Phi Thăng Chi Hậu

Chương 476: Giấc mộng (phần 2)



"Ngươi đã sớm nhận ra ta?" - Nam tử trung niên cũng không lập tức giải thích mà hỏi ngược lại.

"Không."

"Ngươi khẳng định ta sẽ nói sao?"

"Đúng." - Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên nói.

"Thị Tôn trưởng lão nói quả không sai." - Nam tử trung niên gật đầu: "Ngươi quả thật không giống người thường."

"Thị Tôn trưởng lão là ai?" - Phong Vân Vô Kỵ hơi kinh ngạc.

"Dưới lòng đất không phải ngươi đã gặp qua rồi sao?" - Lần này lại đến phiên nam tử trung niên kinh ngạc.

Phong Vân Vô Kỵ tâm thần khẽ động, nhớ tới lão giả nhìn thấy trong lòng đất, bị xích sắt cố định trên thềm đá rêu xanh, cũng sở hữu năng lực "thế giới": "Thì ra là y…"

Hai người nói chuyện lại là bằng ý niệm. Nam tử trung niên áo xanh ung dung từ trên bậc thang đi xuống không hề khựng lại chút nào, làm cho người ta nhìn không ra sơ hở.

- Không sai, Chiến tộc đích hoành không xuất thế chính là theo ý của Thánh điện. Không biết các vị có nhớ, mấy trăm triệu năm trước Thánh điện lập ra chính sách máu tanh?

Nam tử trung niên áo xanh ung dung nói.

Trên mặt đất, chúng cao thủ trong hệ phái tự do ngẩng đầu lên, một số cao thủ trẻ tuổi trong mắt hiện lên ngơ ngác. Những thứ này đã quá lâu đời, rất nhiều người cũng không biết.

Còn những người có hiểu biết về những bí ẩn này nghe vậy trong mắt lộ ra vẻ suy tư.

Trên bầu trời, Hình Thiên trong lòng cực kỳ lo lắng. Tình huống lúc này rõ ràng là có lợi cho Chiến tộc, hắn vốn không muốn nhìn thấy. Nhưng có Thánh điện sứ giả ở đây, lại có Phong Vân Vô Kỵ bảo vệ, cộng thêm nhiều cao thủ tiềm tu như vậy, hắn cũng sợ ném chuột vỡ đồ, không dám tùy tiện ra tay.

"Bỏ đi, đợi lát nữa vật trấn tộc xuất hiện, đối phó với bọn chúng cũng không muộn. Chỉ hy vọng Chiến Đế không thành công nhanh như vậy." - Hình Thiên bất giác lại nhìn lên bầu trời, trông thấy cột khí hùng hậu kia còn cần một lúc nữa mới có thể đánh trúng Phản Hồn tinh.

- Tại thần ma đại chiến lần đầu tiên, tộc ta tổn thất thảm trọng, do tứ đại…

Trung niên áo xanh thấy mọi người lộ ra vẻ hoang mang, liền lên tiếng giải thích, nhưng đột nhiên lại bị Phong Vân Vô Kỵ cắt đứt.

"Sứ giả, nguyên nhân bên trong chuyện này, chỉ cần điểm đến là dừng được rồi." - Phong Vân Vô Kỵ dùng truyền âm nhập mật nhắc nhở.

Thanh Y sứ giả bỗng nhiên tỉnh ngộ, dường như nhớ tới điều gì, phía sau mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Kiếm Thần có phát hiện gì sao?"

"Chính sách máu tanh của Thánh điện cũng không nhiều người biết, nhiều người chỉ biết mục đích chứ không biết nguyên nhân. Chuyện này quan hệ trọng đại, nơi này cũng không chỉ có tộc ta, nên làm thế nào sứ giả đại nhân hãy cân nhắc!"

- Do gợi ý của tứ đại Chí Tôn, Thánh điện đã quyết định dùng máu để gia tăng số lượng cao thủ, nhằm bổ sung sự thiếu hụt do cuộc chiến thần ma lần đầu tiên gây ra, đồng thời để ứng phó với cuộc chiến thần ma lần thứ hai có thể sẽ đến, đây chính là chính sách máu tanh. Hơn phân nửa giết chóc hiện nay tại Thái Cổ chính là vì vậy. Chính sách này vốn không tập trung vào giết chóc, mà là dùng hoàn cảnh giết chóc để thúc đẩy số lượng tộc nhân cao thủ.

Sứ giả ngừng lại một chút, sau đó nói một cách lưu loát.

- Thì ra là vậy.

Rất nhiều người đang ngỡ ngàng chợt bừng tỉnh, đối với bọn họ bảy chữ "gợi ý của tứ đại Chí Tôn" là đã đủ rồi. Trong mắt mọi người, tứ đại Chí Tôn đã là tồn tại tương đương với thần.

Lý do này của Thanh Y sứ giả khiến cho một số nhân sĩ nghe được chân tướng sự việc từ miệng người khác không khỏi nghi hoặc. Lý do này so với bọn họ biết có đôi chút khác biệt, thế nhưng nó đã biểu đạt rõ ràng "sự xuất hiện của Chiến tộc, cùng với hành vi của bọn họ đều là theo ý của Thánh điện", đây mới là điều bọn họ quan tâm.

- Sự tình chính là như vậy.

Thanh Y sứ giả nói.

Nghe được lời nói của Thánh điện sứ giả. đoàn người vốn rục rịch liền an tĩnh lại, vẻ tuyệt vọng và xám xịt hiện lên trên mặt những người sống vì thù hận, ngay cả một số đệ tử Đao vực trên mặt cũng hiện lên vẻ suy sụp. Sau khi Thánh điện sứ giả giải thích, ý niệm báo thù trong lòng đột nhiên không còn mãnh liệt như trước nữa, thậm chí khó tiếp tục căm hận đối với Chiến tộc.

Trong mắt nhân tộc Thái Cổ, Thánh điện là một nơi cực kỳ thần bí, bởi vì Thánh điện chính là do tứ đại Chí Tôn thành lập, đồng thời đại biểu cho tiếng nói của tứ đại Chí Tôn. Trong tiềm thức mọi người, mỗi quyết sách của Thánh điện nhất định đều có nguyên nhân.

Trông thấy nửa đường đột nhiên xuất hiện một Thánh điện sứ giả, Đao Đế trong lòng kinh hãi. Tình huống vốn đang có lợi, chỉ vì Thánh điện sứ giả nói dăm ba câu liền thay đổi hoàn toàn, đây là điều hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

- Lẽ nào các ngươi không nhìn ra? Kẻ này rõ ràng là thông đồng với Phong Vân Vô Kỵ, căn bản không phải Thánh điện sứ giả!

Đao Đế giận dữ hét lên, ánh mắt đỏ bừng.

Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu:

- Quân Bất Bại, ngươi điên rồi.

Thu hồi ánh mắt, Phong Vân Vô Kỵ bước ra một bước, trầm giọng nói:

- Hôm nay là ngày sống lại của một cô gái, nếu muốn thừa dịp này đối phó với Chiến Đế, cứ việc vượt qua cửa này của ta. Qua hôm nay nếu các ngươi muốn tìm Chiến Đế báo thù, bổn tọa sẽ không ngăn cản, nhưng hôm nay thì không được.

"Kiếm Thần, đa tạ!" - Một giọng nói già nua vang lên trong tai, không cần quay đầu lại, Phong Vân Vô Kỵ cũng biết chính là đại trưởng lão trong số ba trưởng lão Chiến tộc.

"Trưởng lão không cần như vậy! Nếu như để cho bọn họ thực hiện được, Chiến Phi chắc chắn phải chết, nhưng cô ấy vốn là người vô tội. Nam tử hán đại trượng phu, nếu giành thắng lợi nhờ lợi dụng một cô gái không hề có sức phản kháng, chẳng phải là sỉ nhục lớn sao? Người như thế, Vô Kỵ cảm thấy xấu hổ khi đứng chung hàng ngũ với hắn."

"Ta thay mặt đế quân tạ ơn, cũng thay mặt Chiến Phi còn chưa thức tỉnh tạ ơn!" - Đại trưởng lão thở dài một tiếng, chân thành nói. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Bất kể là chiến tướng hay là trưởng lão Chiến tộc, dưới tình huống này đều không tiện ra mặt, cho dù có đứng ra cũng sẽ không ai tin tưởng, nhưng Phong Vân Vô Kỵ thì lại khác.

"Ám Cát Cổ Đức, ngươi còn chờ cái gì? Đừng quên mục đích mà ngươi tới!" - Đao Đế huyết khí dâng lên tận đầu, mặc dù muốn xông lên phía trước chém giết với Kiếm Thần, nhưng dù sao hắn vẫn là một con cáo già, dù đang giận dữ nhưng vẫn tự biết mình, ít nhất hắn tự nhận còn không có phương pháp đối phó với nhân vật cùng cấp với cả Tổ Loan.

Ám Cát Cổ Đức thản nhiên cười, không hề biến sắc nói: "Chiến Đế cứu sống Chiến Phi, đây chỉ là vô tình gặp được mà thôi. Nói thật ta tới Thái Cổ cũng không có gì mục đích riêng gì, cũng không nghĩ đến chuyện đối phó với Chiến Đế."

"Ngươi…" - Đao Đế tức giận, một tay chỉ vào Ám Cát Cổ Đức, nhưng cổ họng lại giống bị thứ gì chẹn lại, cả nửa ngày chưa nói ra được câu nào, chỉ tức giận đến đỏ bừng mặt, hai mắt trợn trừng.

Người ngoài nhìn thấy Đao Đế chỉ vào một người, vẻ mặt kích động nhưng lại không nói lời nào, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Còn Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy, con ngươi lại hơi co rút lại.

"Những kẻ này, ngày sau cần phải chú ý cẩn thận."

- Hừ, bất luận ra sao, việc Chiến Đế giết chết rất nhiều tộc nhân là sự thật, cho dù vì nguyên nhân gì đều không thể thay đổi được. Nếu như chính sách máu tanh là do Thánh điện đặt ra, ta nghĩ hành động báo thù cũng được chính sách này cho phép chứ? Ta chỉ muốn báo thù cho môn nhân đệ tử chết đi, không biết vị nào muốn ngăn cản ta?

Ám Cát Cổ Đức tiến lên phía trước một bước, trên mặt hiện lên vẻ đau buồn.

Thanh Y sứ giả ngạc nhiên:

- Điều này, Thánh điện quả thật không hề quy định không được báo thù.

- Như vậy thì tốt.

Ám Cát Cổ Đức ung dung tiến về phía Phong Vân Vô Kỵ, một mặt dùng truyền âm nhập mật nói với Hình Thiên trên bầu trời: "Trước tiên dùng lời nói dẹp yên bọn họ, đợi lát nữa ngươi hãy tự mình nghĩ ra một lý do thật tốt. Chúng ta liên thủ, ta thủ còn ngươi công, chỉ cần hắn lộ ra sơ hở thì ngươi hãy lập tức giết chết Chiến Đế. Ngươi yên tâm, cho dù công lực của hắn cao tới đâu, ta cũng có thể ngăn cản hắn một hồi."

"Hừ, sao ngươi lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ đứng ra thế?" - Hình Thiên không vui nói.

"Nếu như ngươi muốn đấu võ mồm, sau khi giết chết Chiến Đế ta sẽ tiếp ngươi. Thời gian không nhiều, ta mặc kể ngươi nghĩ biện pháp gì, trong thời gian một nén hương nhất định phải đột phá phòng ngự của Kiếm Thần. Qua thời gian này, theo tình hình hiện tại e rằng Chiến Đế sẽ ra tay, đến lúc đó chúng ta muốn chạy trốn cũng sẽ khó khăn."

"Hừ, chuyện này không cần ngươi lo, bổn tọa tự có biện pháp đột phá phòng ngự của hắn. Chiến Đế nhất định phải chết!" - Hình Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

- Hôm nay cũng là ngày ta báo thù, ai dám cản?

Hình Thiên quát lớn.

- Thiên Ma tộc?… Không phải Thánh điện đã có lệnh Thiên Ma tộc không được xuất hiện tại Thái Cổ sao? Các ngươi sao lại trở về. Thì hận giữa Đao vực và Chiến tộc ta còn có thể hiểu được, còn Thiên Ma tộc và Chiến tộc thì có ân oán gì?

Thanh Y sứ giả ngạc nhiên nói. Ngay từ đầu y đã chú ý đến những chiến sĩ mặc khôi giáp kỳ quái này, chỉ là Đao Đế năm lần bảy lượt gây khó dễ, mọi người đều bị hắn thu hút, lúc này mới rãnh rỗi nhìn thế lực đột nhiên xuất hiện này.

Đối với Thiên Ma tộc, ngay cả những cao thủ tiềm tu cũng hiểu biết rất ít. Lúc trước khi Thiên Ma tộc xưng bá thiên hạ, giết chóc tạo thành còn lớn hơn nhiều so với Chiến tộc hiện nay. Trải qua năm tháng lâu đời, bọn họ gần như đã bị chìm vào quên lãng.

- Hừ, Chiến tộc có thể bội ước xuất hiện, vì sao Thiên Ma tộc ta không thể? Còn thù hận giữa chúng ta, khặc khặc…

Hình Thiên sắc mặc lạnh lẽo:

- Ngươi chỉ là một tên sứ giả nho nhỏ cũng quản nhiều như vậy sao?

Khi nói ra một chữ cuối cùng, sát khí của Hình Thiên bừng lên, một chưởng không tiếng động đánh về phía Thanh Y sứ giả.

"Đinh!"

Một tiếng kiếm ngân réo rắt, một vệt cầu vồng màu đen chợt lóe lên, Đệ Ngũ Kiếm Đảm đã lăng yên từ trong tay áo bào rộng thùng thình của Phong Vân Vô Kỵ trượt ra, bay vào trong tay, xoay tròn tạo thành một phiến bóng kiếm. Phong Vân Vô Kỵ tiện tay đánh ra một chưởng, tiếng kiếm rít vang lên, bóng chưởng đen kịt do Hình Thiên đánh ra trong nháy mắt bị kiếm khí cắt qua mấy trăm lần, hóa thành khói tiêu tán.

- Phong Vân Vô Kỵ, ngươi thật sự muốn đối địch với Thiên Ma tộc ta sao?

Hình Thiên bước ra một bước, hư không chấn động, ma khí dưới chân tỏa ra, khí tức toàn thân bừng lên:

- Hôm nay ngươi nhúng tay vào việc của người khác, hãu cẩn thận đấy. Hừ, theo bổn tọa biết Kiếm vực cũng có không ít đệ tử võ công không cao, bổn tọa cũng không ngại đón nhận một cuộc báo thù của ngươi, hà hà!

"Xoẹt!"

Phong Vân Vô Kỵ nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra. Trời đất đột nhiên tối sầm. Hình Thiên chỉ cảm thấy tinh quang từ dưới mí mắt của Phong Vân Vô Kỵ bắn ra. Trời đất u ám, tất cả chìm vào trong bóng tối, chỉ còn lại một đôi mắt mang theo sát cơ vô hạn.

- Ngươi rất ngu xuẩn.

Phong Vân Vô Kỵ nhìn chằm chằm vào Hình Thiên giữa không trung, trong giọng nói bình đạm ẩn chứa sát cơ vô hạn. Ngay cả Ám Cát Cổ Đức nghe được trong lòng cũng phát lạnh, không khỏi rùng mình một cái.

Dừng một chút, Phong Vân Vô Kỵ nói với giọng lạnh lẽo như băng:

- Ngu xuẩn đến mức dám uy hiếp ta… kết quả của nó sẽ là cái chết.

- Cái gì?

Hình Thiên giận dữ:

- Thật cuồng vọng…

Hắn còn chưa nói xong, trước mắt bóng người chợt lóe lên, một ánh kiếm đen kịt nhanh chóng mở rộng ra trong mắt. Hình Thiên kinh hãi, căn bản không ngờ Phong Vân Vô Kỵ vừa dứt lời đã ra tay, vội vã đưa giáp tay phải đầy mũi nhọn lên đón đỡ.

"Đang!"

Một tiếng kim thiết va chạm chói tai vang lên, Hình Thiên mặc dù dùng tay phải ngăn được một kiếm này, nhưng lực lượng trên thân kiếm lại đánh bay hắn ra ngoài. Trong tầm nhìn, chỉ thấy Phong Vân Vô Kỵ tóc đen bay lượn, trong mắt hiện lên sát khí, giữa tay phải lóe lên một quả cầu sáng màu đen, xoay tròn như tia chớp mở rộng ra.

"Không hay!" - Hình Thiên vốn đang muốn quay lại chém giết một phen, vừa thấy cảnh này liền hoảng hốt. Một cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng, kinh nghiệm chiến đấu mấy trăm triệu năm khiến cho hắn gần như bản năng bay ngược về phía sau, căn bản không dám tiến vào lĩnh vực của Phong Vân Vô Kỵ.

- Hừ!

Phong Vân Vô Kỵ thấy thế cũng không đuổi theo, liền thu hồi Kiếm chi lĩnh vực đang mở rộng, rút vào huyệt Lao Cung biến mất không còn bóng dáng, đồng thời chuyển kiếm sang tay trái, lại chém ra một kiếm.

"Bùng!"

Một kiếm thế mạnh lực trầm lại chém vào trên người Hình Thiên. Thiên Ma giáp phát ra một tiếng kêu chói tai, từ vai trái đến ngực phải hiện ra một vết kiếm màu trắng sắc bén…

Một bên khác, trông thấy Phong Vân Vô Kỵ lao đi truy sát Hình Thiên, khóe miệng Ám Cát Cổ Đức thoáng hiện lên một nụ cười đắc ý, lập tức vọt lên không, bay về hướng Chiến Đế…

Chiến tộc mặc dù vẫn luôn im lặng nhưng đã sớm đã phòng, chợt thấy Ám Cát Cổ Đức bay vút lên, lập tức giận sữ hết lớn một tiếng. Nơi Ám Cát Cổ Đức đi qua, ánh đao từ hai bên trái phái như thủy triều vọt lên, chém về phía hắn …

Ám Cát Cổ Đức nào lại sợ, trông thấy những ánh đao trên không quấn lại chém nhanh xuống, che phủ cả bầu trời, hắn liền cười lạnh một tiếng, hai tay trực tiếp đẩy về hai bên, Tuyệt Đối lĩnh vực đã phát ra.

"Ầm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, đoàn người bắn tung ra, đao khí chém ra đột nhiên giữa đường bật trở về, nổ tung trong đoàn người. Vô số đệ tử Chiến tộc kêu thảm bắn lên, đoàn người vốn dày đặc lập tức phân ra thành một lối đi thẳng tắp. Con ngươi Ám Cát Cổ Đức hơi co lại, thân thể nhoáng lên hóa thành một luồng khói nhẹ lướt qua con đường này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.