Phi Thăng Chi Hậu

Chương 321: Lôi Uyên Tàn Sư



Con ngươi của Phong Vân Vô Kỵ co rút lại, trong mắt thoáng hiện lên một luồng sáng lạnh, thần thức phá không bay ra quét ngang chung quanh. Chỉ thấy từ bốn phía, một đoàn người khác trong hệ phái tự do đang nhanh chóng bay về hướng. Ở xa hơn, bóng người dày đặc như cá diếc qua sông cũng đang bay đến…

Từ phía tây, một người mặc áo vải màu đen rộng thùng thình, phía sau khoác một kiện áo choàng do những sợi vải nối tiếp thành, cả người phát rtán a một luồng khí tức quỷ dị mà âm lãnh, giống như một con dơi bay lượn trên bầu trời. Bên dưới thân hắn, những cao thủ của hệ phái tự do như thủy triều bay đến.

Ánh mắt lướt qua khuôn mặt của người kia, Phong Vân Vô Kỵ không khỏi ngẩn người. Chỉ thấy khuôn mặt của người này được che lại bởi nửa đoạn mặt nạ màu đen, giữa trán có khắc một đồ án hình tia chớp cổ quái mà hoa mỹ, hai bên cong vòng uốn lượn xuống bên dưới.

- Người nào?

Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng hỏi.

- Lôi Uyên Cư Sĩ thủ hạ Tàn Sư.

Người nọ chậm rãi hạ xuống. Bên dưới đã có một gã đệ tử ăn mặc tương tự, nhưng mặt nạ lại là màu lam, giơ một tay lên. Tàn Sư liền nhẹ nhàng đứng trên đầu ngón tay của y, hai tay buông xuống, tay áo phất phơ trong gió.

- Lôi Uyên Cư Sĩ?

Phong Vân Vô Kỵ nhìn Tàn Sư cổ quái cách đó không xa, nghi hoặc nói. Trong tin tức tình báo của Kiếm các hình như cũng không có cái tên Lôi Uyên Cư Sĩ này.

- Hừ!

Người nọ hừ lạnh một tiếng. Giáp che mặt màu đen rung động phát ra tiếng ông ông. Từ bên trong đồ án hình tia chớp giữa trán, từng tia sét nhỏ màu tím hình mạng lưới lan rộng đến toàn bộ gương mặt, tiếng lốp đốp rất nhỏ không ngừng vang lên giữa hư không.

- Tục danh của Lôi Uyên Cư Sĩ, những tên gia hỏa mới thành đạo chỉ có mấy trăm mấy ngàn vạn năm như các ngươi há có thể biết được.

Tàn Sư khinh thường nói, có một loại ngạo nghễ giống như đã thấm vào trong xương tủy.

Phong Vân Vô Kỵ thầm lắc đầu, trong lòng biết người này nhất định là chưa từng kiến thức qua sức mạnh kinh khủng của Chiến Đế, cho nên mới dám nói ra những lời ngông cuồng này.

Nghĩ đến đây, hắn liền xoay người lại nói với Phượng Phi:

- Bất kể ra sao, ta vẫn hy vọng cô có thể theo ta đến Kiếm các một chuyến. Ở nơi đó ta có thể bảo đảm cô sẽ không việc gì… Hiện giờ chắc cô cũng nhìn thấy, cô đã trở thành mục tiêu mà khắp nơi tranh đoạt. Xin hãy theo tại hạ đến Kiếm các, tại hạ sẽ bảo hộ cô!

- Ha ha…

Quỳ Hoa Hoàng Hậu bỗng nhiên cười lớn:

- Ngươi cho rằng mình là ai? Ngươi nói đi theo là phải đi theo sao? Ngươi cùng với những tên gia hỏa muốn cướp đoạt Hiên Viên Đế Tâm quyết có gì khác nhau! Huống hồ, ngươi cho rằng mình có đủ thực lực để bảo hộ tiểu thư hay sao? Kiếm vực và Chiến tộc đang đối địch với nhau, nếu như Chiến Đế đích thân tới, liệu ngươi có thể đánh bại được y không? Nếu như không thể đánh bại, vậy ngươi làm thế nào bảo hộ tiểu thư? Hừ! Ta xem ngươi đúng là nổi sắc tâm…

- Quỳ Hoa!

Phượng Phi vươn tay ngăn lại, sau nói chậm rãi nói:

- Ý tốt của Kiếm Thần ta xin tâm lĩnh, nhưng ta sẽ không đến Kiếm vực.

Phong Vân Vô Kỵ yên lặng. Trước khi đến đây, hắn đã chuẩn bị tâm lý cho việc này. Dù sao Phượng Phi cũng là con gái của Hiên Viên Chí Tôn, đối với hắn không thân chẳng quen. Lời hứa đó cũng chỉ do hắn tình nguyện nói ra, nàng căn bản không có lý do để đi theo.

Phong Vân Vô Kỵ khẽ thở dài một tiếng, đồng thời lui về phía sau một bước. Trong lòng hắn hạ quyết tâm, bất luận ra sao cũng phải bảo đảm sự an toàn của nàng, khi cần thiết có thể áp dụng một chút biện pháp mạnh.

- Ta mặc kệ Kiếm Thần hay là Chiến Đế!

Tàn Sư lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phượng Phi:

- Ta chỉ muốn Hiên Viên kiếm và Hiên Viên Đế Tâm quyết!

- Chờ một chút!

Một giọng nói âm lãnh vang lên. Mọi người nghe tiếng đều ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão giả áo xanh từ trong đám người bước ra, lạnh lùng nói:

- Ta mặc kệ Lôi Uyên Cư Sĩ hay là ai khác! Mọi người ở đây đều vì Hiên Viên kiếm và Hiên Viên Đế Tâm quyết mà đến, nếu như ngươi muốn một mình độc chiếm, vậy trước tiên phải hỏi qua chúng ta.

Ánh mắt lạnh lẽo của Tàn Sư lướt qua những bóng người dày đặc bên dưới, còn có những cao thủ trong hệ phái tự do từ phía xa đang bay đến. Những người này đều nhìn hắn với vẻ mặt bất thiện. Tàn Sư mặc dù kiêu ngạo, nhưng phải chiến đấu với nhiều cao thủ trong hệ phái tự do như vậy, hơn nữa trong đó còn có một số kẻ thực lực không kém gì mình, loại chuyện ngu xuẩn này hắn đương nhiên sẽ không làm.

Giấy không thể gói được lửa. Trước đó bầu trời tại cực tây trở thành một phiến hỏa hồng, còn có tiếng phượng kêu, đã khiến cho những cao thủ trong hệ phái tự do ở phụ cận chú ý. Sau đó giết chóc tại bình nguyên dung nham, thi thể hừng hực bốc cháy, cùng với khói đặc tận trời, dần dần đã khiến cho những cao thủ trong hệ phái tự do ở xa hơn lưu ý.

Đến bây giờ, tin tức Hiên Viên kiếm và Hiên Viên Đế Tâm quyết nằm trên những nữ tử này đã kinh động thiên hạ, càng ngày càng có nhiều người chạy đến nơi này…

Thời gian càng dài, sự tình sẽ càng lớn hơn, còn không biết sẽ có bao nhiêu cao thủ lánh đời vì Hiên Viên kiếm mà xuất thế. Những chuyện này đều là chuyện mà Tàn Sư lo lắng, mặc dù hắn cao ngạo, nhưng cũng không phải là tự tìm đường chết.

- Chư vị! Những thứ đó tự nhiên là mọi người cùng nhau chia đều… tại hạ không hề có ý độc chiếm.

Tàn Sư chắp tay nói.

Phong Vân Vô Kỵ trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc: "Tàn Sư này xem như cũng có chút đầu óc."

- Hiên Viên Đế Tâm quyết thì có thể mọi người cùng nhau chia xẻ, nhưng còn Hiên Viên kiếm thì chỉ có một thanh, ngươi chuẩn bị phân chia thế nào?

Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, người lên tiếng lại là Cầm Ma.

- Hừ!

Tàn Sư liếc nhìn Cầm Ma một cái, sau đó quay về hướng những cao thủ trong hệ phái tự do đang vây quanh bốn người Phong Vân Vô Kỵ, Phượng Phi, Cầm Ma và Quỳ Hoa Hoàng Hậu:

- Chư vị đều là người sáng suốt, chắc sẽ không trúng phải kế sách của con yêu nữ này! Cho dù chúng ta đấu với nhau, cũng không thể để cho đám nữ nhân này chiếm tiện nghi. Tại hạ đề nghị, trước tiên hãy bắt bọn chúng lấy, đoạt lấy Hiên Viên kiếm và Hiên Viên Đế Tâm quyết, sau đó sẽ thương thảo làm sao để phân chia. Không biết ý tứ của chư vị ra sao?

Đông đảo cao thủ như sao trên trời phân bố tại bình nguyên dung nham cực kỳ không ổn định, khí tức mạnh yếu không đồng nhất, hơn nữa gần như tất cả đều vì Hiên Viên kiếm và Hiên Viên Đế Tâm quyết mà đến, vì vậy khí tức đều tập trung tại bốn người bên trong vòng vậy. Dựa vào tu vi của Phong Vân Vô Kỵ cũng không khỏi cảm thấy áp lực, trong lòng không thể không thừa nhận trước đây vẫn quá coi thường lực lượng của hệ phái tự do. Nhìn tình huống trước mắt, nếu như mình dám tự ý động thủ, chỉ sợ hậu quả sẽ khó lường…

Điều may mắn duy nhất chính là những cao thủ trong hệ phái tự do xuất hiện tại nơi này mặc dù nhân số đông đảo, nhưng lại thuộc về nhiều thế lực khác nhau, còn có một số cao thủ tự do lưu lạc tại Thái Cổ, bọn họ đương nhiên khó có thể nhất trí với nhau.

"Bế tắc! Quả thật là bế tắc!" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng cảm khái: "Trước mắt, trừ phi là xuất hiện cao thủ như Chiến Đế, tự tin một đao giải quyết tất cả mọi người, nếu không thì không một dám manh động. Thời gian càng dài, cục diện bế tắc này lại càng khó giải quyết. Nếu như không có gì bất ngờ, tiếp theo chỉ là một trận chiến khua môi múa mép mà thôi."

- Ta mặc kệ các ngươi muốn Hiên Viên kiếm hay là Hiên Viên Đế Tâm quyết!

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, ánh mắt lần lượt đảo qua trên mặt những cao thủ trong hệ phái tự do chung quanh, có một loại khí thế khác hẳn:

- Ta đến nơi này chỉ vì một chuyện!

Phong Vân Vô Kỵ chỉ vào Phượng Phi, dùng một loại giọng điệu giống như ra lệnh:

- Đó là bảo vệ nữ tử này! Bất cứ kẻ nào dám xúc phạm đến cô ta, vậy thì…

Phong Vân Vô Kỵ vung tay phải lên, Đệ Ngũ Kiếm Đảm từ dưới đất liền bay vào trong tay, lạnh lùng nói:

- Đừng trách tại hạ!

"Đinh đinh!"

Từng đợt tiếng kiếm ngân vang lên. Tại bình nguyên dung nham, tất cả người trong kiếm đạo đều cảm thấy toàn thân chấn động, còn chưa kịp phản ứng, trên thắt lưng, từng tiếng kim thiết ma sát vang lên, bên trong vỏ kiếm, bảo kiếm tùy thân đã biến thành một cầu vồng lao về hướng bầu trời.

Trên toàn bộ Thái Cổ, thất cả người tu kiếm đều cảm thấy đan điền chấn động, cho dù là những người ẩn thân trong động phủ, cũng cảm giác được cỗ kiếm khí uy nghiêm đến từ phương xa.

Từ những thanh kiếm gãy đoạn ở nơi hoang dã, cho đến những trường kiếm dài ba thước cất kỹ trong động phủ, toàn bộ dường như sống dậy, tự động phá không bay ra, hội tụ về bình nguyên dung nham.

Toàn thân Phong Vân Vô Kỵ phát ra từng vòng kiếm khí mờ mịt, thẳng đến tận trời, ngón trỏ tay phải vươn ra, vẽ một vòng tại không trung. Từng thanh trường kiếm từ bốn phía bắn ra hội tụ thành một vòng xoáy khổng lồ trên đỉnh đầu của hắn, phát ra tiếng kiếm ngân réo rắt liên miên không dứt…

Phong Vân Vô Kỵ đứng bên dưới trung tâm vòng xoáy, kiếm khí trên người không ngừng phát ra, dung hợp cùng với kiếm khí bên trong những thanh trường kiếm trên bầu trời. Dưới sự khống chế của một loại lực lượng vi diệu, thân hình hắn từ từ bay lên không trung, một chân đạp lên một thanh bảo kiếm tại trung tâm vòng xoáy, tay áo phất phơ, giống như xuất trần, ngạo thị chúng nhân.

- Tất cả người trong kiếm đạo, nếu như nể mặt chúng ta đều là người tu kiếm, xin hãy rời khỏi nơi đây! Đợi sau khi giải quyết xong việc này, bổn tọa sẽ trả lại bội kiếm cho chư vị.

Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói. Lúc này nếu như muốn bảo vệ Phượng Phi, hắn không thể không dùng biện pháp mạnh.

- Kiếm Thần! Hừ! Chỉ bằng ngươi…

Tàn Sư cười khẩy, vừa muốn nói Phong Vân Vô Kỵ chỉ dựa vào vài thanh kiếm này mà muốn độc chiếm Hiên Viên kiếm và Hiên Viên Đế Tâm quyết, trong tai liền nghe được những tiếng kiếm ngân ông ông, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên…

Không chỉ có Tàn Sư, những người khác cũng bị thanh âm chấn động cả thiên địa làm giật mình. Tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy từ bốn phía, trường kiếm dày đặc như mây đen đang bay đến…

Tất cả đều sợ đến ngây người. Những cao thủ trong hệ phái tự do vốn vẫn có chút không vui vì bội kiếm trong tay bị đoạt, lúc này lại trở nên kích động đến cả người run lên, trong cơ thể giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Chưa từng có ai nhìn thấy qua một người có thể khống chế nhiều trường kiếm đến như vậy. Ngàn vạn? Trăm ngàn vạn? Những từ này đều không đủ để hình dung số lượng trường kiếm từ bốn phía đang bay đến, giống như mây đen che khuất cả bầu trời.

Trên bầu trời, trường kiếm như thủy triều cuồn cuộn tràn đến, che khuất cả ánh dương quang. Mà bên trong trường kiếm dày đặc, một người giống như thần linh đạp trên ngọn sóng, chính là Phong Vân Vô Kỵ.

Phượng Phi ngẩng đầu nhìn lên bầu trờ, trong mắt thoáng hiện lên vẻ phức tạp. Lúc này Phong Vân Vô Kỵ tuyệt đối có tư cách xưng là Thần.

Từ sau khi đặt chân vào Thần cấp, đây là lần đầu tiên Phong Vân Vô Kỵ vận dụng ý kiếm tuyệt đối khống chế đối với kiếm. Kiếm đạo có vô số con đường khác nhau, nhưng ý kiếm vẫn là vi tôn. Khi Phong Vân Vô Kỵ vận dụng lực lượng của ý kiếm điều khiển những trường kiếm hữu hình, toàn bộ Thái Cổ đều bị ảnh hưởng.

Đạo khống chế kiếm vốn là năng lực cơ bản, không phải là thứ lớn lao, nhưng có câu đại xảo bất công, trọng kiếm vô phong; sau khi đạt đến Thần cấp, uy lực của đạo khống chế kiếm đã vượt xa sự tưởng tượng của Phong Vân Vô Kỵ, cũng vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.

Trường kiếm tồn tại ở Thái Cổ, qua năm tháng dài đằng đẵng không ngừng bị kiếm khí thấm nhuần, vốn đã có kiếm khí, lúc này càng sản sinh cảm ứng với kiếm nguyên trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ. Từng đạo kiếm nguyên từ dưới chân hắn mở rộng đến toàn bộ bầu trời. Từng thanh trường kiếm che phủ bầu trời đột nhiên bắn ra kiếm mang chói mắt…

"Đây chính là cực hạn của kiếm sao?"

Lực lượng mà Phong Vân Vô Kỵ biểu hiện ra khiến cho tất cả người trong kiếm đạo có mặt tại trường đều cảm thấy kinh hãi. Tại Thái Cổ, Phong Vân Vô Kỵ là đại biểu cho thực lực tối cao của người tu kiếm. Rất nhiều cao thủ tu kiếm trong hệ phái tự do đều cung kính hướng về Phong Vân Vô Kỵ quỳ xuống, thi lễ một cái, sau đó đồng loạt rời khỏi bình nguyên dung nham…

Phong Vân Vô Kỵ cũng không ngờ được, vì chấn nhiếp tràng diện mà thi triển lực lượng khống chế trăm triệu thanh kiếm, lại nhận được sự kính phục của người trong kiếm đạo. Cũng nhờ những người này truyền bá, địa vị Kiếm vực trong hệ phái tự do lại đạt đến một mức độ tột đỉnh. Phàm là người trong kiếm đạo đều sùng kính đối với Kiếm vực, thậm chí địa vị trong lòng bọn họ còn không thua gì Thánh điện.

Từ trước đến nay, Kiếm vực mặc dù có tên là Kiếm vực, vực chủ tu luyện cũng là kiếm đạo, nhưng thứ mà người trong hệ phái tự do nhìn thấy nhiều nhất lại là mấy chục vạn Hoàng Kim chiến sĩ cầm hoàng kim trường kích, điều này khiến cho bọn họ rất khó xem Kiếm vực như là thánh địa kiếm đạo.

Nhưng từ hôm nay trở về sau, rất nhiều cao thủ kiếm đạo trong hệ phái tự do lại bắt đầu gia nhập Kiếm vực, một mặt là xuất phát từ lòng sùng kính đối với kiếm đạo đệ nhất nhân của toàn bộ Thái Cổ, mặt khác cũng là vì Phong Vân Vô Kỵ mà thừa nhận Kiếm vực.

Những chuyện này Phong Vân Vô Kỵ đều không ngờ đến.

Rất đông cao thủ kiếm đạo trong hệ phái tự do rời đi, một số người thậm chí còn khuyên can đồng đạo khác đừng đến nơi này…

Một chiêu này của Phong Vân Vô Kỵ đã chấn nhiếp rất nhiều kẻ có thực lực không cao trong hệ phái tự do, khiến cho bọn họ không dám manh động, nhưng đối với một số cường giả tâm trí kiên định, những thứ này không thể khiến cho bọn họ chùn bước.

- Hừ! Mặc kệ ngươi là cái gì Kiếm Thần, ta nhất định phải có Hiên Viên kiếm và Hiên Viên Đế Tâm quyết!

Tàn Sư hừ lạnh một tiếng, đồng thời thân hình vút lên. Bên dưới thân, rất đông cao thủ mặc trang phục tương tự cũng đánh về hướng Phượng Phi.

Gần như ngay khi Tàn Sư hành động, bên trong đoàn người, từng gã cao thủ khí tức cường đại cũng nhảy vút lên, một số đánh về hướng Phong Vân Vô Kỵ, một số lại đánh về hướng Phượng Phi…

- Như sương không sương, như hoa không hoa, mọi người đều say, chỉ mình ta tỉnh, có phải tiêu dao?

Một giọng ca như có như không bỗng nhiên vang lên từ phía trên. Phong Vân Vô Kỵ vốn đang tập trung vào sự an toàn của Phượng Phi, chuẩn bị xuất thủ ngăn cản những người kia, nghe được lập tức mở rộng thần thức về hướng phát ra tiếng ca. Thần thức đảo qua, chỉ thấy một người đang ngồi trên một tấm thảm vải từ chân trời bay tới, giống như chậm nhưng lại rất nhanh, trong nháy mắt đã lướt qua khoảng cách mấy trăm trượng. Khiến cho Phong Vân Vô Kỵ kinh dị nhất chính là mặc dù dùng thần thức cảm ứng, nhưng hắn chỉ có thể cảm ứng được những đường nét mơ hồ, không thể nhìn thấy rõ hình dạng chân chính của người kia, giống như có một lực lượng vô hình quấy nhiễu cảm nhận của thần thức…

"Thực lực của người này còn cao hơn mọi người ở đây." Phong Vân Vô Kỵ trong lòng hơi trầm xuống, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên…

- Tại hạ là Tiêu Dao Đế Quân…

Phía trên những tầng mây, một gã nam tử trung niên có bộ râu cá chốt, sắc mặt như ngọc, tay cầm quạt lông, trên đầu quấn khăn, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, quay lưng về phía ánh mặt trời chói mắt, từ trên bầu trời tà tà lướt xuống, tiến về hướng Phong Vân Vô Kỵ…

Bên dưới, những gã nam tử mặc hắc bào nhảy lên, đạp chân lên nhau tạo thành một hàng cuồn cuộn không dứt. Tàn Sư dang hai tay, áo choàng phía sau như đôi cánh mở ra, hai chân nhẹ nhàng đạp trên mu bàn tay của tên nam tử mặc hắc bào đầu tiên, tốc độ tăng vọt, chỉ trong khoảnh khắc đã biến mất. Bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, mây đen cuồn cuộn không hề có dấu hiệu tụ về. Sâu trong mây đen bỗng vang lên một trận tiếng sấm, càng ngày càng lớn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.