Phi Thăng Chi Hậu

Chương 377: Bờ Bắc hải, Trì Thương ngộ đạo



Phong Tôn cực kỳ giận dữ, giống như một con dã thú bị chọc tức, xuyên phá tầng tầng lớp đất đuổi theo Phong Vân Vô Kỵ. Mắt thấy vết nứt không gian kia chỉ còn lại một khẻ hở nhỏ, hắn không chút suy nghĩ, thân thể đột nhiên biến mất, lập tức bay vào bên trong…

Đối phương ngang nhiên bắt Phong tộc đại tướng quân Phong Lang đi, không hề coi hắn vào đâu, chuyện này đối với Phong Tôn mà nói không khác gì một cái bạt tai vang dội, làm sao có thể chịu được.

- Phong Vân Vô Kỵ, bỏ Phong Lang xuống, bổn tọa tha cho ngươi một mạng!

Phong Tôn giận dữ quát lên. Mặc dù thoạt nhìn Phong Vân Vô Kỵ dường như cách không xa, nhưng khoảng cách đó lại là vô số không gian, giống như chỉ cần một bước là có thể chạm được đối phương, nhưng trên thực tế dù có mười bước cũng không đến được.

Trong không gian loạn lưu này cảm giác về khoảng cách đã mất đi, nếu như không hề biết chút nào về không gian quy tắc, vậy thì chỉ có khốn chết trong phiến không gian loạn lưu này.

Trong hư không bị bóng tối bào trùm, vô số không gian kết cấu nhỏ bé ngang dọc bên trong, toả ra ánh sáng mờ mịt. Đường nét của những không gian đoạn tầng gấp khúc không ngừng phác họa ra trước người, cấu thành một hàng lang không gian phức tạp…

Phía trước, Phong Vân Vô Kỵ một tay xách theo Phong Lang đã hôn mê, nhanh chóng từ trong phiến không gian loạn lưu đen kịt hư vô di chuyển theo một loại quy luật nào đó, nhảy ra rồi lại vòng trở lại, nhưng trong mắt Phong Tôn thì khoảng cách vẫn không hề thay đổi.

- Tạm thời ta sẽ không giao thủ với ngươi. Ngươi thích khống chế người khác như vậy, thế thì cũng nếm thử cảm giác bị người khác khống chế đi! Ngươi thích giết chóc, ta sẽ cho ngươi giết chóc, mà đây chỉ là bắt đầu mà thôi…

Xa xa, một thanh âm lúc cao lúc thấp xuyên thấu qua tầng tầng vết nứt không gian, quanh quẩn bên tai Phong Tôn. Sau đó, thân ảnh Phong Vân Vô Kỵ bỗng hóa thành một bóng đen hẹp dài, thân hình không ngừng thu nhỏ lại, lao về hướng không gian phía trên, trong nháy mắt đã không thể nhận ra…

- Phong – Vân – Vô – Kỵ!

Khuôn mặt Phong Tôn vì giận dữ mà biến thành đỏ bừng, áo bào xanh kịch liệt tung bay, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, đồng thời giơ một tay lên. Một đạo khí lưu hùng hậu thét gào, trực tiếp phá ra một lỗ hổng trước người hắn, trong nháy mắt xuyên qua vô số không gian đoạn tầng, đánh về hướng Phong Vân Vô Kỵ vừa biến mất…

"Ầm ầm!"

Chung quanh thông đạo do Phong Tôn dùng mấy tỷ năm chân khí phá ra, vô số không gian đoạn tầng vỡ vụn, mỗi một mảnh nhỏ lại vỡ thành vô số mảnh nhỏ hơn. Trong nháy mắt, hư không đoạn tầng trước mắt đều bị hủy diệt gần như không còn, trong tiếng va chạm giòn giã, vô số không gian vỡ tan không ngừng mở rộng về sâu trong hư vô…

Một trận âm thanh xoàn xoạt truyền vào trong tay, trong những mảnh nhỏ không gian trải ra trong hư vô, một vòng xoáy nho nhỏ rất nhanh thành hình, đồng thời dùng tốc độ siêu việt cảm giác không ngừng hấp thu vật chất hữu hình và vô hình chung quanh. Chỉ trong thời gian vài lần hô hấp, phía trước Phong Tôn mấy ngàn trượng, một cơn lốc không gian màu bạc khổng lồ đã thành hình, trung tâm của nó đầy rẫy lực lượng hủy diệt cuồng bạo…

Mỗi khi một khoảng lớn không gian sụp đổ và vỡ vụn, sẽ có tỷ lệ nhất định hình thành cơn lốc không gian hủy diệt tất cả. Đứng trước cơn lốc không gian, cho dù là cường giả như Phong Tôn cũng chỉ có thể tránh né.

Phong Tôn oán hận nhìn về đầu cuối của hư vô, xoay người mở ra một lỗ hổng, lập tức nhảy vào Thái Cổ vị diện. Xa xa, cơn lốc không gian khổng lồ kia kia dường như bị hấp dẫn, cũng bắt đầu cuốn về hướng Thái Cổ vị diện…

Một ngày này, toàn bộ Thái Cổ vị diện, từ xa đến gần đều cảm thụ được một trận chấn động không lớn không nhỏ, ngoại trừ một số ít người, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chấn động không lớn không nhỏ này cũng không duy trì lâu, sau một lát đã biến mất…

Trong đông đảo vị diện, sau khi lượn một vòng lớn, Phong Vân Vô Kỵ rốt cuộc cũng về tới khe hở vị diện yên tĩnh kia. Khi hắn vừa mới bước vào phiến không gian yên tĩnh nhỏ hẹp này, quang ảnh trắng lóa ngồi xếp bằng trong hư không liền đứng thẳng đứng lên, không nói một lời nhập vào trong cơ thể hắn, ánh sáng chói lóe liền từ bách khiếu bên ngoài thân bắn ra. Phong Vân Vô Kỵ nhắm mắt lai, khi lần nữa mở ra đã đem tin tức mà hóa thân của Vô Hạn Tiểu Thiên Địa trong khoảng thời gian này thu thập được dung nhập vào ký ức trong đầu.

Trong khoảng thời gian mà hắn rời đi, ngoại trừ một vài ác ma thời không lưu lạc đến bên ngoài vị diện mà những người trong hệ phái tự do mới gia nhập Kiếm vực đang tu luyện, những chuyện khác đều thuận lợi.

Đại bộ phận ác ma đều tập trung Ma giới, nhưng cũng một bộ phận vì những nguyên nhân khác nhau mà lưu lạc tại vị diện bên ngoài, cá biệt có ác ma cường đại thậm chí còn thống trị một hoặc vài vị diện.

Những kẻ phá vỡ vách chắn vị diện đột nhiên xuất hiện, đều là một số tiểu ác ma uy hiếp không lớn, hóa thân của Vô Hạn Tiểu Thiên Địa rất dễ dàng đối phó với bọn chúng.

Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt hờ hững đặt chân vào khe nứt không gian yên tĩnh này, một tay xách tên đại tướng quân đang hôn mê ném về phía trước, trực tiếp đóng chặt hắn tại vách chắn vị diện trên đỉnh đầu. Phong Vân Vô Kỵ suy nghĩ một chút, tay áo bào lay động, từng đoạn dây xích bóng đen như có như không từ trong tay áo trượt ra, trực tiếp xuyên qua phần chân của tên đại tướng quân kia, trước khi hắn bị sự thống khổ do linh hồn xuyên thủng làm tỉnh lại đã xuyên qua ba vị trí còn lại …

- A!

Một tiếng tiếng kêu thảm thiết vang dội từ vị diện nhỏ hẹp này phát ra, chung quanh vô số vị diện nối liền cũng bị cỗ kình khí trong sóng âm này ảnh hưởng, chấn động ong ong, một lúc sau mới bình tình lại.

- La đủ chưa?

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, hai mắt chợt lóe sáng. Một cỗ lực lượng kỳ dị từ đôi mắt như sao trời như cuồng phong bạo vũ bắn ra, trước khi ý niệm lảng tránh từ trong đầu Phong Lang tác dụng đến thân thể, đã mạnh mẽ đánh vào người hắn…

- A!

Lại là một tiếng kêu thảm, dưới lớp da của Phong Lang, huyết mạch đột nhiên nổi lên, mái tóc phất mạnh lên, toàn thân nứt ra, hai mắt trợn trừng. Trong thanh âm của vô số vị diện bị sóng âm chấn động va chạm với nhau, thân thể Phong Lang như băng tuyết tan rã, hóa thành vô số điểm sáng màu xám chậm rãi tiêu tán đi…

Trong mắt Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn lãnh khốc, hai mắt trực tiếp nhìn xuyên qua hình thái linh hồn của Phong Lang, cũng chỉ có loại hình thái này mới có thể nghiên cứu ra hình thái tấn cấp của phong thể và đặc điểm của Phong Ma thể…

Từ ngày này trở đi, Phong Lang đã bắt đầu trải qua những ngày đen tối và thống khổ nhất trong cuộc đời của hắn…

oOo

Bắc hải Hiên Viên khâu.

Một gã nam tử áo đen ngồi xếp bằng trên mặt đất đầy bùn nhão, mặt quay về hướng Bắc hải sóng lớn cuộn trào, không nói cũng không cử động.

Những tầng mây dày đặc trên bầu trời giống như thời gian, vĩnh viễn che phủ phía trên biển rộng lúc nào cũng giận dữ này, hợp cùng với những cơn sóng cuồng bạo không ngừng tràn lên đất liền, gột rửa những ngọn núi nghiêng nghiêng và nham thạch rải rác khắp nơi.

Tay áo của nam tử áo đen phất phơ, từng sợi tóc đen từ bên dưới mũ trùm đầu rũ xuống, không ngừng lay động. Nước biển bên dưới mỗi khi tràn đến bên người y đều trở nên vô cùng ôn nhu, chậm rãi rụt trở về.

Gió lớn cuồng bạo mỗi khi vọt đến bên người y cũng ôn hòa giống như một con cừu, hóa thành từng luồng khí lưu nhẹ nhàng.

"Ào ào!"

Trong tiếng nước biển gột rửa liên miên không dứt, nam tử áo đen từ từ ngẩng đầu lên, bên dưới chiếc mũ trùm đầu phất phơ lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, chính là Trì Thương biến mất đã lâu. So với Trì Thương trước đây, Trì Thương hôm nay có thêm một chút tang thương, thiếu đi một chút hồn nhiên, thêm một chút thương xót và lo nghĩ, thiếu một chút nóng nảy và an phận thủ thường.

Trong đan điền, một đạo khí tức lờ mờ không ngừng lưu chuyển, mỗi khi lưu chuyển một vòng lại lớn lên không ít. Trong sâu xa, Trì Thương cảm giác được cỗ chân khí bị phong ấn trong đan điền như muốn nổ tung ra. Hai mắt nhìn chằm chằm vào Bắc hải nhấp nhô, mỗi một hơi thở của hắn đều ẩn ước phối hợp cùng với sóng biển đang gào thét, cả linh hồn chìm vào một cảnh giới kỳ diệu, tất cả chững thứ chung quanh trong cảm nhận đều trở thành một thể, đồng thời dần dần bị một cỗ sương mù nhàn nhạt bao trùm.

"Ầm ầm!"

Bắc hải vốn cuồng bạo đột nhiên giống như bị thứ gì kích động, trở nên càng cuồng bạo hơn. Toàn bộ Bắc hải, mỗi một góc đều gào thét cuộn trào, từng cơn sóng biển vươn lên cao mấy trăm trượng, sóng triều từng đợt nối tiếp nhau tràn về bốn phương tám hướng…

Bỗng nhiên, một cột sóng lớn vọt lên cao trăm trượng, bóng đen khổng lồ không ngừng lan rộng về phía lục địa.

"Ầm!"

Sóng lớn vỗ xuống, vô số mỏm đá nhô lên ầm ầm gãy vụn, từng khối đá vụn từ trong sóng trắng bay lên bầu trời, bọt sóng cuồn cuộn, Trì Thương đang ngồi xếp bằng bất động cũng bị bao trùm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Phía sau, sóng lớn đợt sau cao hơn đợt trước không ngừng tràn về bên bờ, toàn bộ bờ biển đều bị sóng lớn nuốt chửng.

Một luồng sương mù mờ mịt không biết từ nơi nào dâng lên, dần dần phủ kín toàn bộ mặt biển đang kích động. Dưới đáy nước cuồn cuộn, một ánh lửa đỏ thẫm bốc lên, trong phạm vi mấy chục trượng trên mặt biển giống như đang bốc cháy. Từ sâu trong ánh sáng đỏ rực, một thái cực đồ to lớn từ nông đến sâu trồi lên mặt nước. Những nơi thái cực đồ lướt qua, tất cả bọt sóng đang kích động đều bình tĩnh lại.

"Ào ào!"

Bọt sóng lưu động, dưới mặt biển, một gã nam tử toàn thân ướt đẫm cầm một thanh trường kiếm đang bốc cháy chậm rãi đứng lên, chính là Trì Thương.

"Bồng!"

Áo bào ướt đẫm phồng lên lên, bắn ra từng chùm hơi nước, trong nháy mắt đã trở nên khô ráo. Trì Thương trong tay cầm Xích Tiêu trường kiếm mà Phong Vân Vô Kỵ đã tặng cho, thần sắc hờ hững, mái tóc ẩm ướt lay động bắn ra từng chuỗi bọt nước. Trường kiếm trong tay hoa lên, hàng trăm sóng lớn liền bị một cỗ lực đạo vô hình đẩy ra xa mấy trăm trượng, va chạm với những cơn sóng phía sau, lập tức bị chôn vùi.

Trì Thương bước trên mặt biển, đạp sóng mà đi, Xích Tiêu trong tay không ngừng không ngừng hướng về những cơn sóng lớn kinh người vẽ ra từng vòng thái cực…

Dưới thiên địa âm u, một mình một người đối kháng với những cơn sóng lớn còn cường đại hơn gấp vạn lần so với bản thân. Sóng lớn gào thét kia giống như tùy thời đều có thể chôn vùi bóng người nhỏ bé, nhưng mà sự thực lại là, nơi Xích Tiêu trường kiếm đến tất cả sóng biển đang giận dữ đều bình tĩnh lại. Đây là một cố sự về một người đối chọi với toàn bộ Bắc hải đang giận dữ…

Sóng lớn vỡ bờ, thanh âm to lớn chấn động khắp cả Bắc hải Hiên Viên khâu. Dưới bầu trời âm u, sóng lớn hết đợt này đến đợt khác không ngừng gào thét, nam tử áo đen vật lộn trong sóng lớn, thái cực lúc ẩn lúc hiện, cùng với Xích Tiêu trường kiếm đang bốc cháy, tất cả tạo thành một hình ảnh quỷ dị mà mỹ lệ…

Cũng không biết đã qua bao lâu, Trì Thương rốt cuộc cũng ngừng lại. Bắc hải tồn tại từ xa xưa vẫn giận dữ như trước, nhưng quanh người hắn trăm trượng lại là một phiến bình tĩnh…

- Ngươi rốt cuộc đã ngộ rồi…

Thanh âm tang thương của một nam tử từ phía sau vang lên.

Trì Thương không quay đầu lại, vẻ mặt tình bình tĩnh nói:

- Đa tạ Huỳnh Hoặc tiền bối!

- Không cần cảm ơn ta!

Huỳnh Hoặc chậm rãi từ trong sóng lớn gào thét đặt chân lên khoảng không bình tĩnh này, tay áo bào rộng thùng thình phất phơ:

- Chuyện này không liên quan gì đến ta. Nếu như bản thân ngươi không dục vọng, cả đời ngươi cũng sẽ không thể nắm giữ cỗ lực lượng này.

- Nhưng tôi vẫn muốn nói cảm ơn, cảm ơn tiền bối đã mang tôi đến nơi đây này, để cho tôi biết còn có một nơi như vậy…

Trì Thương bình tĩnh nói, trong ánh mắt trẻ tuổi tràn đầy tang thương.

"Đây là một nơi bi thương, phiến hải dương này mang theo hi vọng cuối cùng của nhân loại. Giận dữ không phải là hải dương, mà là cả nhân tộc… Sư tôn, con rốt cuộc có chút hiểu được người rồi…" Trì Thương ngẩng đầu, nhìn mây đen cuồn cuộn phía trên, trong lòng thầm nói.

- Ngày trước ta cũng từng đưa sư tôn ngươi đến đây. Lần đó, y cũng ngồi yên tại nơi này một đêm, cũng tại nơi này lĩnh ngộ được lực lượng Đế cấp. Ngươi may mắn hơn rất nhiều so với y, trong đan điền ngươi có tinh hoa của một người khác đã ngộ được trong sinh mệnh đài đằng đẵng, một khi lĩnh ngộ thì đã là Thần cấp.

Huỳnh Hoặc chậm rãi lên tiếng:

- Hãy quý trọng cho thật tốt! cảnh giới của ngươi vẫn không được ổn định lắm. Hãy đi tìm sư tôn của ngươi đi! Ở bên cạnh y, ngươi có thể mất ít thời gian hơn để lĩnh ngộ chân lý của lực lượng Thần cấp, hơn nữa…

Huỳnh Hoặc lẩm bẩm nói:

- Hiện tại, y có lẽ cũng cần sự trợ giúp của ngươi.

- Tôi hiểu rồi!

Trì Thương bình tĩnh nói, giắt Xích Tiêu vào vỏ, đi nhanh về phía bờ biển, giữa đường đột nhiên ngừng lại:

- Tiền bối, đa tạ người…

Dứt lời, dưới chân nhún một cái, người đã chim nhạn bay về phía xa…

Phía sau, bên ngoài trăm trượng từng cơn sóng lớn vỗ xuống, nơi bình tĩnh đã không còn bình tĩnh nữa. Trước khi sóng lớn ập xuống, trên mặt Huỳnh Hoặc bỗng hiện lên một nụ cười mừng rỡ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.