường đại, dưới tiền đề này, tất cả các nhân tố cá nhân đều bị gạt sang một bên, đây chính là phong cách hành sự của hắn.

- Tiếp theo là ở đâu?

Phong Vân Vô Kỵ đứng thẳng sát bên dốc núi, quay lưng về phía Bội Lý Tư.

Phía sau, Bội Lý Tư dùng một tay nâng cằm, trên mặt lộ ra vẻ suy tư:

- Gần đây có mấy thế lực lớn, dựa vào thực lực của ngươi hiện nay, lựa chọn bọn chúng sợ rằng sẽ tương đối khó khăn. Dù sao Sát Lục ma quyết tầng thứ nhất chỉ yêu cầu về số lượng… vậy thì lãnh địa của Khải Tư Đế Lạp Ma Đế đi!

Bội Lý Tư chỉ về một phiến địa vực bị mây đen bao phủ ở phía đông.

- Hiểu rồi!

Phong Vân Vô Kỵ đưa mắt nhìn về phương xa, sau đó từ trên vách núi nhảy xuống, giữa không trung gập lại lao về phía đông…

- Cẩn thận một chút! Ngươi luân phiên giết chóc đã khiến cho một số ma tộc cao cấp ở phụ cận chú ý, nghe nói bọn họ đã tổ chức một đội quân, mục tiêu chính là ngươi…

- Hừ… Chỉ bằng bọn chúng…

Xa xa vang lên tiếng trả lời của Phong Vân Vô Kỵ, từ đầu đến cuối hắn cũng chưa từng quay đầu lại, giống như không hề lo lắng Bội Lý Tư sẽ thoát đi.

Bên cạnh dốc núi, Bội Lý Tư nhìn theo bóng lưng của Phong Vân Vô Kỵ, trên khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên hiện ra một nụ cười quỷ dị.

- Ta sẽ không dễ dàng rời khỏi ngươi… ha ha, bởi vì… ngươi chính là…

Bội Lý Tư lẩm bẩm vài câu, sau đó từ trên vách núi nhảy xuống, áo choàng phía sau phất lên, như một cánh chim đuổi theo Phong Vân Vô Kỵ…

Lãnh địa của Khải Tư Đế Lạp Ma Đế nằm bên trong một phiến thung lũng rộng lớn hình tròn. Trung ương của Ma giới mặc dù diện tích rộng lớn, nhưng đồng thời mật độ của ma tộc cũng vượt xa phương đông và phương tây. Tai đông tây Ma giới, một thế lực chỉ có vài ức ma tộc cũng có thể chiếm lĩnh một lãnh địa rộng lớn, nhưng tại trung ương Ma giới điều này căn bản là không thể.

Toàn bộ ma tộc tại trung ương Ma giới cộng lại, so với hai phương đông tây còn nhiều hơn gấp năm mươi lần, như vậy mật độ của nó không cần phải nói đến.

Phong Vân Vô Kỵ rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của Bội Lý Tư, xa xa vang lên những tiếng kêu thảm thiết, từng luồng sương máu từ mặt đất bắn lên.

Bội Lý Tư đang chuẩn bị bay qua dãy núi cao ngàn trượng bên ngoài lãnh địa của Khải Tư Đế Lạp, ánh mắt bỗng lướt qua một số ấn ký rất nhỏ bên dưới, trong lòng rùng mình, lại nhìn về phía núi rừng và cỏ dai bạt ngàn chung quanh, bước chân đã giơ lên đột nhiên thu lại.

Ánh mắt của hắn lướt qua dãy núi nhìn về hướng lãnh địa của Khải Tư Đế Lạp Ma Đế, lẩm bẩm nói: "Ngươi hãy tự mình cầu phúc đi…"

Sau đó hắn lập tức xoay người, nhanh chóng bay ngược về phía sau, trên đường lại đột nhiên hạ xuống không một tiếng động.

Sau khi Bội Lý Tư đáp xuống không lâu, hai bóng đen bỗng nhiên xuất hiện phía trên đầu hắn.

- Chuyện gì vậy, sao lại đột nhiên biến mất…

Một người trong đó lên tiếng, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.

- Đừng quan tâm đến loại tiểu nhân vật này, nói không chừng chỉ là đi ngang qua mà thôi… Trở về đi!

Tên còn lại đáp lời.

- Ừm! Xem như hắn gặp may… Có điều quả thật là một nhân vật rất cơ trí…

Hai người rất nhanh biến mất bên trong lãnh địa của Ma Đế Khải Tư Đế Lạp.

Sau khi hai người rời đi không lâu, Bội Lý Tư từ dưới đất chui lên, bước chân không hề dừng lại nhanh chóng bay về hướng một ngọn núi cao gần đó. Một lát sau, hắn đã xuất hiện trên đỉnh một ngọn núi cao chọc trời hình mũi nhọn, đứng ở nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ tình huống bên trong lãnh địa của Khải Tư Đế Lạp…

Gió lạnh thét gào, sương máu từ bên trong những thân thể bắn ra càng ngày càng đậm, dung nhập vào trong gió. Phong Vân Vô Kỵ người mặc hắc bào giống như đang chậm rãi đi dạo trong sân. Tất cả ma tộc lao đến, khi còn cách mấy trượng đột nhiên rung lên, sau đó nổ tung thành từng đoàn sương máu.

Một đường tiến về phía trước, tử thi dày đặc phủ kín phía sau, ấn chứng cho con đường Phong Vân Vô Kỵ đi qua.

- Chạy mau… Hắn là Sát Lục chi ma…

Trên bầu trời đột nhiên có một tên ma tộc hoảng sợ hét lên, giống như một mồi lửa dẫn đến phản ứng dây chuyền, tất cả ma tộc còn lại đều đồng loạt chạy tứ tán về các hướng.

Nhìn thấy cảnh này, Phong Vân Vô Kỵ lập tức biến sắc. Sát Lục ma quyết cần phải thu thập đủ sinh mệnh, cần phải giết chóc không ngừng để tu luyện, tất cả chạy hết quả thật không phải là cảnh mà hắn muốn nhìn.

- Muốn chạy, cũng phải hỏi qua bổn tọa…

Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói, chỉ thấy y bào lay động, hai bàn tay từ bên dưới áo bào xuất hiện, sau đó sát khí hùng hậu lập tức bắn ra. Sát khí dày đặc nhất thời bao phủ toàn bộ thung lũng…

Trên bầu trời và mặt đất, những ma tộc đang chạy trốn về bốn phía đột nhiên khựng lại không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế như cũ, giống như thời gian đã ngừng trôi.

"Ầm!"

Những tiếng nổ không ngừng vang lên chugn qaunh, những ma tộc bị sát khí của Phong Vân Vô Kỵ giữ tại không trung đều lần lượt nổ tung, hóa thành từng đoàn sương máu, huyết nhục tung bay…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.