Phong Tôn đền tội, Phong tộc đổi chủ. Tin tức này nhanh chóng truyền khắp cả Thái Cổ, giống như một liều thuốc cổ vũ tinh thần. Chỉ có một số ít người biết, Phong Tôn sợ rằng còn chưa chết.
Ảnh hưởng do Phong tộc gây nên thật sự quá mức ác liệt, tội lỗi phạm phải có thể nói là người người khó dung, chỉ đổi một tộc trưởng, thật sự khó có thể làm cho người ta cảm thấy an tâm.
Rất nhanh, tình huống về tân nhiệm tộc trưởng liền được những người hữu tâm dò xét ra: U Nhược công chúa, hậu duệ của Phong Thần, chính là truyền nhân chính thống của Phong tộc, tính nhu nhược, không hề hiếu sát.
Hệ phái tự do lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có điều rất nhanh lại lo lắng về một chuyện khác: một nữ tử như vậy liệu có thể thuần phục được những Phong tộc bất tuân này hay không?
Những lo lắng này tuy có chút dư thừa, nhưng về tình về lý. không ai hi vọng sẽ có thêm một lần hỗn loạn. Nếu như không triệt để giải quyết vấn đề Phong tộc, mọi người đều khó có thể an tâm.
Cuối cùng, Phong Vân Vô Kỵ trực tiếp ra mặt, dùng danh nghĩa của Kiếm vực phát biểu rõ ràng.
[ Kiếm vực toàn lực ủng hộ U Nhược công chúa tiếp nhận chức vụ tộc trưởng Phong tộc, đồng thời cũng phụ trách giám sát Phong tộc. Nếu như Phong tộc lại xuất hiện tình huống giống như khi Phong Tôn còn thống trị, Kiếm vực sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, nguyện ý tiếp nhận sự trừng phạt của các phái tại Thái Cổ.]
Kiếm vực chi chủ, Phong Vân Vô Kỵ.
Hàng phục Phong Tôn, công lao của Kiếm vực là nhiều nhất, các thế lực không thể không nể mặt Phong Vân Vô Kỵ, mặc dù dựa theo tâm lý các phương, chỉ hận không thể đem Phong tộc toàn bộ giết sạch. Một thế lực xuất thủ tàn nhẫn như vậy, đâu có thể dễ dàng làm cho người ta tha thứ.
Dưới tay Phong tộc, chết không toàn thây, nguyên nhân đều là do sự bá đạo của Phong Ma Thiên Hạ quyết. Phong Ma thiên hạ quyết vốn cũng không bá đạo và hung ác như vậy, công quyết này chính là do Phong Thần ngộ ra trong thần ma chiến tranh, vốn được sáng lập nên để dùng trong chiến tranh, căn bản không nghĩ đến lại dùng trên người của đồng bào. Bí ấn bên trong, Phong Vân Vô Kỵ không cách nào nói cho các phương biết, đơn giản tự mình đứng ra đảm bảo, như vậy sẽ có sức thuyết phục nhiều hơn. Kể từ đó, oán khí của các phương cũng giảm đi không ít.
oOo
Kiếm các trước đây.
Phong Vân Vô Kỵ và chúng Phong tộc phía sau từ sườn núi đi về hướng đỉnh núi. Sở dĩ mọi người đều đi bộ, nguyên nhân cũng là do Phong Tôn.
Bằng vào võ học tu vi của Phong Tôn, Phong Vân Vô Kỵ quả thật không tình nguyện đưa hắn về Kiếm vực mà không tăng thêm bất cứ trói buộc gì. Công phu đạt đến mức độ như Phong Tôn, cho dù đánh không lại người, bằng vào công pháp tuyệt hảo của Phong tộc, muốn chạy thoát cũng không phải là một chuyện khó khăn. Cho dù là Phong Vân Vô Kỵ, muốn bắt hắn trở về sợ rằng phải tốn rất nhiều công sức.
Phong Vân Vô Kỵ luôn không thích phiền phức, cho nên trực tiếp phong bế chân khí toàn thân của Phong Tôn, đồng thời hạ cấm chế tại ý thức không gian của hắn. Chỉ cần Phong Tôn động đến cấm chế, muốn nỗ lực thoát đi, trong lòng hắn sẽ có cảm ứng.
Công pháp cấm chế linh hồn này chính là công pháp mà Phong Tôn dùng để khống chế chúng tộc nhân Phong tộc. Lĩnh ngộ của Phong Vân Vô Kỵ tại phương diện đạo của linh hồn còn vượt trên cả Phong Tôn, chỉ sau một chút gia tăng biến hóa, liền tạo thành một môn công pháp hoàn toàn mới, chuyên môn dùng để cấm chế Phong Tôn… Chỉ cần hắn cố gắng giải khai chân khí phong ấn, sẽ gặp một sự thống khổ như thân thể bị xé rách ra.
Tiếng chuông ngân nhẹ nhàng từ đỉnh đầu vang lên. Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy U Nhược công chúa mặc váy dài màu đen đang yên lặng đứng trong đám cỏ dại trên đỉnh núi, mái tóc dài mềm mại phất phơ trong gió, những chiếc chuông nhỏ cột bằng tơ tằm trên mái tóc nhẹ nhàng đung đưa.
- U Nhược công chúa!
Chúng trưởng lão Phong tộc nhìn thấy U Nhược, lập tức chạy đến hành lễ.
- Các vị gia gia, các người…
U Nhược cả kinh, lập tức lui về phía sau vài bước, có chút lúng túng nhìn bọn họ. Ánh mắt của nàng đảo qua Phong Tôn, liền cúi đầu, yếu ớt gọi một tiếng:
- … Thúc…
Phong Tôn vẻ mặt chán chường, nghe một tiếng gọi hàm chứa sự sợ hãi này, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn U Nhược một cái.
- A!
U Nhược dùng tay che ngực, kinh hãi nhìn Phong Tôn, dưới chân lảo đảo. Trong ấn tượng của nàng, vị thúc thúc này luôn luôn rất nghiêm khắc và đáng sợ.
- Đều là do ngươi, bổn tọa mới rơi vào tình cảnh này…
- Phong Tôn!
Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nhìn lướt qua. Phong Tôn toàn thân run lên, không dám nói tiếp nữa.
- Đem tất cả đỗ lỗi cho một nữ hài tử, đây chính là khí khái anh hùng của ngươi sao?
- Khí khái anh hùng? Ta chưa từng nói ta là anh hùng gì cả, bổn tọa chỉ muốn làm người chiến thắng.
Phong Vân Vô Kỵ hờ hững quay đầu đi, nhìn thoáng qua U Nhược:
- Trước tiên hãy trở về đi, một lát nữa ta sẽ tìm cô.
- Ừm!
U Nhược có chút lúng túng xoay người, một đường chạy đi. Phong Vân Vô Kỵ nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, lắc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Tất cả những điều này, đối với nàng mà nói có lẽ còn quá mức phức tạp…"
Hắn ngẫm nghĩ, bỗng nhiên lại cười: "Hà tất phải phức tạp như vậy?… Cứ để cho nàng hồn nhiên như vậy không phải tốt hơn sao?"
Chúng trưởng lão đều cẩn thận quan sát Phong Vân Vô Kỵ, nhất thời không rõ hắn rốt cuộc đang nghĩ gì, có điều cũng không dám lên tiếng hỏi.
- Kế Vô Cữu ở đâu?
Phong Vân Vô Kỵ đứng thẳng trên sườn núi, chắp tay nhìn về hư không lên tiếng, thanh âm không cao không thấp.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz- Có thuộc hạ!
Một giọng nói hùng hồn từ đỉnh núi vang lên, tiếp đó một đạo kim quang từ trên trời hạ xuống trước người Phong Vân Vô Kỵ, sau khi rơi xuống đất liền hóa thành một gã kim giáp tướng quân. Chính là một trong những Hoàng Kim tướng quân mà Phong Vân Vô Kỵ đã bồi dưỡng trong lòng núi trước đây.
- Phong Vân Vô Kỵ, ngươi muốn xử trí bổn tọa thế nào?
Phong Tôn bản năng cảm giác được không ổn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ.
[Thiếu một đoạn]
Phong Vân Vô Kỵ trở lại bên cạnh dòng sông ngầm, thế giới này tựa hồ chỉ còn lại hai người.
Hắn chậm rãi giảng cho U Nhược một chút sự tình xảy ra tại Thái Cổ và những vị diện khác, trong lòng hiểu rõ, sau này những ngày tháng yên tĩnh như thế này sợ rằng sẽ rất ít… Chỉnh hợp Phong tộc không phải là việc một hai ngày là có thể hoàn thành, nhưng những chuyện này đã có đám cưu thần Phong Ưu Tử xử lý. Những tộc nhân Phong tộc trung thành với Phong Tôn, là giết hay lưu lại, tất cả cũng tùy vào bọn họ quyết định. Về phần Chiến tộc, sau khi Chiến Đế bị thủ lĩnh Thiên Ma tộc đưa vào dị không gian, không biết tung tích, Chiến tộc cũng không có động tĩnh gì. Hai đại họa đều đã được giải quyết, Thái Cổ cuối cùng cũng có được một đoạn thời gian hòa bình hiếm thấy.
oOo
Trong một phiến hư không mênh mông khác, thủ lĩnh Thiên Ma tộc và Chiến Đế đứng đối diện với nhau, cũng không có ý tứ động thủ. Trước người bọn họ cách đó không xa, tại một phiến không gian nhỏ hẹp, nương theo ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy một gã nam tử áo trắng đang khoanh chân ngồi trong chiến phần. Khuôn mặt của người này Chiến Đế phi thường quen thuộc, chính là Phong Vân Vô Kỵ.
- Chiến Đế! Ta đưa ngươi đến đây, cũng không có ý tứ gì khác. Chúng ta cùng ra tay đối phó hắn, thế nào?… Không nên phủ nhận! Ta biết giữa các ngươi từng có cừu hận.
Thủ lĩnh Thiên Ma tộc nhìn chằm chằm vào Bổn Tôn phía xa vẫn không nhúc nhích, giống như sợ Bổn Tôn sẽ đột nhiên xuất thủ.
Chiến Đế cười nhạt:
- Hình Thiên, không phải ngươi nói là có thể dễ dàng đối phó ta sao? Sao bây giờ lại nghĩ đến việc nhờ ta trợ giúp?
Thủ lĩnh Thiên Ma tộc nghe vậy trên mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ, có điều rất nhanh liền bị hắn ẩn dấu vào sâu trong tâm linh:
- Hừ! Nếu như tộc trưởng vẫn còn, dựa vào công lực của ta lẽ nào không chế phục được ngươi?
- Tộc trưởng vẫn còn? Không sai, Thiên Ma tộc các ngươi nếu như không có tộc trưởng, Thiên Ma giáp trên người không cách nào phát huy ra phân nửa tác dụng. Nhưng cho dù "hắn" có xuất hiện, ngươi tự hỏi có dám cùng ta trước cuộc chiến thần ma đánh một trận hay không?
- Sao lại không dám?
Hình Thiên hét lớn một tiếng, nhưng dưới sự quan sát của Chiến Đế, thanh âm của hắn lại càng ngày càng thấp.
- Chiến Đế! Ta cũng không giấu giếm, ta có chủ ý gì, tộc ta có chủ ý gì, tại Thái Cổ này ai ai cũng biết. Còn như, rốt cuộc vì sao ngươi mẹ nó đến bây giờ còn chưa chết hẳn, mấy chục vạn năm qua ta cũng biết một chút.
Hình Thiên lớn tiếng nói:
- Giúp ta tiêu diệt hắn, khi ngươi làm Chiến Phi sống lại, ta nhất định sẽ đến tương trợ, làm hộ pháp hay gì đó cũng không thành vấn đề. Nếu như ngươi sợ chúng ta mang đến phiền phức, bổn tọa hứa khi ngươi cử hành nghi thức, tộc ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy. Như vậy được chưa?
Dựa vào thực lực của Chiến tộc, nhìn khắp Thái Cổ, có thế lực cả gan quấy rối khi Chiến Đế cử hành nghi thức? Đối với Chiến Đế mà nói, điều mà hắn lo lắng nhất kỳ thật chính là Thiên Ma tộc này.
Những lời này của Hình Thiên ngầm mang theo uy hiếp: đáp ứng ta, hoặc là khi ngươi cử hành nghi thức sống lại, ta sẽ không ngại đưa một chân vào.
Những lời này của Hình Thiên đại biểu cho cả Thiên Ma tộc, khiến cho Chiến Đế không khỏi lo lắng về ý tứ bên trong. Dựa vào khả năng Hình Thiên, cho dù năng lực không đạt đến thời kì toàn thịnh, cũng sẽ không bại dưới tay Chiến Đế hiện tại.
- Để ta cẩn thận suy nghĩ một phen.
Chiến Đế trầm mặc nói.
- Suy nghĩ? Hừ!
Hình Thiên chỉ về phiến chiến phần phía trước:
- Đừng nói với ta ngươi không biết đó là thứ gì! Phiến chiến phần này trước đây trôi nổi bất định trong hư không, nếu như chỉ tạm thời ngừng lại nơi này, bổn tọa cũng sẽ chờ đợi. Nhưng bổn tọa đã đợi thật lâu, chiến phần của ngươi vẫn không nhúc nhích, giống như đã cố định tại nơi này. Trong truyền thuyết, phiến chiến phần này có cất giấu bí mật lớn nhất của ngươi. Bổn tọa đối với việc này không có hứng thú gì, có điều hắn thì chưa chắc.
- Hình Thiên, có phải ngươi đã từng chịu khổ dưới tay hắn?
Chiến Đế mở miệng nói, mặc dù trên mặt không hề có biểu tình, nhưng Hình Thiên rõ ràng cảm giác được vẻ đùa cợt.
- Hừ! Không phải ngươi cũng đã thua trong tay hắn sao?
Hình Thiên lạnh lùng nói.
Chiến Đế im lặng, trầm ngâm chốc lát, sau đó mở miệng nói:
- Ta đáp ứng ngươi. Có điều ngươi phải chuẩn bị cho tốt! Muốn đánh bại hắn, có lẽ không phải là không thể, nhưng nếu như muốn giết chết hắn, chỉ sợ bằng hai người chúng ta còn không làm được.
- Nếu như dựa vào hai người chúng ta sợ rằng còn có chút chưa đủ… ngươi cảm thấy ta sẽ chỉ gọi ngươi đến sao?
Chiến Đế nhìn lướt qua Hình Thiên, lại liếc nhìn Bổn Tôn phía xa vẫn như trước bất động giống như không hề nhìn thấy hai người bọn họ, trong lòng suy nghĩ: "Dựa vào khả năng của Hình Thiên, có thể nói ra những lời ủy khuất này không phải chuyện dễ dàng… Phong Vân Vô Kỵ rốt cuộc có lai lịch gì? Chẳng lẽ hắn là một người nào đó đoạt xá sống lại? Dùng tiêu chuẩn của một phi thăng giả đích, hắn tiến bộ quá nhanh."
Cảm ứng chiến phần một chút, Chiến Đế rõ ràng cảm giác được, bản thân đã đánh mất phân nửa sự khống chế đối chiến phần, tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
"Không thể trách được ta… Trước khi nghi lễ kết thúc, ngươi tuyệt đối không thể xuất hiện tại Thái Cổ!" Chiến Đế trong lòng thầm hạ quyết tâm.
"Đùng đùng!"
Một liễu vang dị thường truyền vào trong tai. Chiến Đế trong lòng giật mình, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía thanh âm. Tại một bên khác của chiến phần khoảng chừng trăm trượng, một hố đen không gian xuất hiện giữa hư không, từng vòng sóng gợn màu đen lan rộng ra bốn phía. Bên trong hắc động, một bóng đen khổng lồ đang chậm rãi nhô ra…
Cùng lúc đó, Bổn Tôn giống như trong lòng có dự cảm, đột nhiên ngẩng đầu lên. Trong không gian đen kịt, một đôi mắt màu trắng bạc khiến cho người nhìn thấy trong lòng phát lạnh.