Phi Thăng Chi Hậu

Chương 349: Thái Cổ ngũ tộc



- Tu pháp giả có từng tham dự vào Thần Ma chi chiến? Nếu như đã tham gia, vì sao hôm nay còn lưu lạc tại hư không.

Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng hỏi, nhất thời đối với chuyện này cảm thấy vô cùng hứng thú. Những chuyện này đều là bí mật mà võ giả bình thường tại Thái Cổ không biết được, dù sao đó cũng là những chuyện xảy ra rất lâu rồi.

Vừa nghe được, nguyên lai trong hư không vô tận, nhân loại còn có một đội ngũ cường đại khác, nếu như nói trong lòng Phong Vân Vô Kỵ không hề xao động, đó là chuyện không có khả năng. Mà tin tức về đội ngũ không biết rõ số lượng này, lại có thể từ biết được từ trong miệng lão giả trước mặt.

"Tu pháp giả", ba chữ đã in sâu vào đáy lòng Phong Vân Vô Kỵ.

Vả mặt lão giả hiện lên thần sắc phức tạp, trầm ngâm chốc lát, sau đó nói:

- Không có…

- Cái gì!

Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên đứng dậy, toàn thân kích động run lên, giận dữ nói:

- Đều là tộc nhân, tại thời khắc sinh tử tồn vong, tu pháp giả lại vì phương pháp theo đuổi lực lượng bất đồng mà trốn trong hư không, bỏ mặc tất cả. Tạo sao lại như vậy? Tại sao lại có loại tộc nhân như vậy?

- Không nên kết luận bừa bãi!

Vẻ mặt lão giả hơi giận, nhưng hiển nhiên cũng có chút biến đổi trong lòng, trầm ngâm chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn Phong Vân Vô Kỵ, kích động nói:

- Trước khi nhân loại tham dự vào Thần Ma chi chiến, pháp tổ Phục Hy tại hư không bày bố bát quái, thôi diễn chu thiên diễn sổ, đã dự kiến được trường tai nạn này. Lúc đó, pháp tổ Phục Hy đã triệu tập tất cả tu pháp giả lại. Vẻ mặt u buồn… Pháp tổ nói, nhân loại sẽ gặp phải một trường tai nạn lớn, tộc nhân sinh tồn tại Thái Cổ sẽ bị tổn thất nặng nề; loại chiến tranh này, so với pháp võ chi tranh đang tiến hành còn lớn hơn rất nhiều; trường chiến tranh này, nhân loại đã định sẵn sẽ thất bại, bảo tồn sinh lực mới là việc nên làm hiện nay. Vì vậy, pháp tổ hi vọng tu pháp giả có lựa chọn, hoặc là lưu lại cùng võ tu giả đối kháng với thần ma, hoặc là cùng y ẩn cư tại hư không, phát triển thực lực, chờ đợi thời cơ, chuẩn bị một lần nữa trở về.

- Pháp tổ dùng đại pháp lực, biểu diễn ra tương lai đáng sợ của nhân loại cho những người đi theo y thấy. Cuối cùng, hơn phân nửa tu pháp giả lựa chọn rời khỏi Thái Cổ, còn những tu pháp giả khác thì ở lại, đây cũng chính là số ít tu pháp giả mà ngươi nhìn thấy tại Thái Cổ hiện nay… Tại Thần Ma chi chiến, cao thủ Thần cấp của nhân loại tổn thất thảm trọng, nếu như không có sự hi sinh của Hiên Viên trong tứ đại Chí Tôn, sợ rằng ngay cả một tờ "Thái Cổ hiệp nghị" khuất nhục cũng không đạt được.

- Thần Ma chi chiến, đến giai đoạn cuối, chân chính quyết định kết quả là những tồn tại đỉnh cao, chứ không phải ở số lượng, điểm này chắc ngươi cũng biết. Cho dù tu pháp giả lưu lại thì sao? Chẳng phải cũng chỉ ngã xuống trong Thần Ma chi chiến?… Bốn tộc sinh ra trong hỗn độn, xưng hùng Thái Cổ, chẳng phải cũng suy bại đến tận bây giờ, đâu còn thực lực như lúc trước.

Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên lên tiếng:

- … Nhưng chung quy vẫn cần những người có nhiệt huyết đi ngăn trở thần ma, bằng không, nhân loại tất sẽ lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, mà những người này, chỉ có thể là võ tu giả… tu pháp giả, vốn không thích hợp.

- Ngươi hiện tại đã là một tu pháp giả.

Lão giả lãnh đạm nói, tay áo nhấc lên, bàn tay gầy ốm từ trong bóng tối lộ ra, hướng về Phong Vân Vô Kỵ ấn xuống. Phía đối diện, thân thể Phong Vân Vô Kỵ bỗng biến thành như dạng sương, một vòng hư ảnh nhàn nhạt màu xám từ trong thân thể sương hóa thỉnh thoảng bay ra phía sau, giống như muốn tan vào trong hư không u ám này.

- Cũng không hoàn toàn.

Thanh âm lãnh đạm từ trong bóng đen mơ hồ có thể phân biệt được khuôn mặt Phong Vân Vô Kỵ phát ra, tiếp đó một vòng ánh sáng màu bạc như thủy ngân khuếch tán về bốn phía. Vầng sáng màu bạc vừa xuất hiện, thân thể Phong Vân Vô Kỵ đã gần như biến mất lập tức hợp lại, trở nên ngưng tụ, bóng đen màu xám mỏng manh kia cũng nhập vào trong người.

Vầng sáng màu bạc cũng không tồn tại thời gian dài, rất nhanh liền rút vào trong cơ thể hắn.

Trên mặt lão giả cũng không hề có một chút kinh ngạc, giống như đã sớm dự liệu được tình huống này.

- Thánh điện vẫn ngăn cản tu pháp giả trở về. Thái Cổ cũng gián tiếp bị Thánh điện nắm trong tay. Thế nhưng, chúng ta cũng không thể không thừa nhận, bọn họ quả thật có chút nhãn quang… Bất kể là trước đây nhìn trúng những Bắc Hải tù đồ, hay là ngươi, mỗi người đều rất đặc biệt… Pháp võ hợp nhất, trước đây cũng từng có người đề cập qua, nhưng cuối cùng vẫn không ai có thể thực hiện được, vậy mà nó lại được thực hiện trên tay ngươi… Chỉ có điều…

Lão giả đang nói vừa chuyển, ngược lại nói:

- Lĩnh vực cần phải có năng lượng tương trợ. Dựa vào trình độ hiện tại của ngươi, sợ rằng cũng không thể kéo dài lĩnh vực.

Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy liền gật đầu nói:

- Lĩnh vực chính là để khắc địch. Để cho hữu hiệu, một kích tất sát mới là vương đạo. Thời gian càng lâu, càng nói lên tác dụng của lĩnh vực trong chiến đấu càng hạn chế… Hiện nay ta không cách nào kéo dài thời gian tồn tại của lĩnh vực, nhưng lại có thể khiến cho lực công kích của lĩnh vực tăng manh đến vô hạn.

Lão giả nghe vậy khẽ giật mình, trong mắt lộ ra vẻ suy tư, sau đó thì thào:

- Một pháp thông, vạn pháp thông… Một loại phương pháp không cách nào hành thông, liền đi một con đường khác… Ánh mắt của ta quả thật là nông cạn.

Trên khuôn mặt gìa nua của lão giả hiện lên thần sắc phức tạp. Từ trong mắt y, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy được một vẻ đố kị, mặc dù y đang nhìn mình, nhưng hắn lại biết y cũng không phải đố kị với mình.

- Nói chuyện của các người đi?

Mắt thấy lão giả dường như chìm vào trong suy tư nào đó, Phong Vân Vô Kỵ không thể không lên tiếng hỏi. Thời gian dài trôi qua, dựa theo kế hoạch của hắn, lúc này vốn nên xuất hiện tại một địa phương khác.

- Chúng ta?… Ta đã nói qua, chúng ta chính là tu pháp giả còn sót lại tại Thái Cổ.

Lão giả lãnh đạm nói:

- Trong chúng ta, không chỉ có có tu pháp giả, cũng có võ tu giả. Pháp võ chi tranh đã là chuyện trước kia, không cần thiết phải nhắc lại… Bất kể là tu võ hay tu pháp… dưới tuyệt cảnh mà nhân loại phải đối mặt, chấn hưng nhân tộc, chuyển bại thành thắng trong thần ma chiến tranh tương lai, đó mới là mục đích chân chính của chúng ta. Mà trong quá trình này, việc đầu tiên mà chúng ta muốn làm chính là xóa bỏ sự tồn tại của Thánh điện.

Phong Vân Vô Kỵ khẽ biến sắc. "Bọn họ" nhiều lần nhắc đến "Thánh điện", không khỏi khiến cho hắn nghĩ đến đây vẫn là một cuộc tranh đoạt quyền lực.

Lão giả giống như biết được suy nghĩ trong lòng Phong Vân Vô Kỵ, liền nói tiếp:

- Trước đây có lẽ chúng ta còn không có ý đồ lật đổ địa vị của Thánh điện, dù sao, hành vi của Thánh điện mặc dù có chút quá đáng, nhưng cũng là vì nhân tộc, nhưng hôm nay… Thúc đẩy Chiến tộc xuất hiện, đảo loạn Thái Cổ, việc này đã hoàn toàn tương phản với lập trường đứng bên ngoài của Thánh điện.

- Chẳng lẽ chỉ vì cái tội danh có lẽ có * này sao?

* Mạc tu hữu (có lẽ có): Thời Tống của Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời là "có lẽ có", về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.

- Không chỉ là như vậy. Những năm gần đây, tại Thái Cổ không gian, chúng ta vẫn luôn giám thị động tĩnh của ma tộc, cùng với một số nhân tộc có huyết mạch ma tộc đản sinh từ Thần Ma chi chiến. Mà thật lâu trước đây, bọn họ đột nhiên biến mất, không ngừng có người biến mất. Chúng ta cố gắng bắt giữ một số người, từ trong miệng của bọn họ do thám bí mật về việc biến mất, nhưng đã thất bại… Mà gần đây nhất, chúng ta phát hiện, những nhân tộc có huyết mạch ma tộc yên lặng thật lâu này đột nhiên lại hoạt động mạnh… Hơn nữa, người của chúng ta còn nhìn thấy Thánh điện sứ giả gặp gỡ với một người trong số đó. Ngoài ra còn có một số bí ẩn khác, hiện giờ không tiện nói cho ngươi. Bất kể như thế nào, các chứng cứ đều hướng đến một điểm: Thánh điện hôm nay, sợ rằng chỉ không còn hoàn toàn nằm trong tay nhân tộc chúng ta nữa.

- Ngươi là nói, ma tộc đã bắt đầu lẻn vào Thái Cổ?

Phong Vân Vô Kỵ kinh ngạc nói. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Lão giả thần sắc nghiêm nghị, gật đầu:

- Nếu như đoán không sai… chính là như vậy. Đây cũng là nguyên nhân mà chúng ta cần ngươi gia nhập. Từ trước đến nay, chúng ta đều cố gắng gạt bỏ tất cả thành kiến, thu nạp tất cả tinh anh Thái Cổ, tạo thành một đội ngũ, trong chiến tranh tương lai, trở thành một đội ngũ có đủ sức mạnh, ra sức vì sinh tồn của nhân loại. Ngươi có thể vứt bỏ thành kiến sinh ra từ Đại Tự Tại Tán Nhân với chúng ta, đây là chuyện chúng ta vô cùng muốn thấy…

- Hoan nghênh gia nhập chúng ta!

Lão giả vươn tay nói.

Phong Vân Vô Kỵ do dự một chút, cuối cùng vẫn vươn tay ra. Bàn tay của lão giả đang vươn ra đột nhiên hợp lại như kiếm, vẽ nhanh lên cổ tay Phong Vân Vô Kỵ. Một con ngũ trảo kim long linh hoạt nhập vào huyết mạch trong cổ tay Phong Vân Vô Kỵ, trong nháy mắt biến mất không thấy.

- Đây là ký hiệu của chúng ta. Nếu như ngươi ở trong phạm vi nhất định gặp được người của chúng ta, trong lòng sẽ sinh ra cảm giác huyết nhục tương liên

Lão giả hờ hững nói.

Phong Vân Vô Kỵ không trả lời ngay. Con kim long kia khiến cho hắn sinh ra một loại cảm giác phi thường quen thuộc: "Kim long này…"

Một tấm kim bài hình bàn tay từ trong trí nhớ hiện lên, nhanh chóng trở nên rõ ràng. Thân thể Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên giật mình, rốt cuộc đã hiểu vì sao mình lại cảm thấy quen thuộc như vậy: Kim long này và ngũ trảo kim long trên kim bài của Đông Phương Phá Thiên giao đệ nhất phân thần giống nhau như đúc.

"Đệ nhất phân thần…" Sau khi một thời gian dài không liên lạc, khi Phong Vân Vô Kỵ một lần nữa liên hệ với đệ nhất phân thần đang ở Ma giới, lại phát hiện, lần này liên hệ linh hồn chẳng được lúc được lúc mất, hơn nữa rất khó hiểu. Vị trí của đệ nhất phân thần giống như phiêu hốt bất định, đôi khi lại giống như cách rất xa, đó không chỉ là một loại ngăn cách không gian… cảm giác rất khó nói rõ.

- Vị trí tạm thời của ngươi là hộ pháp. Không lâu sau, chúng ta sẽ phái một đội ngũ đến Kiếm vực, nghe theo điều phối của ngươi. Thế nhưng, nếu như ngươi muốn để cho bọn họ tham dự vào tranh đoạt thế lực của Thái Cổ, đó là chuyện không có khả năng… Chúng ta tuyệt không cho phép loại tình huống này phát sinh.

- Chiến tộc, đã không còn là vấn đề.

Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt lãnh đạm, tay áo phất một cái, lạnh lùng nói:

- Mặc dù ta gia nhập, thế nhưng, ta không hy vọng vì vậy mà phải chịu ước thúc gì. Các người vẫn là các ngươi, còn ta vẫn là ta.

- Đây vốn là hành vi nhất quán của chúng ta, điểm này ngươi không cần lo lắng…

Lão giả đang nói, đột nhiên sắc mặt biến đổi, lập tức ngâm miệng. Gần như đồng thời, Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được một loại khí tức dị dạng bao phủ không gian chung quanh, đó là một tu pháp giả cường đại khác đang vượt qua thời không, nói chuyện cùng với lão giả trước mặt.

- Sao có thể như vậy?

Lão giả chăm chú lắng nghe, sau một lát sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, bật thốt lên. Ánh mắt của y đảo qua Phong Vân Vô Kỵ, phát hiện có chút thất thố, liền hít sâu một hơi, ổn định tâm tình, sau đó mới bình tĩnh nói:

- Ta còn có một số việc phải làm, tạm thời phải rời khỏi, lần sau chúng ta sẽ liên hệ…

- Đã xảy ra chuyện gì?

Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng hỏi. Dựa vào thực lực và địa vị của lão giả, lại thất thố như vậy, có thể thấy được tình thế nghiêm trọng như thế nào.

Lão giả muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng:

- Mà thôi! Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết. Bốn tộc đã từng hưng thịnh một thời tại Thái Cổ là Chiến, Phong, Hỏa, Thủy toàn bộ đều đã xuất hiện. Tại Thái Cổ, có người phát hiện vài tử thi có tử trạng giống như Phong Ma thiên hạ quyết và Huyền Thủy quyết gây ra. Càng không ngờ chính là, thế lực tà đạo Thiên Ma tộc đã từng khiến cho bốn tộc phải liên thủ cũng đã xuất hiện, hơn nữa… sợ rằng Thái Cổ sắp xảy ra chuyện lớn…

s

Dứt lời, lão giả lập bước vào hư không trước người, biến mất không thấy…

- Lần sau, chúng ta sẽ gặp mặt ở Kiếm các…

Thanh âm của lão giả từ trong vết nứt không gian đang khép lại vang lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.