Phi Thăng Chi Hậu

Chương 390: Chỉ chiến chi thương (phần 1)



Gió lạnh thét gào, khí lưu mờ mịt không ngừng thổi mạnh giữa những ngọn núi lớn mênh mông, mỗi một địa phương bị gió lốc bao trùm đều trở thành phạm vi thế lực của Phong tộc.

Một đám cao thủ của hệ phái tự do vẻ mặt chán nản đang phi hành trên không, một sợi dây thừng trói chặt tay của bọn họ, lại buộc vào phía sau, nối liền thành một đường. Hư không phía sau là một phiến khí lưu mờ mịt, vài cơn lốc cao mấy chục trượng chọc trời liền đất. Những nơi cơn lốc đi qua, cát chạy đá bay, cây cối bị kéo lên khỏi mặt đất, càng ngày càng trở nên lớn hơn.

Tranh đấu giữa Phong tộc và những thế lực trong hệ phái tự do thủy chung vẫn không ngừng lại, ngay cả khi Phong Tôn bị Chiến Đế truy sát, cũng chỉ giảm đi một chút mà thôi.

Mỗi một trận chiến đều có rất nhiều người trong hệ phái tự do tử vong, thế nhưng cũng có một số người lựa chọn giữa sống và chết, trở thành chiến lợi phẩm của chiến tranh. Bọn họ sẽ bị tống vào thánh địa, trở thành nô lệ của Phong tộc, địa vị còn thấp hơn so với Phong nô. Mà Phong tộc cũng sẽ từ trong số đó chọn ra những người thích hợp gia nhập, trở thành Phong nô, nếu có thể, sau khi tẩy não sẽ chính thức trở thành một thành viên của Phong tộc.

Đây là một điều tất yếu mà bất cứ thế lực nào cũng dùng để bổ sung sự tiêu hao, đồng thời tăng cường thực lực bản thân.

Nếu như không có gì bất ngờ, số phận chờ đón những cao thủ trong hệ phái tự do bị bắt này nhất định sẽ rất u ám và bi thảm…

Trên đường đi đến thánh địa Phong tộc, một ngọn núi cao trăm trượng vắt ngang phía trên, xa xa nhìn lại chỉ thấy một phiến đen kịt. Trên đỉnh núi chót vót, ba gã nam tử tạo thành thế tam giác, người dẫn đầu ngồi xếp bằng tại hư không, một lão giả áo xanh và một nam tử tóc trắng ôm kiếm đứng sau y. Ba người im lặng không nói gì, chắn ngang phía trước đám Phong tộc đang dẫn nô lệ về.

- Người nào?

Trong khí lưu hỗn loạn, một giọng nói trầm thấp vang lên:

- Mau tránh ra! Bằng không, hừ!

Đám cao thủ trong hệ phái tự do thẫn thờ ngẩng đầu lên nhìn ba người trước mắt, sau đó lại cúi đầu xuống, trong mắt hiện lên vẻ tang thương.

Dọc đường đến đây, đã có rất nhiều phi thăng giả nhiệt huyết hi vọng cứu bọn họ thoát khỏi tay Phong tộc, nhưng chỉ là liều lĩnh dâng tặng tính mạnh của mình, hi vọng cuối cùng lần lượt biến thành thất vọng.

- Các người mau đi đi!

Trong mấy ngàn tù nhân lơ lửng giữa không trung, một nam tử trung niên đầu tóc tán loạn, vẻ mặt tiều hướng về phía ba người khoát tay, cúi đầu lẩm bẩm nói:

- … Không nên liều lĩnh hi sinh tính mạng của mình.

"Vù!"

Một đạo khí lưu xuyên qua đám cao thủ trong hệ phái tự do, thổi về hướng ba người không nói một lời trên đỉnh núi xa xa, cũng không dẫn đến bất cứ sự chú ý nào.

"Xoẹt!"

Một bàn tay như từ trong u minh lộ ra, duỗi thẳng vào trong luồng gió quét qua bên cạnh người. Tiếng gió đột nhiên ngừng lại, thay vào đó là tiếng giãy dụa khàn khàn. Trong bàn tay bên dưới y bào màu trắng lay động, một bóng người dần dần từ hư vô biến thành thực thể, chỉ trong chốc lát, một gã nam tử mặc trang phục Phong tộc đã xuất hiện trong tay Phong Vân Vô Kỵ, giống như một người bình thường, cố sức giãy dụa, trong miệng phát ra tiếng "ặc ặc".

Phong Vân Vô Kỵ hờ hững liếc nhìn tên Phong tộc trong tay. Tên Phong tộc kia vốn đang dùng sức giãy dụa, bị hắn nhìn một cái, chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, cũng không dám tiếp tục cựa quậy, tùy ý để Phong Vân Vô Kỵ nắm chặt cổ của hắn.

- Không nên tự tác thông minh!

Phong Vân Vô Kỵ quay đầu lại nhìn "đại quân" đang dừng bước trước đỉnh núi.

- Thần phục hay là chết!

Trong con ngươi phản chiếu một phiến bão cát mờ mịt phía sau đám cao thủ trong hệ phái tự do, Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói.

- Chỉ bằng các ngươi? Hừ! Nực cười!

Trong bão cát màu đen, một luồng gió đột nhiên biến mất, hóa thành hình người, chính là đầu lĩnh của đám Phong tộc này, dưới khí lưu sau người làm nổi bật, lại tỏ ra rất có uy thế.

- Giết chết bọn chúng! Đem bọn chúng đến dòng sông u ám, dùng phong tác trói chặt lại!

Ánh mắt của tên đầu lĩnh Phong tộc kia chợt lóe lên, vung tay lên, tiếng gió gào thét phía sau càng lớn hơn. Trong cảm nhận, từng gã Phong tộc như cá nhảy vọt ra, hóa thành từng đạo khí lưu xẹt qua hư không, lướt về phía ba người trên đỉnh núi.

- Tây Môn huynh, giúp ta đi!

Phản ứng của Phong tộc đã sớm nằm trong dự liệu. Phong Vân Vô Kỵ hờ hững xoay người lại, mái tóc dài trong khí lưu đang thổi đến từ từ phất phơ.

Tây Môn Y Bắc nghe vậy không nói một lời, chỉ ôm kiếm mà đứng, không nhanh không chậm bước về phía trước một bước, vừa vặn đứng trước người Phong Vân Vô Kỵ.

Con ngươi của Tây Môn Y Bắc co rút lại, thiết kiếm trong ngực đột nhiên biến mất, tay phải vươn ra, thiết kiếm lại xuất hiện trong lòng bàn tay.

"Ầm!"

Trời đất trở nên u ám, tất cả đều chìm trong bóng tối, không thể phân biệt được thứ gì. Trên đỉnh núi, toàn thân Tây Môn Y Bắc bỗng bắn ra ánh sáng chói lòa. Bên cạnh thân, đường nét của Độc Cô Vô Thương và Phong Vân Vô Kỵ trở nên lúc ẩn lúc hiện, không ngừng biến hóa.

Một đạo kiếm quang rộng mấy trượng từ trong tay Tây Môn Y Bắc phóng lên cao, từ đỉnh núi cắt ngang bầu trời, kiếm khí rợp trời kín đất bao phủ phạm vi ngàn dặm…

- A…

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên trong bóng đêm, khí lưu kéo đến đầy trời đột nhiên dừng lại, hóa thành từng luồng khói nhẹ.

Sau khi Tây Môn Y Bắc bước vào Thần cấp, kiếm đạo đã được tái tạo lại, đối với một kiếm sáng tạo ra khi còn ở Hoàng cấp, khả năng khống chế đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa. Mặc dù đám cao thủ trong hệ phái tự do và những Phong tộc kia hòa lẫn vào nhau, nhưng trong kiếm khí một đi không trở lại, hắn có thể khống chế chính xác phạm vi bao trùm của kiếm khí, cho nên đám Phong tộc đều bị một kiếm này giết sạch, thi cốt bị nhiệt độ cao từ kiếm khí thiêu đốt, nhưng đám cao thủ trong hệ phái tự do thì lại không hề bị thương chút nào.

"Đây, đây là… sự thật sao?" Thiên tượng biến hóa lớn khiến cho trên khuôn mặt đờ đẫn của mấy ngàn cao thủ trong hệ phái tự do bị bắt rốt cuộc cũng có một chút khí tức của người. Từng người lần lượt ngẩng đầu lên, không thể tin được nhìn bầu trời trống trải quanh người, không còn một tên Phong tộc nào.

"Ông!"

Ngón trỏ Phong Vân Vô Kỵ bắn ra, một đạo bóng kiếm hình thoi liền phá không bay ra, đảo qua mấy vòng trong đám cao thủ của hệ phái tự do. Chỉ nghe vài tiếng tinh tinh, những dây thừng đặc chế của Phong tộc đang trói chặt đám cao thủ trong hệ phái tự do liền tự động đứt ra…

Bóng người trên đỉnh núi nhoáng lên, ba người đã biến mất vô ảnh vô tung, chỉ còn lại đám cao thủ trong hệ phái tự do đứng ngây ra tại chỗ, còn chưa tin được là mình đã thật sự đã được cứu…

- Vô Kỵ… Có phải chúng ta quá tàn nhẫn không? Nếu như chúng ta nói ra địa vị chính thống của U Nhược công chúa, biết đâu mọi chuyện sẽ tốt hơn.

- Độc Cô tiền bối! Ta biết người không đành lòng, nhưng đao sắc mới có thể chém được dây gai. Cho dù chúng ta vậy đã làm, kết quả hôm nay cũng sẽ như nhau. Loạn của Phong tộc phải nhanh chóng được dẹp yên, nếu như thủ đoạn quá mức ôn hòa, sẽ chỉ khiến Phong Tôn cho rằng chúng ta không đành lòng, sẽ càng được đằng chân lân đằng đầu, đến lúc đó, chỉ sợ ngoại trừ một đường giết chóc thì không còn phương pháp nào khác, muối lui một bước cũng không thể được.

- Ai… Cứ theo lời của ngươi đi! Địa phương tiếp theo là ở nơi nào?

- Bắt đầu từ vùng ngoại vi của Phong tộc đi! Giai đoạn ban đầu tuyệt đối không thể nhân từ nương tay, chỉ có cách làm cho Phong tộc thật sự sợ hãi, bọn họ mới có thể nghiêm túc suy nghĩ về những điều chúng ta nói ra sau đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

oOo

Giết chóc! Giết chóc! Giết chóc!…

Không có lựa chọn. Có lẽ trước đây Phong Vân Vô Kỵ không cách nào làm ra loại hành vi này, cho dù đối tượng là Phong tộc, nhưng trải qua một loạt sự tình, những suy nghĩ ngây thơ từ lâu đã biến mất trong lòng hắn. Hoàn cảnh tàn khốc và đại cục khách quan chỉ có thể bao dung một trái tim lạnh lùng và lãnh khốc.

Trong một ngày mười hai vùng thế lực của Phong tộc đã bị phá hủy, thời gian cách nhau rất ngắn.

Tây Môn tấn công, Độc Cô phòng ngư, hai người đều bước vào thiên đạo cực hạn, tuy mới vào Thần cấp không lâu, nhưng lại không thể dùng lẽ thường để đo lường được.

Hai người liên thủ, một đường thế như chẻ tre, không ai có thể đối kháng, thông thường chỉ cần một kiếm thì toàn cục đã định.

Thần cấp, Thần cấp… Tây Môn tấn công, Độc Cô phòng ngự, đã đem lực lượng của Thần cấp triển hiện đến cực hạn, phối hợp với lực lượng tinh thần bá đạo của Phong Vân Vô Kỵ, nhìn khắp Thái Cổ, ai có thể địch nổi tổ hợp này?

Nơi cực tây, bão cát mờ mịt quét qua, tiếng gầm giận dữ của Phong Tôn khiến cho mặt đất đều rung chuyển.

Người trong kiếm đạo, luận về tốc độ có thể xưng là bá chủ thiên hạ. Một công một phòng, hai kiếm vừa xuất ra thì chiến sự định. Phạm vi thế lực của Phong tộc không ngừng thu hẹp lại, nhưng hết lần này tới lần khác Phong tộc lại căn bản không cách nào nắm được hành tung của ba người.

- Toàn bộ xuất động, nhất định phải tra ra cho bổn tọa thế lực này rốt cuộc là ai!

Tại thánh địa của Phong tộc, tiếng quát giận dữ của Phong Tôn chấn động toàn bộ Phong tộc dưới lòng đất, đại lượng Phong tộc tràn ra như ong…

Dưới kiếm của Tây Môn, từ trước đến nay không có người nào của Phong tộc còn sống sót, cho nên Phong tộc vẫn không biết được nhân số của thế lực đã liên tục phá hủy vài hành cung chỉ trong khoảng thời gian ngắn.

Nhưng Phong tộc dù sao cũng có chút thế lực, những cao thủ trong hệ phái tự do còn sống sót cuối cùng đã xác nhận một tin tức:

Thế lực giết chết rất nhiều Phong tộc kia chỉ có ba người, sử dụng chính là kiếm đạo, về phần ba người kia…

Thiên hạ hiện nay, luân về kiếm đạo, dám xưng tôn cũng chỉ có Kiếm các trước đây.

Càng có người nhận ra, ba người kia không phải ai khác mà chính là Kiếm vực tam chủ: Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ, Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương và Kiếm Thánh Tây Môn Y Bắc.

Tin tức vừa tiết lộ đã truyền khắp thiên hạ, khiến cho các thế lực đều kinh động.

Kiếm vực từ khi thành lập đến nay cũng đã có vài lần đột ngột biến mất, sau đó lại tái hiện, mỗi một lần đều chấn động. Quyết định của vực chủ Kiếm vực khiến cho rất nhiều thế lực không giải thích được. Cách một đoạn thời gian, Kiếm vực lại làm ra một số hành động khiến cho những thế lực khác đều giật mình…

Bất kể ra sao, tất cả mọi người đều tin tưởng quyết định của Kiếm vực tất có của nó đạo lý, như vậy lần này thì sao?

- Phong Vân Vô Kỵ!

Trong huyệt động, Phong Tôn tức giận đến nghiến chặt răng, "ầm" một tiếng, đập mạnh xuống bàn đá bên cạnh người:

- Lại là ngươi!

oOo

Chiến tộc.

Trong một góc phòng của Chiến Đế hành cung u ám, một bóng đen như ngoằn ngèo như rắn trườn ra bên ngoài. Khi bóng kia lộ ra ánh sáng, lại là một gã thiếu niên sắc mặt có chút trắng bệch, chính là thiếu niên mà Chiến Ma lúc trước bị Tây Môn Y Bắc một kiếm giết chết đã phụ thể.

Có điều hôm nay, hai tay của thiếu niên này đã không còn run rẩy, ngược lại trên mặt mang theo vẻ tươi cười tà dị. Ánh mắt của hắn xuyên qua tường băng dày nhìn về phía bầu trời trắng xoá bên ngoài Chiến Đế hành cung, hưng phấn nghiến nghiến răng:

- Tây Môn Y Bắc… Ha ha! Ta nhất định sẽ giết chết ngươi!

"Két két!"

Trong góc phòng đen kịt phía sau, bóng ma bắt đầu chuyển động phát ra từng thanh âm như yêu thú chém giết…

oOo

Những ngọn núi sừng sững trong sơn dã mênh mông. Một tòa cung điện u ám mà đồ sộ đứng trên dãy núi hùng vĩ nhất, đông đảo đệ tử trải dài từ đỉnh núi đến chân núi, cờ quạt phất phơ phía sau núi đá chập trùng. Giữa không trung và bên trong những tầng mây, vô số cao thủ trong hệ phái tự do như vòng xoáy mây đen lơ lửng phía trên đỉnh núi.

Trong đông đảo đệ tử vây quanh, Đại Quang Minh Vương Dương Tôn tuổi chừng bốn mươi, khuôn mặt trắng như ngọc, đầu đội đạo quan, dưới cằm có ba chòm râu, trên áo bào xanh in hình vài vầng mặt trời chói mắt, ngồi xếp bằng trên một khối đá nhô ra, phía dưới chính là vực sâu như ngục.

- Đạo huynh thật sự muốn đi sao?

- Ừm! Ta phải đi tìm y. Lúc trước vốn đã nên đi, chỉ là Kiếm vực đột nhiên biến mất, cho nên mới thôi.

Bên cạnh Đại Quang Minh Vương Dương Tôn, một gã nam tử tóc đen rối bời, thân mặc áo bào đen rộng thùng thình kéo dài tận đất trầm tĩnh nói.

- Ai…

Đại Quang Minh Vương Dương Tôn ngẩng đầu nhìn mây, bỗng nhiên thở dài một tiếng.

- Đạo huynh vì sao lại thở dài?

Lôi Uyên Cư Sĩ mặc áo bào xanh ngạc nhiên hỏi.

- Ta chỉ lo lắng, đạo huynh đi lần này sợ rằng không còn quay về đây nữa.

- Tại sao lại như vậy?

Đại Quang Minh Vương Dương Tôn mỉm cười:

- Vi huynh có biết một chút thuật thôi diễn… Nếu như chuyến này đạo huynh đã hạ quyết tâm, tại hạ tự nhiên sẽ không ngăn cản.

Bên sườn núi trở nên yên lặng. Một lúc sau, Lôi Uyên Cư Sĩ chậm rãi đứng dậy, áo bào đen rộng thùng thình theo gió từ trước mặt thổi đến tung bay phần phật.

- Nếu là như thế, vậy thì có duyên gặp lại đi!

Dứt lời, Lôi Uyên Cư Sĩ bỗng nhiên mở hai tay, từ trên sườn núi bay xuống.

"Ầm!"

Trời đất đột nhiên tối sầm lại, hàng vạn tia chớp màu bạc vần vũ trên bầu trời. Trong ánh mắt của mọi người, một tia chớp khổng lồ bỗng từ trong mây đánh xuống đỉnh đầu của Lôi Uyên Cư Sĩ đang bay xuống chân núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.