Phi Thăng Chi Hậu

Chương 463: Con của Phong Vân Vô Kỵ



- Chủ nhân sẽ không giết tôi.

Bội Lý Tư không nhanh không chậm nói, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

- Vậy sao?

Con ngươi Phong Vân Vô Kỵ co rút lại, một vệt sáng nguy hiểm từ trong mắt lóe lên, thân thể đột nhiên chuyển động, tay phải vươn ra, Hấp Tinh Đại Pháp đã xuất thủ. Bội Lý Tư giống như một đứa trẻ bay bay vào trong tay Phong Vân Vô Kỵ.

Năm ngón tay thu lại, nắm chặt lấy cổ Bội Lý Tư, tiếng răng rắc giòn giã vang lên nơi cổ. Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt dữ tợn nói:

- Ngươi đã sớm đã biết người của Ám Tài sẽ xuất hiện phải không? Hừ! Mặc dù ngươi đã nguyện phục tùng ta, nhưng lại không muốn tận tâm hiệu lực, bổn tọa lưu ngươi lại thì có tác dụng gì?

Vẻ mặt Bội Lý Tư vẫn không đổi, mặc cho Phong Vân Vô Kỵ nắm lấy cổ càng ngày càng chặt, bình tĩnh nói:

- Bây giờ giết cũng là giết, để tôi dốc sức cho ngài một thời gian, không hài lòng thì hãy giết cũng không muộn. Chủ nhân có chí lớn hùng bá Ma Giới, hẳn sẽ hiểu rõ đâu mới là lựa chọn chính xác nhất chứ!

- Hà hà, bổn tọa chưa bao giờ thu nhận thứ vô dụng, chẳng hạn như hắn…

Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên chỉ vào tên Ma Đế cả người run rẩy trên mặt đất, một chưởng chụp xuống. Tên Ma Đế sợ hãi, vừa muốn phản kháng, một lực hút cực lớn đã từ phía trên truyền đến, tinh hoa trong cơ thể trong nháy mắt hóa thành dạng sương bay vào lòng bàn tay Phong Vân Vô Kỵ, chỉ lưu lại một bộ xương khô quắt lắc lư vài cái rồi ngã xuống đất, trên bộ xương còn bốc lên khí nóng hừng hực. Bội Lý Tư chỉ nhìn thấy trong lòng cũng phát run.

- Bội Lý Tư, ngươi là người thông minh, nhưng bổn tọa cũng không phải là phế vật. Ngươi gia nhập dưới trướng bổn tọa cũng là có mưu đồ khác. Hà hà! Ngươi xuất thân từ sở Ám Tài, hẳn là hiểu rõ về nơi đó, mà lần này bổn tọa bị nhốt ở vùng đất bỏ hoang đều là do sở Ám Tài ban cho. Hừ! Nếu nói như vậy, bổn tọa quả thật không thể giết ngươi rồi!

- Chủ nhân nói rất đúng. Hơn nữa… đó chưa hẳn không thể coi là thử thách của ta đối với chủ nhân. Sát Lục ma quyết vốn là một truyền kỳ của Ma Giới, nếu như bị thẩm phán giả giết chết, vậy e rằng chủ nhân cũng sẽ chung số phận với những người thừa kế Sát Lục khác, cuối cùng đều không thoát khỏi số phận bị giết. Nếu là như vậy, cũng không đáng để Bội Lý Tư tôi thuần phục, càng không nói đến việc trợ giúp tôi nhất thống sở Ám Tài… Đương nhiên, để hồi báo, chủ nhân sẽ nhận được sự giúp đỡ toàn lực của tôi. Ngài sẽ nhận ra, con đường nhất thống Ma Giới của ngươi tuyệt đối không thể thiếu sự trợ giúp của tôi.

Phong Vân Vô Kỵ cười nhạt:

- Bổn tọa đã biết, từ khi bổn tọa bước vào Ma Giới lần nữa, ngươi vẫn luôn đi theo tất là có mưu đồ. Bổn tọa quả nhiên không nhìn lầm, có điều…

Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên vung tay hút lấy thân thể Bội Lý Tư, sau đó ném ra ngoài. "Ầm" một tiếng, thân thể Bội Lý Tư giống như một túi vải rách đâm sầm vào vách tường ma cung, khiến cho cả ma cung rung lên kịch liệt một chút. Một vệt máu từ khóe miệng Bội Lý Tư chảy ra. Phong Vân Vô Kỵ giận dữ vì Bội Lý Tư rõ ràng đã phát hiện có người thiết lập cạm bẫy, nhưng lại không hề nhắc nhở, thái độ ăn nói lại khiến cho hắn cực kỳ khó chịu, cho nên đã dùng ám kình chấn thương nội phủ của Bội Lý Tư, dùng để cảnh cáo y một lần.

- Không sai, bổn tọa tạm thời sẽ không giết ngươi. Có điều, nếu như lần sau ngươi lại chống đối bổn tọa, sẽ không chỉ trừng phạt một chút như vậy đâu. Cho dù để ngươi sống thì cũng là sống không bằng chết, bổn tọa còn nhiều phương pháp.

Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói, sau đó quay đầu đi không còn để ý đến Bội Lý Tư, hướng ra bên ngoài quát lớn:

- Nơi này ngoại trừ tên Ma Đế chết tiệt kia thì còn có ai có thể lên tiếng không, gọi hai người đến đây khiêng thi thể này đi, nhanh lên một chút! Chọc giận bổn tọa, bổn tọa sẽ giết sạch bọn ngươi, cũng chỉ cần một chưởng mà thôi.

- Vâng thưa chủ nhân! Tôi đã hiểu hiện tại nên làm thế nào.

Bội Lý Tư từ trong vách tường bị lõm vào bước ra, nhìn thấy bóng lưng hùng dũng của Phong Vân Vô Kỵ, trong mắt hiện lên vẻ khác thường, sau đó cung kính quỳ một chân xuống.

- Bổn tọa rất thích người có tài. Có điều, Ma Giới rộng lớn cái gì cũng có thể thiếu, chỉ là không thiếu người… Bội Lý Tư, nếu như còn có lần sau, ngươi hãy chuẩn bị thân thể và linh hồn đều bị hủy diệt đi!

Phong Vân Vô Kỵ không xoay người lại, giọng nói lạnh lùng bá đạo trực tiếp vang lên bên tai Bội Lý Tư. Giọng điệu kia khiến cho Bội Lý Tư không hề nghi ngờ, cho dù mình có tài cán thông thiên, nếu như lại có lần sau, e rằng Phong Vân Vô Kỵ sẽ không quản nhiều như vậy, trực tiếp giết chết mình.

"Không hổ là người thừa kế nhiều truyền kỳ nhất tại Sát Lục, ngay cả vùng đất bỏ hoang được xưng là có vào không có ra cũng không thể ngăn cản hắn. Không chỉ như thế, sau khi trở về thực lực của hắn còn gia tăng rất nhiều. Sát Lục ma quyết quả nhiên không hổ là ma công đỉnh cấp trong truyền thuyết. Như vậy đại sự của ta cũng có hi vọng rồi. Một người thừa kế Sát Lục có tiềm lực gần như vô hạn, cộng thêm thế lực to lớn ẩn giấu phía sau… lực lượng thật cường đại" - Bội Lý Tư trong lòng không ngừng suy nghĩ, vẻ mặt lại càng cung kính:

- Vâng thưa chủ nhân!

- Luyện Ngục chi vương, ngươi có thể trở về rồi, khi nào Bổn tọa cần dùng tự nhiên sẽ triệu hồi ngươi!

Phong Vân Vô Kỵ nói với Luyện Ngục chi vương to lớn bên ngoài ma điện. Trong mấy ngày qua, Luyện Ngục chi vương vì ngạo mạn trước đây của hắn nên đã chịu nhiều khổ sở. Đến hôm nay, Phong Vân Vô Kỵ lại cảm thấy mang theo bên người một quái vật to lớn như thế rất không tiện, đã hơi chút chán ngấy đối với hắn.

- Tuân mệnh thưa chủ nhân!

Luyện Ngục chi vương lớn tiếng nói, trong thanh âm vang dội kia ẩn ước lộ ra vẻ nhẹ nhõm. Chậm rãi quỳ bốn chân xuống, đất đá chugn quanh Luyện Ngục chi vương nổi lên từng vòng sóng gợn, thân thể cao lớn từ từ chìm vào dưới đất, nhập vào trong Luyện Ngục. Mặt đất chung quanh lại hoàn hảo như trước không tổn hao gì…

- Tất cả ma tướng bên ngoài hãy vào điện!

Sau khi Luyện Ngục chi vương biến mất, vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ liền đổi thành lãnh khốc, nói xong cũng không quay đầu lại, đi về hướng bảo tọa làm bằng kim loại màu đen.

Bên ngoài đại điện hoàn toàn yên ắng, một lúc sau mấy trăm tên ma tướng vẻ mặt kinh sợ mới đi vào. Một tên ma tộc đỉnh cấp cưỡi trên đầu một Luyện Ngục ma thần trong truyền thuyết xuất hiện trong ma điện nhỏ bé này, đồng thời lại cho gọi những ma tộc cấp thấp này, đối với chúng ma mà nói, việc này thật sự là hơi khó hiểu.

Phong Vân Vô Kỵ ngồi trên bảo tọa, vẻ mặt âm trầm nói:

- Hiện tại là lúc bổn tọa đang cần dùng người. Mặc dù các ngươi chỉ kiến hôi, nhưng kiến hôi cũng có thể hiệu lực cho bổn tọa … Từ nay về sau, các ngươi chính là thuộc hạ của bổn tọa. Nếu dám phản bội, hừ, bổn tọa cũng không muốn nói nhiều, chỉ cần các ngươi có gan thì cứ việc làm!

Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, sát khí vô tận phát ra, bao phủ chúng tộc. Áp lực đến từ ma tộc ở địa vị cao giống như biển Minh Ngục khó lường bao trùm lấy mọi người. Sắc mặt của chúng ma đều vàng như đất, chỉ cảm thấy cường giả đột nhiên đi ngang qua này giống như chỉ cần một ý niệm, chính mình sẽ thịt nát xương tan. Tất cả trên trán đều đổ mồ hôi lạnh, lưng đã ướt đẫm từ lúc nào.

Phong Vân Vô Kỵ tỏ ra hài lòng, trong nháy mắt thu hồi ma uy:

- Ra ngoài hết đi! Nhớ kỹ, từ nay về sau ta sẽ là vị vua mới của các ngươi, chúa tể của các ngươi! Từ trước đến nay bổn tọa đều theo phương châm thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, nên làm như thế nào chắc Bổn tọa không cần nói nữa. Đi đi!

- Vâng thưa chủ nhân!

Chúng ma kinh sợ lần lượt thối lui, sau khi rời khỏi điện cũng không dám cách quá xa, xếp theo hàng ngũ thủ vệ tại phụ cận ma điện.

Đợi chúng ma tướng lui ra ngoài, Bội Lý Tư vẫn luôn im lặng mới lên tiếng:

- Chủ công, ngài sẽ không thật sự coi trọng những ma tướng này chứ? Với năng lực của bọn chúng, ngay cả pháo hôi cũng không được tính. Không bằng hãy tìm cách thu nạp những người đi theo Sát Lục trước đây, như vậy mới có thể tọa trấn một phương, tiến đến mục tiêu Ma Giới.

- Vậy ngươi cho rằng bổn tọa chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy này để làm gì?

Phong Vân Vô Kỵ đầu ẩn ý nói:

- Bội Lý Tư, lần đầu khi ngươi theo bổn tọa, không hề nghi ngờ là ngươi có chút thông minh. Có điều nếu vì vậy mà ngươi cho rằng bổn tọa chỉ là kẻ có võ công mà không có đầu óc… Hà hà…

Phong Vân Vô Kỵ chỉ điểm đến là dừng, không còn để ý tới Bội Lý Tư, trực tiếp ngồi trên bảo tọa mhắm mắt minh tưởng, cảm ứng sự liên hệ tâm linh trong xa xăm đến từ khoảng không gian này.

Tại một góc Đại điện. Bội Lý Tư tâm thần chấn động, trong lòng biết mình đã khinh thường vị chủ nhân Sát Lục này, hiển nhiên mình đã đánh giá thấp về trí tuệ của hắn.

Người thừa kế Sát Lục có một loại cảm ứng lực cường đại đối với những người đi theo Sát Lục. Tại Ma Giới, như loại địa phương này có đến mấy trăm người đi theo Sát Lục tụ họp, khí tức có mạnh có yếu, có kẻ là một sát lục ma vương khác, có kẻ là bị chủ nhân Sát Lục vứt bỏ, nản lòng thoái chí lưu lạc tại Ma Giới. Đối với hai loại trước này, Phong Vân Vô Kỵ hiện nay đều không hề cảm thấy hứng thú. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Chỉ có những người trung thành, tùy thời chuẩn bị phục vụ chủ nhân Sát Lục lần nữa mới là mục tiêu của Phong Vân Vô Kỵ. Những người đi theo này cho dù có cách xa, nhưng chỉ cần tu luyện tâm pháp mà chủ nhân Sát Lục ban chó, Phong Vân Vô Kỵ đều có thể phát giác được. Sát Lục ma quyết cấp bậc càng cao, sát lục khí tức cảm ứng được thông qua sát lục quy tắc lại càng rõ ràng.

Phong Vân Vô Kỵ nhẹ nhàng hô hấp, tâm pháp Sát Lục ma quyết tầng thứ hai là Sát Lục Thiên Hạ lưu chuyển trong cơ thể. Trong linh hồn, một bộ phận linh hồn Sát Lục do Sát Lục ma quyết luyện thành nối liền cùng với sát lục quy tắc trong hư không đã tồn tại từ xưa đến nay, được tạo ra dành cho chủ nhân Sát Lục. Chỉ cần là sinh vật trên người có sát lục khí tức, đều sẽ biểu hiện trên những kén tơ của sát lục quy tắc đã dung nhập vào trong hư không nào, cho dù chỉ là một điểm nhỏ

Phong Vân Vô Kỵ cũng chỉ vừa bước vào Sát Lục ma quyết tầng thứ hai là Sát Lục Thiên Hạ không lâu, bước đầu liên hệ được với sát lục quy tắc trong sâu xa, chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được phương hướng đại khái của những người đi theo Sát Lục, còn vị trí chuẩn xác thì lại không rõ lắm. Tìm ra những thuộc hạ của người thừa kế Sát Lục trước kia, đồng thời thu nạp bọn họ làm thủ hạ, một lần nữa xây dựng Sát Lục vương triều cường đại, đây chính là mục địch của Phong Vân Vô Kỵ.

Ngay khi Phong Vân Vô Kỵ tìm kiếm nơi kiếm nơi cư ngụ của sát lục bộ chúng như ẩn như hiện, khi xa khi gần, một cảm giác khác thường bỗng dâng lên trong lòng.

"Bình!"

"Bình!"

"Bình!"

Trái tim trong lồng ngực đột nhiên nhảy lên mấy lần, trong linh hồn cũng cảm ứng được những tiếng kêu gọi non nớt, máu toàn thân lưu chuyển nhanh hơn, một loại cảm ứng huyết mạch tương liên dâng lên trong lòng.

"Chuyện gì vậy?" - Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt bắn ra hai luồng sáng chói, giống như hằng tinh nổ tung, làm cho cả ma điện u ám trong khoảnh khắc có cảm giác sáng ngời, mặc dù loại cảm giác này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.

- Chủ công?

Bội Lý Tư đang đứng yên một bên, suy nghĩ về biện pháp xử lý sau này, trông thấy Phong Vân Vô Kỵ đã tĩnh tọa một lúc lâu không nhúc nhích bỗng nhiên mở mắt ra, trong lòng không khỏi cả kinh, lên tiếng hỏi.

"Vì sao lại có loại cảm giác này?" - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thầm hỏi. Cũng không để ý đến câu hỏi của Bội Lý Tư, hai tay ấn vào bảo tọa vươn người dậy, thân hình nghiêng về phía trước, hóa thành một chuỗi hư ảnh bay đi, biến mất không thấy.

Ánh mắt Bội Lý Tư lộ ra vẻ suy nghĩ, sau đó theo hướng Phong Vân Vô Kỵ vừa biến mất bay đi…

Khi Phong Vân Vô Kỵ đến phía trên một phiến rừng rậm, vừa lúc nhìn thấy vài tên ma tộc Trư Yêu đang nhảy nhót phía trên rừng cây, truy sát một ma nữ.

Phong Vân Vô Kỵ đứng giữa hư không, từ trên cao quan sát loại chuyện báo thù xảy ra hằng ngày tại Ma Giới, khẽ nhíu mày, không rõ vì sao những con kiến hôi số lượng đông đảo tại Ma Giới, thuộc về ma tộc cấp thấp, còn kém hơn cả những ma tộc phổ thông lại gây cho mình một loại cảm ứng huyết mạch tương liên.

Có điều, khi một cái đầu nhỏ khả ái từ trong lòng ma nữ đang cúi đầu thoan thoắt chạy trốn nhô ra, nhìn lên không trung, khóe miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị, Phong Vân Vô Kỵ giật mình, rốt cuộc đã hiểu rõ nguồn gốc của sự kêu gọi này.

"Thứ nhỏ bé này lại chính là nguồn gốc của sự kêu gọi huyết mạch tương liên kia!" - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ chấn động khó dùng lời nói rõ, ánh mắt bất giác nhìn về phía ma nữ lúc đầu không hề chú ý tới …

"Phỉ Lệ Ty!" - Một cái tên từ xa xưa vang lên, đồng thời từng hình ảnh xuất hiện trong đầu. Một kết luận hoang đường xuất hiện trong đầu Phong Vân Vô Kỵ: đứa trẻ trong tã lót kia chính là con của mình. Trước khi phân thần, một đêm hoang đường trong thủy lao dưới lòng đất ngày trước đúng là đã kết thành nghiệt duyên hôm nay.

Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được cảm giác huyết mạch tương liên kia.

Phong Vân Vô Kỵ nhất thời kinh ngạc đứng thẳng trong hư không. Phía sau, Bội Lý Tư không biết đã xuất hiện từ bao giờ, ánh mắt đảo qua Phong Vân Vô Kỵ và nữ tử đang hốt hoảng bỏ chạy bên dưới, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.

- Ha ha ha…

Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên giang hai tay ra, giơ lên trời, phát ra tiếng cười ha hả, trong tiếng cười mang theo một ý tứ không thể nói rõ:

- Không ngờ ta mà cũng có hài tử…

Trông thấy vài tên trư yêu kia đã sắp đuổi kịp Phỉ Lệ Ty, sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, Sát Lục ma khí liền phát ra. Vài tên Trư Yêu đang đuổi theo Phỉ Lệ Ty đột nhiên bị một lực lượng cuốn lên trời, lơ lửng giữa không trung, thân thể không ngừng giãy dụa, hai tay dùng sức ôm lấy cổ, giống như muốn kéo một bàn tay vô hình đang nắm lấy cổ ra ngoài.

"Ầm!"

Phong Vân Vô Kỵ nhướng mày. Vài tên trư yêu kia đột nhiên cứng đờ, sau đó nổ tung, hóa thành một phiến sương máu tản ra. Đối phó với loại ma tộc cấp thấp này, Phong Vân Vô Kỵ đều có một loại cảm giác chán nản, thật sự không hề hứng thú.

- A!

Trông thấy những tên Trư Yêu đang truy sát kia đột nhiên bay lên bầu trời, nổ tung mà chết, Phỉ Lệ Ty không khỏi bất giác kinh hô một tiếng, ánh mắt nhìn lên Phong Vân Vô Kỵ toàn thân mặc áo bào đen rộng thùng thình bầu trời, trong mắt lộ ra vẻ kinh sợ, hiển nhiên cho rằng vừa đuổi sói đi, lại rước hổ đến.

- Ngươi… ngươi muốn làm gì? Ngươi cũng là do bọn họ mời đến truy sát ta sao?

Phỉ Lệ Ty lui về phía sau hai bước, kinh hãi nói.

Phong Vân Vô Kỵ nhẹ nhàng hạ xuống đất, đi nhanh về hướng Phỉ Lệ Ty.

- Ngươi muốn làm gì?

Phỉ Lệ Ty cả kinh kêu lên, xoay người muốn chạy trốn, nhưng lại nghĩ đến sự cường đại của đối phương, căn bản không không thể chạy thoát được.

- Đúng là một nữ nhân lắm lời…

Phong Vân Vô Kỵ không nhịn được quát một tiếng, hai tay trực tiếp vươn về phía Phỉ Lệ Ty, chụp lấy đứa trẻ có ngoại hình giống như trẻ con nhân loại, trắng nõn khả ái, phía sau lại có hai đôi cánh dơi hơi mỏng mà ác ma cao cấp mới có.

Khi Phong Vân Vô Kỵ vươn tay về phía hài tử trong lòng, trong mắt Phỉ Lệ Ty bỗng hiện lên vẻ khác khác thường, trong lòng thầm nghĩ: "Lại là một kẻ quá sơ xuất."

Nhớ lại những ngày tháng trong khoảng thời gian này, trong lòng Phỉ Lệ Ty đầy chua xót.

Số phận của Ma Nữ tộc luôn luôn đau khổ. Mặc dù đều là ma tộc, hơn nữa sở hữu khuôn mặt đẹp hơn người, nhưng điều này lại càng định sẵn số phận của Ma Nữ tộc vĩnh viễn trở thành nô lệ của tất cả ma đầu lớn nhỏ tại Ma Giới.

Trước khi trưởng thành, tất cả ma nữ đều phải ở trong tộc học tập mị thuật, công thu trên giường các loại, được huấn luyện cách để lấy lòng chủ nhân. Sau khi trưởng thành sẽ được Ma Nữ tộc đưa vào các tộc, phá thân xử nữ xem như lễ trưởng thành. Mà khi đó Phỉ Lệ Ty chính là bị Ma Đế Hoàng vương triều đưa vào trong thủy lao, hầu hạ một gã nhân tộc cổ quái dường như đã tu luyện một loại ma công bá đạo.

Theo kế hoạch, tên nhân tộc kia hẳn là bị Phỉ Lệ Ty hút hết nguyên dương mà chết, nhưng kết quả cuối cùng lại hoàn toàn bất ngờ. Khi đã sắp hoàn toàn khống chế cục diện, Phỉ Lệ Ty phát hiện tên nhân tộc kia dường như đột nhiên biến thành một người khác, cuồng tính đại phát, khống chế ngược lại mình. Không lâu sau, kẻ đó còn ở trước mặt chúng cường giả Ma Giới, phá vỡ thủy lao dưới lòng đất thoát đi…

Vốn tưởng rằng chuyện chỉ có như vậy, nhưng Phỉ Lệ Ty không ngờ, sau khi trở lại thánh địa hạch tâm của Ma Nữ tộc không lâu lại phát hiện mình đã có thai.

Ma nữ tộc có một số tâm pháp đặc biệt, có thể tránh mang thai trong khi giao cấu. Nhưng đồng thời Ma nữ tộc cũng cần người nối dõi, cho nên việc thụ thai ngoài ý muốn mặc dù sẽ bị một số chỉ trích, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Sự thụ thai của ma tộc khác với nhân tộc, nói một cách chuẩn xác, thời gian thụ thai dài hơn nhân tộc rất nhiều. Nhiều yêu thú thậm chí là hoài thai mấy trăm vạn năm, đến khi sinh hạ tiểu yêu thú, những tiểu yêu thú ấy đều có thể hành tẩu trên đất, thậm chí là tự mình sinh sống.

Để bảo đảm thai nhi có vẻ ngoài và thể chất tốt nhất, thời kỳ thai nghén của Ma Nữ tộc cũng rất dài. Nhưng vấn đề là thời kỳ mang thai của Phỉ Lệ Ty quá dài. Trong mấy chục vạn năm Phỉ Lệ Ty đều ở trong tộc chờ sinh nở, nhưng bụng của nàng lại không thay đổi chút nào, đến nỗi tộc nhân cho rằng nàng không hề mang thai. Nhưng sau khi vu sư trong tộc kiểm tra, khẳng định rằng Phỉ Lệ Ty quả thật đã mang thai.

Cho đến sau này bụng của Phỉ Lệ Ty mới bắt đầu dần dần phình lớn, nhưng một loạt vấn đề cổ quái lại xuất hiện: phàm là tộc nhân bị Phỉ Lệ Ty chạm vào, đều trở nên khô héo với tốc độ cực nhanh, cuối cùng chỉ còn lại có một lớp da mỏng cùng với một bộ xương trắng toát. Mà chung quanh Phỉ Lệ Ty trong phạm vi ba chục trượng, tất cả cây cỏ đều héo rũ, từng luồng sinh cơ đều bị hút vào trong cơ thể nàng một cách khó hiểu.

Tất cả những điều này khiến cho Phỉ Lệ Ty trở thành đối tượng mà mọi người sợ hãi, tất cả đều nói nàng đã mang một quái thai.

Nhưng điều thật sự khiến cho Phỉ Lệ Ty phải chạy trốn khỏi Ma Nữ tộc lại là nàng đã sinh một nam hài.

Ma nữ tộc có một tâm pháp đặc biệt, cùng với thể chất khiến cho hài tử mà bọn họ sinh ra gần như đều là nữ, như vậy truyền thừa của Ma Nữ tộc mới có thể mới dài lâu. Dù sao tại Ma Giới tốc độ và số lượng ma nữ tử vong đều là cực kỳ kinh người, có một số đại ma đầu một đêm phải sủng hạnh hàng vạn ma nữ, mà phàm là ma nữ bị những ma đầu thân thể cường hãn này sủng hạnh qua, toàn bộ đều biến thành xương trắng bị khiêng ra ngoài.

Nhưng Phỉ Lệ Ty lại mở ra một tiền lệ trong Ma Nữ tộc, nàng đã sinh ra một nam hài đầu tiên của Ma Nữ tộc, chuyện này khiến cho cả Ma Nữ tộc đều chấn động.

Không ai biết vì sao, cũng không ai biết nó có ý nghĩa gì, những điều này vốn không nên xảy ra. Tất cả cao tầng của Ma Nữ tộc đều tụ tập lại, cùng nhau thương nghị biện pháp.

Đại tế ti của Ma Nữ tộc kiên trì cho rằng, sự xuất hiện của đứa trẻ này sẽ mang đến đại nạn cho Ma Nữ tộc, nên tiêu diệt nó. Mà quá trình thai nghén mấy chục vạn năm lại khiến cho Phỉ Lệ Ty lần đầu làm mẹ sinh ra cảm tình với hài tử, nàng không muốn giết chết nó…

Sau đó quá trình chạy trốn bắt đầu. Ma nữ tộc vận dụng tất cả lực lượng có thể phát ra lệnh truy sát với Phỉ Lệ Ty. Sau khi hứa hẹn sẽ tặng rất nhiều ma nữ làm thù lao, Trư Yêu tộc số lượng động đảo bắt đầu xuất động…

Cuộc truy sát này vốn không có gì phải lo lắng, thế nhưng sau khi đứa trẻ mà Phỉ Lệ Ty sinh ra triển hiện năng lực kinh khủng hút tinh hoa của sinh vật, nó đã trở nên khó lường…

- Hì hì!

Một trận tiếng cười của trẻ con vang lên. Phỉ Lệ Ty kinh ngạc ngẩng đầu lên, trông thấy nam tử xa lạ kia đang đùa giỡn với tiểu hài tử của mình, ngón tay không ngừng niết lên gương mặt hồng hồng và chiếc cằm nhỏ của nó.

"Chuyện gì vậy? Hắn rốt cuộc là ai, vì sao lại không bị lực hút cường đại của hài tử ảnh hưởng? Hơn nữa, hài tử hình như cũng rất thích hắn. Đây rốt cuộc là chuyện gì?" - Phỉ Lệ Ty ngẩng đầu nhìn Phong Vân Vô Kỵ, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Một loại cảm giác khác thường dâng lên trong lòng, nàng chugn quy cảm thấy hình như đã gặp tên nam tử này ở nơi nào, đáng tiếc là khuôn mặt của Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn bị che phủ dưới tấn áo choàng màu đen, không thể nhìn rõ được.

- Hì hì!

Tiểu tử kia ở trong lòng Phong Vân Vô Kỵ khoa tay múa chân, có vẻ rất hài lòng. Có điều sau khi đệ nhất phân thần bắt đầu hứng thú trêu đùa "thằng nhỏ" của nó, tiểu tử kia rốt cuộc tức giận, thân thể nho nhỏ đứng lên, bàn tay nhỏ bé chống lên phần eo trắng nõn, chiếc đuôi ác ma sau mông vểnh lên, chu cái miệng nhỏ lộ ra hai hàm răng nhọn, đột nhiên cắn mạnh vào cánh tay Phong Vân Vô Kỵ.

- A!

Phong Vân Vô Kỵ đau nhức kêu một tiếng, cánh tay vung lên ném tiểu tử kia ra ngoài. Đứa nhỏ kia quay tròn mấy vòng tại không trung, sau đó vững vàng đứng trên mặt đất, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, đôi cánh ác ma nho nhỏ phía sau cũng mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.