Phi Thăng Chi Hậu

Chương 351: Cường giả gặp mặt



Cửu tinh liên châu, chí âm chí trọc, thiên hạ tất loạn…

Giang hồ thông cáo: Phong tộc xuất thế, lấy nơi cực tây làm biên giới, những kẻ vượt giới, giết không cần hỏi.

Giang hồ thông cáo: Thủy tộc xuất thế, những kẻ dám bất kính, giết không cần hỏi…

Giang hồ thông cáo: Viêm tộc xuất thế, những kẻ dám bất kính với Thánh nữ Phượng Phi, giết không tha…

Chiến tộc thông cáo: Hoan nghênh chư tộc tái hiện thiên hạ, việc bốn tộc gặp nhau, còn chờ tộc trưởng bốn tộc cùng thương nghị…

……

Trong một loạt thông cáo này, có một số thông cáo gần như ít được chú ý lẫn lộn vào bên trong.

Một trong ba vực chủ của Đao vực ngày trước là Đao Đế bỗng nhiên xuất hiện, tuyên bố thành lập lại Đao vực, phò tá con trai của Đao Hoàng là Quân Tử Lan lên làm chủ, nơi trùng kiến Đao vực còn phải chờ thương nghị…

Đối với tin tức này, rất nhiều người đều cười khẩy, cho rằng chỉ là chuyện nực cười. Tại Thái Cổ hôm nay, một gã vực chủ Đế cấp ngày trước thật sự là không đáng để mắt đến. Sự xuất hiện của Thái Cổ tứ tộc đã hoàn toàn khiến cho lệnh cấm ngày trước của Thánh điện tiêu tan: phàm là người công lực đạt đến Thần cấp, nghiêm cấm tham dự vào thế lực tranh đấu tại Thái Cổ.

Thánh điện vốn có năng lực ngăn cản loại tình huống này, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không áp dụng bất cứ biện pháp nào, thậm chí ngay cả Thánh điện cũng hoàn toàn biến mất. Tất cả những điều này, khiến cho những người trong hệ phái tự do bị bốn tộc áp bức phải đào vong oán giận không ngớt…

Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ lướt qua mấy chữ Đao Đế này, dừng lại tai ba chữ Quân Tử Lan trên giấy, trong lòng có chút suy nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời âm u, lẩm bẩm nói: "Quân Tử Lan… con trai của Đao Hoàng… Luân Hồi quyết của Quân Thiên Thương, lại là truyền cho hắn… Vì sao, hắn lại ở cùng với Đao Đế?"

Một luồng gió lạnh mang theo hơi tuyết nhè nhẹ thổi vào chóp mũi. Năm ngón tay của Phong Vân Vô Kỵ nắm lại, tin hàm trong tay liền hóa thành tro bụi. Phía trước, Chiến Đế hành cung khổng lồ đồ sộ lơ lửng trên không phía chân trời, giống như một vì sao rực rỡ do băng tuyết tạo nên.

Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt hờ hững, chân phải giơ lên, bước ra một bước. Một hư ảnh màu trắng nhạt bỗng từ trong cơ thể hắn thoát ra, đứng yên tại nơi mà hắn vốn đứng, toàn thân tán phát ra kiếm khí vô tận. Trên trời cao, khói mây chuyển động, thiên địa nguyên khí từ bốn phương hội tụ lại, như thủy triều nhập vào trong hư ảnh màu trắng nhạt đứng yên không nhúc nhích kia.

Vô Hạn Tiểu Thiên Địa tầng thứ ba, nội thiên địa…

Trời đất đột nhiên nổi gió, cát chạy đá bay, đó là kết quả của thiên địa nguyên khí khổng lồ hội tụ.

Bước chân Phong Vân Vô Kỵ vẫn không ngừng, mỗi bước bước ra đều lưu lại một hư ảnh màu trắng nhạt. Mỗi một hư ảnh đều hình thành một vòng xoáy, điên cuồng hấp thu thiên địa nguyên khí…

Sau tám bước, ven bờ Đao vực phong vân biến sắc. Bên dưới khói mây, tám bóng người sáng trắng hóa thành tám vòng xoáy khổng lồ, dùng tốc độ kinh người điên cuồng tập trung thiên địa nguyên khí.

Phong Vân Vô Kỵ thần sắc lãnh đạm, một thân hắc bào không ngừng lay động, bước chân như nước chảy mây trôi tiến về phía Đao vực, từ đầu đến cuối cũng chưa từng quay đầu nhìn lại một lần. Sau khi hắn rời khỏi không lâu, tám bóng người sáng trắng dần dần hình thành thân thể hoàn chỉnh, hình dạng giống nhau như đúc, giống hệt như Phong Vân Vô Kỵ.

Tám hóa thân do Vô Hạn Tiểu Thiên Địa cảnh giới cao nhất biến thành, để lại một người đứng ở nơi ban đầu, tiếp tục hấp thu thiên địa nguyên khí, còn bảy hóa thân khác thì đi về bảy phương hướng khác nhau ven bờ Đao vực…

- Người nào?

Phong Vân Vô Kỵ vừa mới xuất hiện tại Đao vực, liền bị Chiến tộc thủ vệ ven hành cung phát hiện. Một đội Chiến tộc bày trận chờ đợi, cảnh giác hỏi.

- Kiếm Thần!

Một tiếng cười khẽ vang lên, người áo đen đang chậm rãi bước đến không ngờ lại vươn năm ngón tay trắng ngần, vén chiếc mũ trùm đầu màu đen lên, lộ ra một khuôn mặt có chút tái nhợt.

- A!

Những Chiến tộc có mặt đều biến sắc, giận dữ quát lên một tiếng, lập tức vung đao chém ra. Từng đạo đao khí hùng hậu phá đao bay ra, bổ về phía Phong Vân Vô Kỵ…

Vẻ cười nhạt trên mặt Phong Vân Vô Kỵ hiện ra liền biến mất, y bào lay động, bước nhanh về phía trước. Tay áo mở ra, những Chiến tộc kia liền kêu thảm một tiếng, thân thể bay ngược ra bên ngoài. Trên người bọn họ, một góc áo bỗng từ sau lưng đâm ra, hình dạng như một thanh kiếm, sớm đã bị máu tươi nhiễm đỏ…

Mây đen vô tận từ bốn phương hội tụ, phong vân biến sắc, cương phong tràn ngập khắp cả Đao vực. Dị tượng này nhanh chóng thu hút sự chú ý của những cao thủ Chiến tộc đang thủ vệ Chiến Đế hành cung tại trung tâm Đao vực, tất cả đều biến sắc, lập tức vung tay lên. Từ chung quanh Chiến Đế hành cung, rất nhiều Chiến tộc tay cầm chiến đao bay vút đến…

Bốn phương tám hướng, tiếng gió gào thét, từng gã Chiến tộc liên tục quát lên, lao về hướng Phong Vân Vô Kỵ.

Vô số Chiến tộc, trong nháy mắt vây quanh Phong Vân Vô Kỵ đền kiến cũng chui không lọt, thế nhưng, Chiến tộc đầy trời lại không một ai có thể đến gần hắn trong vòng mười trượng. Tất cả những Chiến tộc đến gần, đao khí còn chưa phá đao xuất ra, liền cảm giác được một cỗ lực lượng vô cùng cường đại xuyên qua thân thể, áo choàng trên người trong nháy mắt hóa thành một thanh hung kiếm đoạt mệnh, xuyên vào trước ngực, xuyên ra sau lưng, lực đạo khổng lồ khiến cho thân thể bọn họ khựng tại không trung, sau đó bắn lên cao mấy trăm trượng.

Một đường đi tới, không một ai có thể khiến cho bước chân Phong Vân Vô Kỵ dừng lại một khắc. Những Chiến tộc bình thường căn bản không phải là đối thủ của hắn, nhân số có nhiều cũng vô dụng, từng người lần lượt bị bắn lên cao…

Đám chiến tướng nguyên bản không để ý, lúc này đều cả kinh, nhìn thoáng qua nhau, sau đó như tia chớp từ bốn phía bay nhanh đến. Từng bóng đen từ trên bầu trời hạ xuống, bao phủ lên nhau…

Trên đầu Phong vân Vô Kỵ, từng bóng đen không ngừng lướt qua, hàng ngàn Chiến tộc phủ kín mỗi một góc có thể nhìn thấy được…

Thời gian đột nhiên giống như ngừng lại, mỗi một thân ảnh Chiến tộc cầm đao chém xuống đều trở nên chậm vô cùng. Đao thế như trút nước bao phủ tất cả đường lui của Phong Vân Vô Kỵ, ấp lực khổng lồ khiến cho mặt đất dưới chân ầm ầm sụp đổ, từng vết nứt hình mạng nhện lan rộng về bốn phía…

Tất cả thanh âm tại giờ khắc này đều biến mất. Trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, một vòng ánh sáng màu trắng bạc dùng tốc độ siêu việt cực hạn khoách triển về bốn phương tám hướng, trong nháy mắt đã mở rộng đến phạm vi mấy ngàn trượng, đồng thời vẫn tiếp tục lan ra với tốc độ cực nhanh. Những Chiến tộc lơ lửng tại không trung bị lĩnh vực màu bạc kia cuốn vào, thân thể đột nhiên khựng lại.

Bên trong lĩnh vực, từng đạo đao khí cường đại phá không bay ra đột nhiên hóa thành kiếm khí hùng hậu, dùng tốc độ còn nhanh hơn bắn ngược trở về, thông qua những thanh chiến đao trắng như tuyết nhập vào trong cơ thể từng gã Chiến tộc, trong thời gian ngắn, khiến cho kinh mạch trong cơ thể bọn chúng bị phá hư.

"Xoẹt xoẹt xoẹt!"

Bên trong lĩnh vực màu bạc, tất cả Chiến tộc đều run lên, lớp da bên ngoài từng tấc nứt ra, từng đạo kiếm khí mang theo sương máu từ bên dưới bắn ra…

"Bịch bịch bịch!"

Vô số Chiến tộc như những túi vải rách từ không trung rơi xuống, rải rác trong ngàn trượng chung quanh Phong Vân Vô Kỵ, sau vài khắc, những Chiến tộc bị cuốn vào lĩnh vực này mới không còn rơi xuống nữa.

"Xuýt!"

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, trên mặt không bi không hỉ, chỉ có sự lãnh khốc. Một cơn gió nhẹ thổi qua dưới chân, lại làm cho người ta cảm thấy càng thêm lạnh lẽo.

"Cộp!"

"Cộp!"

Phong Vân Vô Kỵ giơ lên chân, hờ hững bước qua trên người những đệ tử Chiến tộc trọng thương nằn trên mặt đất, đi về hướng Chiến Đế hành cung lơ lửng tại không trung do dây xích nối liền. Tiếng bước chân cũng không phải rất vang dội, nhưng lúc này toàn bộ Đao vực đều có thể nghe thấy rõ ràng…

Sương máu tỏa khắp trong không khí, thân thể trên mặt đất chi chít như sao trên trời, cũng không biết là sống hay chết. Khí thế và áp lực từ trên người toả ra, cùng với vẻ mặt lãnh khốc vô tình, khiến cho Phong Vân Vô Kỵ thoạt nhìn giống như một ma thần cường đại, đang từ Tu La địa ngục bước ra…

Phong Vân Vô Kỵ từng bước một tiến về phía trước, bước chân ung dung không vội vã. Những nơi đi đến, Chiến tộc bên ngoài ngàn trượng đều biến sắc, từng người liên tục lui về phía sau, nhất thời không một ai dám đến gần Phong Vân Vô Kỵ trong ngàn trượng.

Ánh mắt nhìn lướt qua Chiến Đế hành cung cách đó không xa, cũng với những tế đàn bằng đá xanh, Phong Vân Vô Kỵ tiếp tục đi đến thang băng của Chiến Đế hành cung treo trên bầu trời.

- Chiến Đế, ngươi còn không ra sao?

Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên nói, phía sau đầu, mái tóc đen không gió tự động phất phơ.

"Cộp!"

"Cộp!"

"Cộp!"

Phong Vân Vô Kỵ vừa dứt lời, những tiếng bước chân giòn giã từ thấp đến cao liền vang lên từ bên trong Chiến Đế hành cung. Một lát sau, Chiến Đế thân mặc đế bào tơ tằm, tay áo phất phơ, đã xuất hiện tại cửa hành cung. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Ba ngày không gặp, không ngờ ngươi lại dám một mình một người bước vào lãnh địa của trẫm.

Chiến Đế lạnh lùng nói:

- Còn dám đả thương nhiều người như vậy, ngươi không sợ trẫm tự mình đến Kiếm vực hay sao? Hay là, ngươi cho rằng công lực của mình tăng tiến, có năng lực đối kháng với một đao kia của trẫm?

Con ngươi của Phong Vân Vô Kỵ khẽ co lại, sau đó mỉm cười, bước nhanh đến, trong nháy mắt đã đứng trước thang băng của Chiến Đế hành cung.

- Trên thực tế, ngươi cũng đã làm như vậy rồi… Nếu như ngươi đã mở đầu, cũng nên sớm nghĩ đến sẽ có một ngày này.

Sắc mặt Chiến Đế khẽ biến đổi, lạnh lùng nói:

- Nếu như trẫm có ý đối phó Kiếm vực, Kiếm vực đã sớm bị tiêu diệt, làm sao có thể đợi đến hôm nay?

- Cho nên, bọn họ mới chỉ trọng thương mà chưa chết.

Ngón trỏ tay phải của Phong Vân Vô Kỵ vươn ra, quét qua phía sau người, không khoan nhượng nói.

Chiến Đế im lặng không nói gì. Dựa vào tu vi của hắn, không cần nhìn, chỉ cần thần thức đảo qua một vòng, đã biết những đệ tử Chiến tộc này nhìn như bị thương rất nặng, kinh mạch trong cơ thể bị tổn hại, nhưng trên thực tế vẫn giữ lại một hơi thở, căn bản còn chưa chết. Dựa vào đặc tính lĩnh vực của Phong Vân Vô Kỵ, nào có khả năng thất thủ, nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là hắn cố ý nương tay.

Ánh mắt của Chiến Đế quét qua trên người Phong Vân Vô Kỵ một vòng, con ngươi bỗng nhiên co rút lại:

- Chân khí trong cơ thể ngươi không còn lại bao nhiêu, không ngờ lại lựa chọn tu luyện pháp thuật.

- Pháp thuật cũng được, võ đạo cũng được, trăm sông đều đổ về một biển mà thôi.

Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên nói:

- Hôm nay, thực lực của ta rốt cuộc có tư cách cùng ngươi nói chuyện hay không, ngươi hẳn là hiểu rõ… Lần này, ta cũng không phải là vì chiến mà đến.

- Ồ?

Chiến Đế khẽ kinh ngạc, lập tức lạnh lùng nói:

- Ngươi dựa vào cái gì mà bàn điều kiện với trẫm?

Một lời vừa ra, bốn phía bỗng vang lên những tiếng bước chân, phía sau Chiến Đế hành cung, đông đảo chiến tướng như thủy triều tràn ra.

- Ngoại trừ những người này, trẫm còn có lực lượng mà ngươi không thể so sánh được.

Giọng nói của Chiến Đế quanh quẩn khắp đại địa, một tay giơ lên quá đỉnh đầu…

"Ầm ầm!"

Một cột sét khổng lồ xẹt qua trên đầu, bên trong tầng mây dày đặc bỗng mở ra một lỗ hổng, một phiến sao trời hiện lên trên đầu. Trong biển sao, ánh sáng chói lọi, từng luồng quang hoa từ trên bầu trời giáng xuống, chiếu vào Chiến Đế hành cung…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.