Phi Thăng Chi Hậu

Chương 537: Chiến cuộc (31)



Tại Kiếm các thuộc Thái Cổ.

Từng đoàn ma khí hùng hậu như dòng sông treo ngược, từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn tràn đến, hội tụ cùng với nhau che phủ cả bầu trời. Trong trời đất âm u, thân hình Trì Thương như vẫn thạch mang theo một vệt máu tươi, vẽ nên một vòng cung hoàn mỹ giữa không trung rơi xuống.

"Đây là, hy vọng cuối cùng…" - Gió lớn gào thét trên đỉnh đầu. Sắc mặt Trì Thương trắng bệch, ánh mắt xuyên qua cuồng phong mênh mông và ma khí như sóng lớn ập đến, nhìn vào Xích Tiêu trường kiếm ở ngoài trời cao bị mây đen che lấp đi không ít ánh sáng.

Tiếng gió gào thét bên tai, từng cơn đau nhức từ tứ chi truyền đến, nhưng tất cả những điều này đối với Trì Thương lại đột nhiên trở nên vô cùng xa vời, giống như cách xa vô số thế kỷ. Trên hai con ngươi như nửa đêm phản chiếu hình ảnh những yêu ma đứng giữa không trung, càng lúc càng đông.

"Ầm!"

Công kích có thể trong nháy mắt hủy diệt toàn bộ Kiếm các, khi còn cách mặt đất chưa đến trăm thước, toàn bộ cấm chế hư không đột nhiên giống như bị một bàn tay khổng lồ vô hình nắm lại, dùng sức lắc lư.

Xuyên qua tầng tầng ma khí và mây đen, tại đầu cuối ánh mắt Trì Thương, một tên nam tử áo trắng với cặp mắt bạc lạnh giá bỗng nhiên phá vỡ hư không, xuất hiện trong phiến không gian này.

"Sư tôn…" - Tại khoảnh khắc nam tử áo trắng vẻ mặt lạnh lẽo kia xuất hiện trên bầu trời, Trì Thương gần như đã chết đột nhiên run rẩy, trong lòng vang lên một giọng nói.

Ý niệm này vừa lướt qua tâm trí, Trì Thương đã không còn biết gì nữa.

Cuồng phong, mây đen, tia chớp, cùng với công kích do yêu ma đầy trời phát ra… tất cả mọi thứ tại khoảnh khắc Bổn Tôn xuất hiện đều dừng lại.

Bổn Tôn đứng ngạo nghễ phía dưới tầng mây, cả người ngập tràn một khí tức vượt trên chúng sinh, cặp mắt màu trắng bạc chậm rãi quét qua toàn bộ Kiếm các.

Vào giờ khắc này, Kiếm vực đã trở thành một bức tranh yên tĩnh, thứ duy nhất có thể động là Bổn Tôn với cặp mắt bạc lạnh như băng.

"Xoẹt!"

Bổn Tôn đột nhiên biến mất. Mà tại nơi y xuất hiện, một luồng hồ quang màu trắng từ sâu trong bầu trời bắn ra, một hóa thành hai, hai hóa thành bốn… biến thành vô số luồng hồ quang chợt hiện rồi biến mất, nhanh chóng xẹt qua mây đen, gió mạnh, sơn xuyên, yêu ma… kể cả những vầng sáng lĩnh vực đã mở ra. Gần như ngay khi những luồng hồ quang cực hẹp kia vừa xuất hiện lập tức chiếm cứ toàn bộ không gian Kiếm vực, che phủ tất cả mọi thứ.

"Cộp!"

Tại hướng tây bắc Kiếm vực, một đôi chân trắng sáng như ngọc, giống như chế tạo bằng sứ, còn loáng thoáng lộ ra màu sắc gần như trong suốt, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Áo bào trắng trên hai chân Bổn Tôn khẽ rũ xuống, bao phủ lấy hai chân.

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Sau người Bổn Tôn, ma khí hùng hậu rợp trời kín đất như biển rộng mênh mông đột nhiên vỡ ra từ bên trong. Từng vết nứt như bị vật sắc cắt qua phân chia công kích ngưng tụ cực độ do đám yêu ma phát ra thành từng khối, sau đó nổ tung thành khói bụi đầy trời. Dưới khí lưu xao động, toàn bộ Kiếm các ầm ầm rung chuyển như sóng cả mênh mông.

Trên bầu trời, những thân thể yêu ma đột nhiên tan thành vô số mảnh, hòa lẫn với máu và nội tạng như cát rời rơi xuống, không ngừng phát ra tiếng "bịch bịch". Những khối thịt vụn và máu kia tạo thành một cơn mưa nhỏ vẩy ra trong trời đất.

"Vù!"

Phía trước vách núi Kiếm các, cơn lốc to lớn do vô số Hoàng Kim giáp sĩ tạo thành vẫn đang quay cuồng gào thét trong trời đất, nhưng cường giả yêu ma đầy trời đã bị giết hầu như không còn.

Trên một ngọn núi cao vút sững sững trong trời đất cách Kiếm vực trăm ngàn dặm, một tên yêu ma tóc đen phất phơ, tay trái cầm cung, tay phải cầm tên, từ xa xa nhìn về hướng Kiếm vực, trên trán mồ hôi lạnh chảy ra như mưa, toàn thân run rẩy kịch liệt vì sợ hãi.

- Quá, quá đáng sợ!

Tên yêu ma kia lẩm bẩm, sau đó lập tức mở ra một thông đạo không gian, biến mất không còn thấy. Ở phía xa, Bổn Tôn chỉ hờ hững quay đầu liếc nhìn nơi tên yêu ma này biến mất, cũng không để ý tới.

- A!

Lồng ngực phập phồng, những chiến sĩ Kiếm các không khỏi bật hơi thốt ra một tiếng, khí lưu bắt đầu lưu chuyển. Đến lúc này lục thức của mọi người mới quay trở về. Nhìn ma khí nhanh chóng tiêu tan, không ai biết là xảy ra chuyện gì, trí nhớ về chuyện này trong đầu bọn họ hoàn toàn trống rỗng.

"Rầm!"

Lúc mọi thứ khôi phục lại, Trì Thương chỉ còn cách mặt đất mấy chục trượng lại tiếp tục rơi xuống, đập vào trong tầng đất, làm bốc lên bụi mù mấy trượng. Xương ngực của y đã bị gãy, lại bị cú va chạm này, không khỏi phun ra một ngụm máu. Mới vừa rơi xuống đất, còn chưa kịp chữa thương, Trì Thương bỗng nhiên lật người, một tay chống xuống đất, nhìn chăm chú vào bóng người màu trắng ở hướng tây bắc Kiếm các, thấp giọng kêu lên:

- Cung nghênh các chủ!

Những chiến sĩ Kiếm các thoát khỏi cái chết nhất thời tỉnh ngộ, đều nhìn về hướng tây bắc quỳ sát xuống đất.

Gió nhẹ phất phơ mang theo ma khí nhàn nhạt thổi qua phía trên Kiếm các cao vút giữa trời đất. Tiếng gió qua đi, áo bào trắng trên người Bổn Tôn vẫn không hề lay động. Bổn Tôn đứng yên tại chỗ một lúc, sau đó hờ hững đi về phía trước, thân hình dần dần tan vào hư vô, biến mất giữa trời đất mênh mông. Phía sau người một chùm bụi vàng chậm rãi bay lên, xoay tròn lay động, tan vào trong trời đất.

"Y không phải là… sư tôn…" - Nhìn Bổn Tôn hờ hững biến mất, Trì Thương dùng tay trái ôm lấy ngực, như chợt hiểu ra. Trong đầu lại hiện lên hai tròng mắt trắng bạc thoáng nhìn thấy kia.

Y là sư tôn thứ hai.

Khi Bổn Tôn cảm ứng được nguy cơ của Kiếm vực, vượt qua không gian trở về Thái Cổ, cũng là lúc dưới lòng đất Thánh sơn, Đại Quang Minh Vương Dương Tôn trải qua đấu tranh tâm lý, cuối cùng quyết định vươn tay đẩy cánh cửa gỗ nhỏ bình thường kia ra, khiến cho thánh lực mênh mông bộc phát đầy trời.

Ánh sáng như thủy triều chìm ngập pham vi mấy ngàn dặm chung quanh Thánh sơn, mọi thứ đều bị hủy diệt trong chốc lát, bao gồm tất cả cường giả cấp Thiên Ma Thần tấn công Thánh sơn và những thứ nhô lên khỏi mặt đất gần đó. Sau khi ánh sáng tan đi, Thánh sơn không trọn vẹn vẫn đứng sừng sững giữa trời đất, còn dưới lòng đất Thánh sơn càng yên tĩnh một cách đáng sợ.

Thân thể của Đại Quang Minh Vương Dương Tôn cứng đờ, bàn tay vẫn đang vươn ra, dừng lại trước cánh cửa gỗ nhỏ kia. Thánh lực kia có thể hủy diệt tất cả, nhưng lại không giết chết hắn.

"Bùng bùng!"

Trong sự yên tĩnh đáng sợ, cánh cửa gỗ nhỏ trước người Đại Quang Minh Vương Dương Tôn đột nhiên hóa thành gỗ vụn ào ào rơi xuống, chất đống trên thềm đá trước ngưỡng cửa. Phía sau những mảnh vụn lộ ra một cửa động tối đen.

- Ngươi quá làm ta thất vọng rồi!

Một giọng nói bình tĩnh, lộ ra chút suy yếu vang lên từ trong cửa động đen kịt trước người Đại Quang Minh Vương Dương Tôn.

"Phừng!"

"Phừng!"

Theo những thanh âm nhỏ bé, từ sâu trong bóng tối, trên vách tường trái phải bỗng sáng lên những ngọn đuốc, không gian phía sau cánh cửa gỗ chợt sáng ngời.

Tại trung tâm của những chọn đuốc vòng quanh kia có một chiếc quan tài bằng bạch ngọc dài hơn một trượng, toàn thân phát ra khí trắng lượn lờ. Ở trước quan tài bằng bạch ngọc này là một nam tử nho nhã mặc áo bào trắng, trên đầu đội một chiếc mũ trắng, hai dải lụa trắng mềm mại rũ xuống hai bên gương mặt, lẳng lặng đứng đối diện với Đại Quang Minh Vương Dương Tôn.

Nam tử này da mặt trắng bệch như giấy, loáng thoáng hiện lên một loại bệnh hoạn suy yếu. Trên ngón tay thon dài lộ ra tại bên ngoài còn hiện lên những sợi gân xanh nhỏ bé. Mặc dù có vẻ hơi suy yếu, nhưng cặp mắt của nam tử này lại sáng một cách lạ lùng, giống như hai ngôi sao treo cao trên bầu trời đêm tối. Chỉ cặp mắt kia đã át đi ánh sáng cả phòng, nhấn chìm tất cả mọi thứ.

Không giống với ánh mắt Bổn Tôn như nhìn xuống chúng sinh, cách biệt với sự ồn ào bên ngoài, Chí Tôn của Thánh điện lại lộ một khí tức hoàn toàn khác. Dù chỉ tùy ý đứng đó, nhưng trên người y lại vô tình lộ ra khí tức bao dung vạn vật như nước mênh mông.

"Cộp!"

Chí Tôn ẩn tàng vô số năm dưới lòng đất Thánh điện, một bước bước ra liền xuất hiện ở cửa động, đỉnh đầu khó khăn luồn ra khỏi cửa. Cặp mắt Đại Quang Minh Vương Dương Tôn không ngừng biến ảo. Thân hình của Chí Tôn Thánh điện kia cũng không phải là rất cao, nhưng in vào con ngươi đen kịt của Đại Quang Minh Vương Dương lại càng lúc càng lớn, trong khoảnh khắc giống như có thể đội trời.

Sau khi ngây người ra như phỗng, Đại Quang Minh Vương Dương Tôn đột nhiên kinh hãi, bất giác loạng choạng lui về phía sau. Sau ba bước cuối cùng hắn khôi phục tinh thần lại, khuôn mặt vặn vẹo, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Chí Tôn của Thánh điện, dữ tợn quát lên:

- Tại sao không giết ta?

Lạnh nhạt lắc đầu một cái, hai dải lụa màu trắng rũ xuống hai bên tóc mai phất phơ, Chí Tôn của Thánh điện, cũng tức là Bạch Hổ Chí Tôn lên tiếng:

- Ta không giết ngươi.

Đôi mắt nhìn vào Đại Quang Minh Vương Dương Tôn đang run rẩy vì quá kích động, Bạch Hổ Chí Tôn lạnh nhạt nói:

- Chúc mừng ngươi! Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, cuối cùng ngươi đã thành công rồi.

Trong giọng nói không hề có chút vui sướng hay tức giận nào, chỉ có vẻ bình thản như nước.

Đại Quang Minh Vương Dương Tôn ngây ngốc nhìn vị nam tử sắc mặt tái nhợt trước người, môi run run mấy cái, giống như muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được bỗng cười lên như điên:

- Ha ha ha… ha ha ha… ha ha ha…

Hai khuỷu tay của Đại Quang Minh Vương Dương Tôn gập lên, hai bàn tay nắm lại, run rẩy kịch liệt, một vệt đỏ theo tiếng cười điên dại của hắn dâng lên nơi cổ, cuối cùng lan ra khắp cả khuôn mặt.

- Tại sao? Tại sao? Tại sao?

Tiếng cười chợt im bặt, chiếc eo của Đại Quang Minh Vương Dương Tôn cong lên như tôm, đột nhiên nhìn thẳng vào Bạch Hổ Chí Tôn hét lên:

- Đây xem như là bồi thường sao? Hả? Đây xem như là bồi thường sao?

Chí Tôn sắc mặt tái nhợt nhìn chăm chú vào Đại Quang Minh Vương Dương Tôn giống như đang phát điên, im lặng không nói gì, có điều sắc mặt vốn tái nhợt kia dường như càng trắng bệch thêm mấy phần.

- Ngươi bỏ qua cho ta, ta sẽ không cảm kích ngươi đâu… hừ!

Đại Quang Minh Vương Dương Tôn cười lạnh xoay người lại:

- Ngươi sẽ hối hận! Ngươi sẽ hối hận…

- Chỉ Thương…

- Đừng gọi tên ta!

Đại Quang Minh Vương Dương Tôn, hay có thể nói là phân thân của Công Tôn Chỉ Thương đột nhiên quát lên.

- Được rồi… ai, lần này ta không trách ngươi. Ngày xưa là do ta gieo mầm xuống, hôm nay mới thu nghiệt quả này. Lần này cũng là do ngươi muốn báo thù cho mẹ ngươi.

- Trên người ngươi tuy có huyết thống của ma, nhưng ta hi vọng ngươi nhớ kỹ, trên người ngươi còn có một phần huyết thống của nhân tộc, điều này ngươi không thể nào thay đổi được. Ta tuy là phụ thân của ngươi, nhưng còn có một thân phận khác là Chí Tôn bảo vệ nhân tộc. Khi hai thân phận này xung đột, ta chỉ có thể lựa chọn cái sau. Ngày đó đối với mẹ ngươi như vậy, hôm nay cũng chỉ có thể như thế đối với ngươi.

- Hôm nay ngươi đã phạm tội tày trời, ngay cả ta cũng không cách nào miễn tội cho ngươi. Từ nay về sau, Thái Cổ tuy lớn nhưng lại không có đất cho ngươi dung thân. Lần này ta dùng danh nghĩa của một phụ thân thả ngươi đi, nhưng lần sau khi gặp lại, ta và ngươi sẽ không còn là cha con nữa. Nếu như ngươi còn không biết hối cải, đó sẽ là lúc ngươi bỏ mạng.

Gương mặt của Bạch Hổ Chí Tôn tuy nho nhã, lúc nói những lời này cũng rất bình tĩnh, nhưng sự lạnh lùng và tuyệt tình lộ ra trong lời nói lại vô cùng cay độc.

- Hừ!

Đại Quang Minh Vương Dương Tôn cũng không quay đầu lại, bước nhanh ra bên ngoài thông đạo:

- Dẹp trò giả nhân giả nghĩa của ngươi đi! Vô số năm qua, quả nhiên ngươi vẫn không thay đổi chút nào, vẫn tuyệt tình như vậy. Tốt! Tốt! … Ngươi quả nhiên không thẹn với cái tên Bạch Hổ!

- Chờ đã!

Đại Quang Minh Vương Dương Tôn bỗng nhiên dừng bước, cười lạnh nói:

- Thế nào, đổi ý rồi à? Hừ, bây giờ đổi ý vẫn còn kịp đấy!

- Vạn Ma Diễn Sinh quyết của ngươi đã đến tầng thứ mấy rồi?

Bạch Hổ Chí Tôn đột nhiên hỏi.

Đại Quang Minh Vương Dương Tôn nghe vậy con ngươi chợt co lại:

- Ngươi hỏi làm gì?

- Vạn Ma Diễn Sinh quyết của ngươi mặc dù tuyệt diệu, nhưng dù sao vẫn không phải là chính đạo. Quỷ bí có thừa, nhưng chính trực không đủ. Như vậy ngươi sẽ vĩnh viễn không thể bước vào đại đạo.

Bạch Hổ Chí Tôn đột nhiên nói một câu dường như không hề liên quan chút nào.

- Hừ, cám ơn lòng tốt của ngươi. Chuyện của ta không cần ngươi quản.

Đại Quang Minh Vương Dương Tôn dứt lời, hai tay áo phất lên, người đã biến mất trong bầu trời mênh mông.

- Ai!

Bạch Hổ Chí Tôn nhìn cửa động nơi Đại Quang Minh Vương Dương Tôn rời đi, bỗng nhiên ngẩng đầu thở dài một tiếng:

- Mà thôi, người và ma cuối cùng vẫn không thể cùng tồn tại trong trời đất, tử vong có lẽ là kết cục tốt nhất đối với ngươi.

Dứt lời Bạch Hổ Chí Tôn đã biến mất một cách kỳ dị, chỉ lưu một luồng gió nhẹ quanh quẩn trong hang động này. Tại phương hướng đi đến Đao vực, một vệt cầu vồng hình dáng như Bạch Hổ lướt qua không trung. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tại cửa khẩu Bắc Hải.

Vô số thi thể yêu ma nằm ngổn ngang trên vùng đất băng tuyết này. Phía trước là đông đảo bóng người áo đen đứng giữa trời đất, tựa như một nét bút phẩy ngang chia trời đất này ra làm hai nửa.

Trong chu vi trăm dặm đầy vẻ điêu tàn, giống như vừa trải qua một trận chiến kịch liệt.

Không ai biết khu vực người ở thưa thớt này vì sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều cường giả Thần cấp hậu kỳ như vậy. Trong số bóng người đông đảo này, Quân Thiên Thương tay cầm một cuốn sách đứng ngạo nghễ trong tuyết đọng. Nhưng so sánh với y, những bóng người áo đen chung quanh khí tức cũng không chênh lệch bao nhiêu.

- Lại muốn ra tay với Bắc Hải, đúng là không biết sống chết.

Bên cạnh Quân Thiên Thương, một tên nam tử cao hơn một trượng hờ hững liếc mắt nhìn đống thi thể yêu ma dưới chân, lạnh lùng nói.

- Dù có đông hơn gấp mười lần hay trăm lần, chỉ cần bọn chúng dám xuất hiện tại Bắc Hải Hiên Viên khâu, kết cục chính là cái chết.

Một cao thủ áo bào đen khác tiếp lời.

Quân Thiên Thương đứng yên một bên, lạnh nhạt không nói gì. Đó cũng không phải là một trận đại chiến thảm liệt gi, đám yêu ma tấn công Bắc Hải số lượng tuy nhiều, nhưng so sánh với thế lực tiềm ẩn tại dưới lòng đất Bắc Hải này vẫn còn chênh lệch quá xa, thực lực lại không thể sánh bằng.

Gần như chỉ là cuộc tàn sát của một bên, toàn bộ yêu ma xâm nhập vào Bắc Hải đều bị giết chết, không một tên nào sống sót.

- Đi thôi, xem thử những nơi khác có cần tiếp viện hay không! Lần này e rằng chúng ta không thể tiếp tục ẩn nhẫn nữa rồi.

Một tên nam tử tóc dài quá vai, gương mặt gầy gò, loáng thoáng lộ ra một sự uy nghiêm lên tiếng.

- Vâng thưa Loạn Chiến đại nhân!

Quân Thiên Thương cúi đầu cung kính nói.

- Tất cả mọi người, sau nửa canh giờ đến Thánh điện gặp ta!

Mọi người vừa định cất bước, nơi bầu trời phía tây bỗng có một hình ảnh Bạch Hổ to lớn lướt qua, cùng lúc đó trong tai bọn họ vang lên một giọng nói bình thản nhưng lại lộ ra sát khí.

- Bạch Hổ Chí Tôn!

Cường giả áo bào đen tên là Loạn Chiến thấy thế liền giật mình, sau đó đầu gối bên phải quỳ xuống sát đất, làm bắn lên vài chùm bọt tuyết. Ở sau người Loạn Chiến, đám cường giả Thái Cổ vừa giao chiến với ma tộc trong thời gian ngắn ngủi cũng quỳ xuống trên đất.

Tại Đao vực, phía trước cánh cổng truyền tống.

Toàn bộ Đao vực đã hóa thành một vùng đất bão táp. Phía trước cánh cổng truyền tống mây đen cuồn cuộn, sấm chớp đùng đùng, từng tia chớp nóng rực thỉnh thoảng từ trên tầng mây đánh xuống. Từ mặt đất đến bầu trời đều đã biến thành chiến trường, khắp nơi là bóng người giao chiến kịch liệt.

Dưới năng lượng hùng hậu dẫn dắt, mưa to từ trên bầu trời trút xuống. Những giọt nước mưa lớn bằng ngón cái tạo thành một bức rèm treo trong trời đất, giữa màn mưa loáng thoáng nổi lên khói bụi lờ mờ.

Cường giả Thái Cổ từ bốn phương tám hướng không ngừng kéo đến, trong số này cũng có không ít cao thủ mặc áo bào đen, binh khí trong tay không ngừng vung lên, mỗi lần ánh sáng lóe lên đều có không ít yêu ma ngã xuống. Còn bên phía Ma Giới, Hắc Ám viễn chinh quân cũng liên tục từ trong cánh cổng truyền tống tràn ra, giống như vĩnh viễn không có điểm dừng.

Chiến sự vô cùng kịch liệt, không ngừng có thi thể từ bầu trời rơi xuống. Ở nơi này, lĩnh vực dù có cường đại cũng không chống đỡ được bao lâu đã vỡ tan, dẫn đến người thi triển lĩnh vực cũng hóa thành thây khô từ bầu trời rơi xuống.

Đối với cao thủ của hai bên, lĩnh vực không hề thần bí giống như trong suy nghĩ của cao thủ bình thường, giao điểm của lĩnh vực ở đâu gần như chỉ vừa nhìn đã biết.

"Đùng!"

Bầu trời sấm chớp đùng đùng, mưa như trút nước. Trên mặt đất vẫn chém giết không ngừng. Dưới nước mưa thấm ướt, những bộ áo giáp lạnh lẽo chiết xạ ra từng vệt sáng trắng chói mắt. Không có cao thủ đỉnh cao của Thái Cổ gia nhập, chiến tranh tại Đao vực lâm vào trạng thái giằng co. Ngay lúc này…

"Gào!"

Sau một tiếng gầm đầy khí tức hung thần cực độ, tại bầu trời phía tây Đao vực, một con Bạch Hổ to lớn vượt qua không trung lướt đến. Mọi người còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, liền trông thấy con Bạch Hổ to lớn kia từ trên trời giáng xuống, lao thẳng về hướng cánh cổng truyền tống tại Đao vực.

"Ầm!"

Ánh sáng trắng chói mắt bừng lên. Toàn bộ Đao vực đột nhiên hóa thành một mảnh đất hung thần, không khí đều như đao binh lạnh lẽo cắm vào xương, gần như làm người ta không thể hít thở đươc.

Phía bên kia cánh cổng truyền tống tại Đao vực, Ma Đế Hoàng đang đứng yên nơi trời xa phía sau cánh cổng truyền tống, đột nhiên nghe được một tiếng tiếng hổ gầm làm rung chuyển linh hồn, sau đó một đoàn ánh sáng trắng như nước biển từ trong cánh cổng truyền tống màu đen to lớn tràn ra, chảy ra xa mấy ngàn trượng.

Nơi ánh sáng trắng đi qua, đông đảo Hắc Ám viễn chinh quân vốn bày trận phía sau cánh cổng truyền tống, tùy thời chuẩn bị tiến vào chiến trường tại Đao vực Thái Cổ, toàn bộ hóa thành phấn vụn chôn vùi trong ánh sáng trắng này, không kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết nào.

- Không hay, là Chí Tôn của Thái Cổ!

Sắc mặt Ma Đế Hoàng biến đổi, nhanh chóng lui về phía xa. Đám đại thần của vương triều đứng chung nghe vậy sắc mặt cũng tái nhợt, cũng không dám quay đầu lại liền chạy về phía xa, chỉ sợ Chí Tôn của Thái Cổ từ sau cánh cổng truyền tống đuổi giết đến.

Phía bên kia cánh cổng truyền tống, ánh sáng tan đi, ngay chính giữa chiến trường là Bạch Hổ Chí Tôn mặc áo bào trắng, khí chất nho nhã chắp hai tay sau lưng, đứng ở trung tâm đám người, trong hai mắt bắn ra ánh sáng.

Trong chiến trường hoàn toàn yên tĩnh, một hồi sau khắp trời đất mới vang lên những tiếng quỳ phịch xuống đất.

- Tham kiến Chí Tôn!

Trong tiếng mặt đất rung chuyển, toàn bộ nhân tộc Thái Cổ nơi chiến trường đều kích động quỳ xuống, hưng phấn kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.