Phi Thăng Chi Hậu

Chương 358: Thái Cổ Ma Viên biến mất



Lực lượng của Thái Cổ Ma Viên có quan hệ rất lớn với thân thể khổng lồ của nó. Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn suy nghĩ, làm thế nào để đạt được hiệu quả tương đồng với Thái Cổ Ma Viên biến thân. Thử tưởng tượng một chút, mấy chục vạn Hoàng Kim giáp sĩ, sau khi hét lên một tiếng điên cuồng, từng người liền biến thành cao vạn trượng, phối hợp với hiệu quả cường hóa thân thể của Hoàng Kim chiến quyết, đó là một cảnh tượng hoành tráng cỡ nào.

Tự sáng tạo công pháp không phải là chuyện có thể hoàn thành trong thời gian ngắn. Đặc biệt là sau khi phân thần, tại phương diện thôi diễn công pháp, Phong Vân Vô Kỵ căn bản không thể so được với trước kia, đương nhiên càng không thể so sánh với Bổn Tôn biến thái. Việc duy nhất có thể làm, chỉ là hao phí nhiều thời gian hơn so với bình thường để thôi diễn môn công pháp này.

"Ma Viên Biến" là cái tên Phong Vân Vô Kỵ xưng hô đối với loại bản năng này của Ma Viên, hiện này, tất cả vẫn đang ở trong trạng thái nghiên cứu.

Phong Vân Vô Kỵ mở đại môn của Kiếm các ra, bước đến bên sườn núi, xếp bằng ngồi xuống.

Sắc trời đã tối, mây đen bao phủ. Toàn bộ Kiếm vực hoàn toàn yên tĩnh, trong gió ẩn ước vang lên tiếng bước chân chỉnh tề của Hoàng Kim giáp sĩ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz

Việc thôi diễn Ma Viên Biến rất khó tiến hành bên trong Kiếm các. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì trong quá trình này, năng lượng khổng lồ tích tụ có thể phá hủy toàn bộ Kiếm các.

Cấu trúc kinh mạch tuần hoàn trong cơ thể cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Kinh mạch của nhân loại và Thái Cổ Ma Viên, rất khó nói là bên nào phức tạp hơn. Nếu như chỉ từ chủ thể kinh mạch mà nói, trong cơ thể Thái Cổ Ma Viên hiển nhiên không có thất kinh bát mạch như nhân loại, vì vậy Ma Viên Biến không thể đơn giản mô phỏng được.

Cho đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện một nhân loại nào có thân thể cao đến vạn trượng, mức độ phức tạp của việc thôi diễn này không cần phải bàn cãi. Đáng kể đến nhất chính là, hôm nay mặc dù Phong Vân Vô Kỵ đã tu luyện được pháp thuật, đạt đến cảnh giới linh hồn và không gian kết cấu kết hợp thành một thể, sở hữu năng lực điều động vị diện bản nguyên, thế nhưng trong cơ thể vẫn như trước không có chân khí. Chân khí cường độ cao, sẽ dẫn đến linh hồn khó có thể kết hợp thành một thể với không gian kết cấu chung quanh.

Đây gọi là vạn pháp quy tông. Tu pháp giả và tu võ giả, mặc dù phương pháp thu được lực lượng không đồng dạng, nhưng hiệu quả cuối cùng vẫn như nhau, đồng thời đều có lý giải đặc biệt đối với quy tắc. Theo Phong Vân Vô Kỵ thấy, nếu hai thứ có thể bổ sung cho nhau thì càng tốt.

Duy trì lĩnh vực cũng cần tiêu hao năng lượng rất lớn. Mặc dù trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ không có bao nhiêu chân khí, nhưng khi linh hồn dung nhập vào không gian bản nguyên, điều động năng lượng thiên địa, không hề có vấn đề gì. Đương nhiên, yêu cầu đối với linh hồn vẫn là rất lớn.

Sau khi thu được dữ liệu chi tiết của Thái Cổ Ma Viên biến thân, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên có một suy nghĩ khác: nếu như làm cho kinh mạch bên ngoài cơ thể trở nên tương tự, dẫn động thiên địa nguyên khí vận hành bên trong kinh mạch, kinh mạch bên ngoài thay thế kinh mạch bên trong vận hành chân khí, như vậy, nếu công pháp có thể thành công, không chỉ có thể sáng tạo ra một lực lượng biến thân vô cùng lớn, hơn nữa còn có được thân thể khổng lồ, bảo lưu võ học cường hãn.

Mặt khác, không thể không nhắc tới chính là, nếu như tại bên ngoài cơ thể cấu tạo kinh mạch thành công, như vậy, rất hiển nhiên, sau khi thân thể biến thân, lượng chân khí dung nạp của nó sẽ vượt xa thân thể người thường.

Một thân thể thân cao vạn trượng, trong kinh mạch đều là chân khí vô cùng thuần túy, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng đủ kinh hãi nhân tâm.

Trong ý thức hải, Phong Vân Vô Kỵ đem kinh mạch cấu tạo của bản thân chế tạo lại, không ngừng thôi diễn hình dáng của kinh mạch bên ngoài. Kinh mạch bên ngoài và kinh mạch bên trong cần phải liên kết với nhau, vì vậy không chỉ đơn giản là kinh mạch bên trong khuếch đại lên.

Quá trình thôi diễn cực kỳ nhàm chán, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại trở thành thói quen. Thời gian trong thôi diễn bất tri bất giác trôi qua, lần thôi diễn này không biết đã duy trì bao lâu, Phong Vân Vô Kỵ chỉ biết, gần vạn bộ cấu tạo của kinh mạch bên ngoài mô phỏng trong ý thức hải đã bị tự mình lần lượt gạt bỏ.

Tính khả thi của cấu tạo kinh mạch bên ngoài phi thường đơn giản, đó là trực tiếp tại bên ngoài cơ thể cấu trúc từng sợi năng lượng kinh mạch như thực chất, mô phỏng chân khí vận hành. Mỗi khi thiên địa nguyên khí truyền vào xuất hiện sự ngưng trệ, hoặc là khi kinh mạch có dấu hiệu tan vỡ, thì nghĩa là một lần thôi diễn đã thất bại.

Rất nhiều lần, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được có người ở phía sau đứng thẳng thật lâu, có lẽ là Độc Cô Vô Thương, có thể là Triệu Vô Cực, cũng có thể là Thái Huyền. Hắn cũng không có lòng để phân biệt, đi sâu vào thôi diễn, hắn đã hoàn toàn thâm nhập vào bên trong. Thậm chí để toàn lực thôi diễn môn công pháp này, hắn đã đình chỉ cả việc thôi diễn Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp.

Thái Cổ Ma Viên có thể thành sinh vật cường hãn nhất trong Thái Cổ yêu thú, mỗi một lần phát điên đều sẽ lưu lại cho nhân loại vết tích khó phai mờ, không phải không có đạo lý. Chỉ vỏn vẹn một quá trình kinh mạch bên ngoài khoách triển, đã cần phải hao phí tinh khí thần rất lớn.

Tại Kiếm vực, vách đá nhô lên phía trước Kiếm các đã trở thành trung tâm của một cơn lốc. Thiên địa nguyên khí khi thì như thủy triều hội tụ về một điểm phía trước mỏm đá, khi thì lại từ một điểm kia lưu tán khắp mọi nơi, mỗi một lần hấp thu và khoách triển đều sinh ra tiếng nổ cường liệt.

Mỗi người đều biết, chủ công lại đang thôi diễn.

Tất cả đều cố gắng làm tốt nhiệm vụ của mình, bảo đảm không có người quấy nhiễu đến công việc thôi diễn của Phong Vân Vô Kỵ.

Sau lần từ Kiếm các đi ra, Phong Vân Vô Kỵ đã ngồi trên vách đá nhô ra phía trước Kiếm các tổng cộng một năm rưỡi. Trong một năm rưỡi này, Thái Cổ đã hỗn loạn đến mức không thể loạn hơn, nhưng những điều này, hắn không có lòng cũng không có lực đi ngăn cản.

Vách đá kia đã trở thành một nơi đặc thù, không gian trong phạm vi mười trượng chung quanh Phong Vân Vô Kỵ trở nên vặn vẹo và sụp đổ, ngay cả đám người Độc Cô Vô Thương cũng rất ít khi đến gần nơi này. Thiên địa nguyên khí mà Ma Viên quyết hấp thu có thể nói là kinh khủng, cho dù là Kiếm Ma cũng không thể không thừa nhận, công pháp mà Phong Vân Vô Kỵ đang thôi diễn hiện nay quả thật là vô cùng biến thái.

Sau một năm rưỡi, thân ảnh của Phong Vân Vô Kỵ đã trở nên nửa ẩn nửa hiện, không cách nào phân biệt rõ, nơi ngồi xếp bằng chỉ còn lại một khối hư không uốn khúc chu vi mấy trượng. Từ nơi này, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng gầm thê lương khàn khàn như tiếng Ma Viên. Bên dưới vách núi, Thái Cổ Ma Viên đang ẩn sâu trong lòng đất thỉnh thoảng lại bị tiếng gầm vang dội kia làm giật mình. Lúc đầu nó còn nghi hoặc nhìn chung quanh một chút, bò lên mặt đất rống to vài tiếng, về sau con súc vật này cũng minh bạch, có lẽ đây chỉ là trò quỷ của Phong Vân Vô Kỵ, vì vậy cũng không cảm thấy kinh hãi nữa, tối đa cũng chỉ lười nhác mở cặp mắt màu huyết hồng ra.

Trong một năm rưỡi này, Thái Cổ Ma Viên đối với việc hấp thu ký ức trong huyết mạch hiển nhiên đã nhanh hơn không ít, huyết sắc trong mắt có vẻ càng ngày càng nặng, thời gian thanh tỉnh cũng càng ngày càng ít, hầu hết thời gian đều là ngủ say.

Tuy nhiên thời gian gần đây, Thái Cổ Ma Viên có vẻ phi thường bực bội, có mấy lần bò ra khỏi lòng đất, lao vào hàng ngũ Hoàng Kim giáp sĩ, điên cuồng vung tay múa chân. May là Độc Cô xuất hiện đúng lúc, hơn nữa Thái Cổ Ma Viên cũng kịp thời thanh tỉnh, mới không tạo thành thương vong quá lớn. Nói chung, con Thái Cổ Ma Viên này đã khiến cho Kiếm vực ngày càng bất an.

Có lẽ là vì đã tu luyện võ công của nhân loại, cho nên khi Thái Cổ Ma Viên thanh tỉnh, cũng tỏ ra ngày càng nhân tính hóa. Có vài lần nhìn thấy Hoàng Kim giáp sĩ khiêng vài người bị thương vì nó đi qua dưới thân , con súc vật này liền dùng hai cánh tay dài ôm lấy khuôn mặt xấu xí, phát ra những tiếng rên rỉ tự trách, còn dùng sức đấm vào mặt đất.

Bản tính tàn bạo suốt đời làm bạn với Thái Cổ Ma Viên, căn bản không phải dễ dàng ngăn chặn được, cuối cùng có một lần, hai Hoàng Kim giáp sĩ đã bị Thái Cổ Ma Viên phát điên đạp thành thịt vụn. Mặc dù không ai lên tiếng trách nó, cũng không kinh động đến Phong Vân Vô Kỵ đang thôi diễn, nhưng tất cả Hoàng Kim giáp sĩ đều thấy, con quái vật khổng lồ bị bọn họ gọi là súc vật này, lần đầu tiên từ trong đôi mắt lớn như chuông đồng chảy ra huyết lệ. Đó là lần cuối cùng mọi người nhìn thấy hình dạng của nó khi thanh tỉnh.

Cảnh tượng kia đã khiến cho mọi người bị chấn nhiếp. Tất cả đều nhìn ra từ trong mắt con súc vật này, cảm tình của nó đã cùng nhân loại không sai biệt lắm, cho nên không ai nói điều gì.

Sau khi sự kiện này xảy ra, Thái Cổ Ma Viên cũng không chịu ở trong lòng đất nữa. Cả ngày nó đều ghé vào trước Kiếm các, mở to hai mắt nhìn Phong Vân Vô Kỵ vẫn không nhúc nhích, trong miệng phát ra thanh âm khó hiểu, có lúc lại bỗng nhiên rơi lệ.

Không ai biết được Ma Viên này rốt cuộc đang nghĩ gì. Cuối cùng trong một đêm dông tố sấm chớp ầm ầm, mặt đất Kiếm vực bỗng nhiên chấn động, tiếng bước chân cuồng dã vang lên từ gần đến xa, cuối cùng biến mất khỏi Kiếm vực…

Ngày hôm sau, rất nhiều người phát hiện những vết chân cực lớn của Thái Cổ Ma Viên lưu lại tại Kiếm vực, nhưng Ma Viên thì đã hoàn toàn biến mất, không ai biết được nó đã đi tới nơi nào…

Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn không hay biết những việc này, để gia tăng tiến độ thôi diễn, hắn đã thu về cả tia thần thức lưu lại bên ngoài, lục thức hoàn toàn đóng kín, chìm vào trong thôi diễn vô cùng vô tận.

Trong lúc Phong Vân Vô Kỵ bế quan, thành viên của Ám các vẫn tăng cường thu thập tin tức của Thái Cổ. Không thể không nói hiệu suất của bọn họ phi thường khả quan, thông qua phương pháp có chút bí ẩn, Ám các đã tra xét được một tin tức tuyệt đối kinh người. Tin tức này đã được đưa đến trên bàn vuông bên trong Kiếm các, chờ Phong Vân Vô Kỵ xem xét.

Đó là một tin tức về thần khí.

Cửu tinh liên châu, thiên địa chí âm chí trọc. Dưới tác dụng của loại huyền lực cổ quái khó có thể nói rõ này, trong vũ trụ, rất nhiều cánh cửa bí ẩn đều mở ra.

Mà tin tức Ám các sưu tầm được, chính là một bí ẩn quan trọng bên trong.

Hỗn loạn chi hải, thần khí, Thời Gian chi kiếm.

Thái Cổ là một nơi không coi trọng vũ khí, nhưng điều này cũng không nói lên vũ khí không có đất dụng võ.

Các loại khải giáp, vũ khí và ngoại vật đỉnh cấp vẫn tồn tại, mặc dù không nhiều lắm, nhưng phần lớn đều là tinh phẩm, có điều những thứ có thể xưng là thần khí thì lại cực ít, cho dù là Sát Lục chi giáp, vẫn còn rất xa mới sánh được với thần khí.

Thời Gian chi kiếm, nghe đồn chính là vũ khí của Chủ Thần. Trước đó không hề có bất cứ tin tức gì về vũ khí này, giống như nó từ hư không sinh ra.

Thời gian là một loại tồn tại đặc thù, ngay cả Chủ Thần cũng chưa từng nắm giữ. Không giống như không gian pháp tắc, thời gian pháp tắc lại không cách nào phân chia. Mặc dù nó phân bố khắp cả vũ trụ, tồn tại vô hình vô tướng, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói có người nắm giữ được nó.

Thời Gian chi kiếm, một thanh thần khí truyền kỳ, có thể tùy tâm khống chế thời gian lưu tốc trong phạm vi nhất định, bất cứ sinh vật gì tồn tại trong phạm vi này, cho dù là Chủ Thần, sống chết cũng phải do người cầm kiếm nắm trong tay.

Về nơi tồn tại của Thời Gian chi kiếm là hỗn loạn chi hải, lại là sau khi hai vị quang ám Chủ Thần ngã xuống mới truyền ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.