Gần như ngay khi khí tức của Đệ Nhất phân thần xảy ra biến hóa, trên đỉnh Kiếm các, Thái Cổ Kiếm Thần đang yên lặng bất động như tảng đá đột nhiên ngẩn ra, từ trong nhập định tỉnh lại.
- Vô Kỵ, đã xảy ra chuyện gì?
Ở bên cạnh, Thánh Giả đang minh tưởng cũng mở mắt ra, lên tiếng hỏi.
- Tâm ma đã thức tỉnh rồi.
- Cái gì?
Thánh Giả giật mình, ngay cả Cổ Vu đang nghiên cứu chí bảo của Vu tộc là "Mạt Nhật Tế Điển" cũng bị kinh động.
- Vô Kỵ… linh hồn của ngươi hình như có chút biến hóa?
Hơi ngẫm nghĩ, Cổ Vu dường như đã nhìn thấu một chút đầu mối, liền lên tiếng hỏi.
Phong Vân Vô Kỵ đứng dậy, áo bào trắng đón gió phất phơ, ánh mắt nhìn về hướng tây. Chỉ thấy trên đỉnh Thánh sơn ở một bên, Bổn Tôn đang ngồi khoanh chân minh tưởng giống như cũng cảm nhận được điều gì, bỗng nhiên mở mắt ra, nhưng sau đó lại nhanh chóng khép hai mắt lại.
Phong Vân Vô Kỵ đứng chắp tay, ánh mắt nhìn về hướng chân trời, nói:
- Sau khi từ Vực Ngoại Thiên Ma Thiên trở về, ta đã ngộ ra được nguyên thần phân ba. Đệ Nhất phân thần chính là hóa thân của mặt tối tăm, sau khi tách rời khỏi bản thể, đi vào Ma Giới hóa thân thành ma sẽ không còn ảnh hưởng đến hai phân thần khác.
- Nhìn bề ngoài, nguyên thần phân ba là tách rời tâm ma ra, nhưng trên thực thế là phong ấn tâm ma.
Cổ Vu nhíu mày, suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Ta nhớ ngươi đã từng nói, Đệ Nhất phân thần là tâm ma kết hợp thể phải không? Nếu nói về mặt ý thức tối tăm, hẳn cũng chính là tâm ma rồi.
Thánh Giả bởi vì xuất hiện khá trễ, cho nên chỉ biết đại khái về chuyện này, còn tình huống cụ thể lại không hiểu rõ, vì vậy đành phải ở một bên lắng nghe.
Loại chuyện như nguyên thần phân ba cũng hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của Thánh Giả, trong Pháp tu cũng không có loại pháp thuật tách rời nguyên thần này
Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu một cái, giải thích:
- Thực ra những gì mà Đệ Nhất phân thần biểu hiện chỉ là một phần của mặt tối tăm. Lúc ban đầu nguyên thần tách rời, Đệ Nhất phân thần chuyển sinh tại Ma Giới, không thể nào lộ ra toàn bộ tâm ma ngay lập tức. Đây là một quá trình chỉ có thể tiến dần từng bước, từng chút một thức tỉnh những phần thuộc về tâm ma, hơn nữa trong quá trình này còn dung hợp với toàn bộ mặt tối tăm. Nhưng cũng không loại trừ một tình huống đặc biệt.
- Tình huống gì?
Phong Vân Vô Kỵ xoay người lại:
- Bị một số kích thích, khiến cho tâm ma hoàn toàn hồi phục, lại thu nạp tất cả mặt tối tăm, trở thành chủ đạo của Đệ Nhất phân thần. Ban đầu ở Vực Ngoại Thiên Ma Thiên, trong quá trình dung hợp cũng không phải do tâm ma hoàn toàn tự nguyện. Có lẽ bởi vì một chút tâm lý không tự nguyện này, mới khiến cho ý thức của tâm ma sâu trong linh hồn Đệ Nhất phân thần hoàn toàn hồi phục.
Thánh Giả trầm mặc một lúc, cuối cùng hỏi:
- Ma Giới vốn là chỗ yêu tà sinh tồn, nếu tâm ma hồi phục sẽ sinh ra hậu quả gì?
- Không biết.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyzTrên gương mặt rất ít khi do dự của Phong Vân Vô Kỵ cũng xuất hiện chút ngỡ ngàng:
- Ta không hiểu bên phía Ma Giới, vì sao tâm ma trong linh hồn Đệ Nhất phân thần lại đột nhiên thức tỉnh toàn diện. Đối với tình huống này, ngay chính ta cũng không rõ sẽ có hậu quả gì… Tại trước khi phân thần, bởi vì thánh lực của Thái Cổ kiềm chế, cùng với ý thức của ta áp chế, tâm ma giống như một con dã thú điên cuồng bị vây trong lồng, cho nên vẫn không gây nên hậu quả gì lớn. Nhưng bây giờ tâm ma lại thức tỉnh tại Ma Giới, giống như một con hung thú vừa đói vừa khát từ trong lồng thoát ra, không ai sẽ biết sẽ có hậu quả gì.
- Nguyên thần phân ba sẽ xuất hiện sơ hở sao?
Vẻ mặt Cổ Vu trở nên nghiêm trọng.
Phong Vân Vô Kỵ hít sâu một hơi, vẻ mặt hơi lo lắng:
- Ban đầu khi nguyên thần tách rời, ba phân thần đều có chức vụ riêng, cũng có sự ràng buộc. Nhưng bây giờ những ràng buộc này có lẽ sẽ hoàn toàn phát huy tác dụng đối với Đệ Nhất phân thần. Vừa rồi tại khoảnh khắc cảm nhận được khí tức của hắn, Đệ Nhất phân thần đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ với ta.
- Khác với Thái Cổ, Ma Giới dù sao cũng là nơi cá lớn nuốt cá bé. Có lẽ chỉ tâm ma của ngươi mới có thể dễ dàng sinh tồn ở nơi đó, hoàn thành nguyện vọng của ngươi lúc ban đầu phân thần.
Cổ Vu trầm ngâm một lúc, sau đó nói như có ý nghĩa sâu xa.
Phong Vân Vô Kỵ ngẩn ra, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Cho đến bây giờ, ngoại trừ mấy lần chiến tranh vương triều trong phạm vi nhỏ, còn lại Đệ Nhất phân thần vẫn luôn chạy trốn và nghĩ cách tăng cường thực lực của mình. Còn về việc gây nên hỗn chiến thật sự trong phạm vi lớn tại Ma Giới thì không hề có.
"Có lẽ tâm ma thức tỉnh sẽ có thể hoàn thành sách lược ban đầu khi nguyên thần phân ba." - Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ.
oOo
Trong Thế Giới của Bổn Tôn.
Bầu trời tràn ngập mây lửa cuồn cuộn, gió lớn đủ để xé rách cao thủ Thần cấp sơ kỳ gào thét trong trời đất của Thế Giới mênh mông này. Khắp nơi trên mặt đất là đá vụn đỏ rực, cùng với những tảng nham thạch lớn nằm rải rác. Nhìn vào chỉnh thể, Thế Giới của Bổn Tôn vô cùng đơn điệu, mặt đất gần như bằng phẳng, không hề nhấp nhô nhiều, không cần nói đến những dãy núi cao lớn.
Tại trung ương khu vực rộng mênh mông này, Hoàng trên mặt mang mặt nạ màu bạc bị treo ngược trên không trung, giận dữ gầm lên với Bổn Tôn ở phía trên cao hơn.
Trên người Hoàng tổng cộng có mười sáu sợi dây xích to lớn màu vàng tối gắn liền với hắn, đó cũng không phải là xích sắt thật sự, mà là sản phẩm do năng lượng tinh thần và quy tắc kỳ dị kết hợp với nhau. Tại Ma Giới, đám yêu ma gọi nó là "sợi xích tín ngưỡng".
Phong Vân Vô Kỵ từng nhìn thấy bên trong không gian của hắc ám kim tự tháp, dây xích trói buộc rất nhiều ma thần có bảy phần tương tự so với nó. Dây xích mức độ này ngay cả Đông Phương Phá Thiên cũng không thể trói được, đương nhiên càng không thể vây khốn Hoàng có thực lực còn cường đại hơn.
Trên thực tế, đây là "sợi xích tín ngưỡng" mới do Bổn Tôn sáng tạo ra dựa trên cơ sở "sợi xích tín ngưỡng" ban đầu, kết hợp thần lực, tinh thần lực đặc biệt và và lý giải về quy tắc của mình.
Năng lực lớn nhất của nó chính là có thể liên tục hấp thu thần lực trên người mục tiêu.
Mười sáu sợi xích to lớn màu vàng tối, tổng cộng phân làm hai tầng trên dưới, theo những phương hướng khác nhau kéo dài vào sâu trong hư không, đầu cuối của nó hòa làm một thể với quy tắc cấu tạo nên Thế Giới này.
Đối với Bổn Tôn thì lý trí vĩnh viễn nắm quyền chủ đạo. Bổn Tôn cứu Hoàng, sau đó trốn vào Thái Cổ để tránh sự dò xét của Chủ Thần, nguyên nhân trong đó rất khó dùng "lý trí khái quát" đơn giản để hình dung. Nhưng bất kể nguyên nhân thực sự là gì, dưới tình huống thực lực của Hoàng giảm mạnh, không thể đối kháng với mình, nếu không tiến hành nghiên cứu xem vì sao năng lực của đối phương đột nhiên tăng mạnh, vậy thì không còn là Bổn Tôn nữa.
Cho dù con ngươi màu trắng bạc của Hoàng thỉnh thoảng lại nổi lên một tia vàng ánh nguy hiểm, biểu thị Hoàng đã cực kỳ tức giận. Nhưng trong không trung ở phía trên, biểu tình của Bổn Tôn lại không hề thay đổi, vẫn hờ hững và lãnh khốc như cũ, không có bất cứ dao động tâm tình nào.
Trong mười sáu "sợi xích tín ngưỡng" to lớn chung quanh Hoàng, có tám sợi xích ở đầu cuối hiện ra tám pho tượng ác ma màu tím to lớn bề ngoài khác nhau.
Tám pho tượng ác ma này có tám phần tương tự như những pho tượng ác ma bên ngoài thần điện của Hoàng, được muôn vàn sợi xích treo lơ lửng giữa trời. Thứ duy nhất khác biệt là tám pho tượng ác ma trông rất sống động như hư như ảo này hoàn toàn do tinh thần lực của Bổn Tôn ngưng tụ thành.
Trên con ngươi màu trắng bạc của Bổn Tôn nhanh chóng lướt qua những đường nét màu tím. Những điểm màu tím kia tạo nên từng quỹ tích huyền diệu khó lường. Trong đường nét màu tím thỉnh thoảng lại hiện lên một hai phù văn kỳ quái khó hiểu, thoạt nhìn giống như lộn xộn, nhưng khi nhìn kỹ lại phát hiện những đồ án màu tím phức tạp kia loáng thoáng cấu tạo thành những hình ảnh ác ma có đường nét khá mơ hồ, giống như những bức tranh của hoạ sĩ trên đường phố ngẫu hứng phác họa ra.
Những ác ma màu tím kia mặc dù đường nét thô ráp, nhưng lại rất sống động, giống như muốn thoát khỏi con ngươi. Mỗi giây trôi qua, những đường nét ác ma lướt qua trong con ngươi Bổn Tôn lại trở nên tinh tế hơn một phần. Mà tại đầu cuối sợi xích thứ chín phía trên Hoàng, một pho tượng ác ma mới cũng đang dần dần thành hình.
- Gào!
Hoàng càng trở nên giận dữ. Mỗi khi đầu cuối của xích sắt tăng thêm một "ác ma", hắn lại cảm thấy lực trói buộc gia tăng một phần.
Nhưng điều khiến cho Hoàng cảm thấy giận dữ không phải là sự trói buộc phải chịu đựng, mà là những lực lượng do Bổn Tôn thi triển ra lại vốn thuộc về hắn, Bổn Tôn giống như một tên đạo tặc từ từ lôi nó ra.
Đối với cường giả, không có gì khiến bọn họ giận dữ hơn so với chuyện này.
- Gào!
Trong con ngươi màu trắng bạc của Hoàng đột nhiên hiện lên một lớp màu vàng nhạt. Theo tiếng răng rắc giòn giã, trên mặt mặt nạ màu bạc Hoàng bỗng xuất hiện một vết nứt nhỏ ngoằn ngoèo, lại nhanh chóng mở rộng ra.
"Vù!"
Hoàng mở miệng lớn, từ trong miệng phun ra một cột khí màu vàng nhạt như thủy ngân về hướng Bổn Tôn ở phía trên.
Bổn Tôn vốn bất động như núi, lãnh đạm như nước, lúc này trong đôi mắt bạc bỗng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, tay phải mở ra, một chiêu "Thời gian tĩnh chỉ" liền dễ dàng làm tan rã thế công của Hoàng. Trong thế giới của Bổn Tôn, Hoàng bị trói buộc và hạn chế bởi lực lượng của Thái Cổ, thực lực của hắn không thể nào so với lúc đỉnh cao.
Một hớp thần lực vất vả lắm mới ngưng tụ được lại bị Bổn Tôn đánh tan, thần sắc trong mắt của Hoàng không khỏi ảm đạm thêm mấy phần, hiện ra một trạng thái suy yếu. Dưới ảnh hưởng của trạng thái suy yếu này, Hoàng không còn giận dữ gầm thét với Bổn Tôn, cũng không còn điên cuồng giãy giụa muốn thoát khỏi mười sáu sợi xích kia trói buộc, nhưng đôi mắt bạc vẫn lặng lẽ nhìn về chúa tể của Thế Giới này một cách căm tức.
Cách một đoạn thời gian, cảnh tượng như vậy đều sẽ diễn ra trong Thế Giới độc lập với không gian khác này. Hoàng cần thời gian để tích tụ một đợt thần lực mới từ trong sợi xích tín ngưỡng, còn Bổn Tôn cũng có những chuyện khác cần đi làm.
Trong Thế Giới bị mây đỏ bao phủ này, hai bóng người một xanh một trắng ngồi xếp bằng ở ven rìa mặt đất, lẳng lặng ngóng nhìn hai cường giả tuyệt thế lặng lẽ giao chiến. Ở một mức độ nào đó, đây đã không còn là chiến đấu giữa nhân loại nữa.
- Còn bao lâu bọn họ mới giao thủ lần nữa?
Đợi sau khi Bổn Tôn biến mất khỏi bầu trời, một người mới lên tiếng hỏi.
Sự cô độc luôn đáng sợ. Không gian to lớn trống rỗng này đã khiến cho Chiến Tâm và Đao Thần trở nên hữu nghị, mặc dù hai người vẫn luôn tránh đề cập đến tranh chấp giữa thế lực hai bên.
Đao Thần nhíu đôi lông mày đen rậm, suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Hẳn là còn khoảng bảy ngày. Người này không biết lai lịch ra sao, cũng bị hắn bắt vào đây.
Lúc nói những lời này, trong giọng nói của Đao Thần rõ ràng mang theo một sự khát vọng. Tâm tình này cũng ảnh hưởng đến Chiến Tâm của Chiến tộc ở bên cạnh.
Hoàng và Bổn Tôn giao đấu, mặc dù thời gian diễn ra khá ngắn, hơn nữa phương thức chiến đấu cũng khác xa cách chiến đấu truyền thống trong ấn tượng của hai người, nhưng cảnh giới cao hơn hẳn cường giả bình thường, cùng với lực lượng và kỹ xảo vận dụng vô tình lộ ra đều khiến hai người như si mê, được lợi rất nhiều.
Trong lòng Chiến Tâm, Chiến Đế đứng đầu Chiến tộc luôn là một nhân vật như thần. Nhưng cho dù Chiến Tâm có một sự sùng bái gần như mù quáng đối với Chiến Đế, cũng không thể không thừa nhận, nếu như Chiến Đế đấu với hai cường giả không phải nhân loại trên không trung, phần bại cũng nhiều hơn phần thắng.
Vừa nghĩ tới đế quân, sắc mặt Chiến Tâm liền trở nên ảm đạm, kỹ xảo chiến đấu và đạo của quy tắc học được từ trong Thế Giới của Bổn Tôn cũng không còn hấp dẫn như trước nữa:
- Ở nơi này không ngày không tháng, cũng không biết đế quân thế nào…
Đao Thần nghe vậy cũng không khỏi ngẩn ra, hồi lâu mới lẩm bẩm nói:
- Lâu như vậy không ra ngoài, không biết vực chủ ra sao rồi.
Tại trận chiến giữa Quân Thiên Thương và Chiến Đế, hai người đã bị Bổn Tôn cuốn vào trong lĩnh vực. Về sau lĩnh vực lại biến thành Thế Giới, cả hai vẫn luôn ở trong đó.
Quân Thiên Thương ẩn cư rồi lại xuất hiện, Chiến Đế dùng tế lễ cứu sống Chiến Phi, kết quả lại tan nát cõi lòng mà chết, bốn vực mất hai chỉ còn lại hai, cửu tinh trên không… những việc này Đao Thần và Chiến Tâm đều không biết. Hiểu biết của hai người vẫn dừng lại trước đây rất lâu, cũng không biết Thái Cổ hiện giờ đã hoàn toàn thay đổi.
- Người này và chủ nhân Kiếm vực kia có tướng mạo giống nhau như đúc, giữa hai người hẳn là có quan hệ rất lớn… Đã qua lâu lắm rồi, cũng không biết khi nào hắn mới để chúng ta ra ngoài.
Chiến Tâm có chút buồn bã nói. Hai người ở bên ngoài đều có người hoặc là chuyện cần phải quan tâm. Lực lượng tăng lên dĩ nhiên là vui mừng, nhưng hôm nay lực lượng của hai người đã đạt đến một cảnh giới rất cao, sức chiến đấu thu được từ những tin tức đã không còn nhiều như trước nữa. Hai người vẫn luôn muốn thoát ra khỏi không gian này, trở lại Thái Cổ lần nữa.
- Khó lắm. Ai…
Đao Thần thở dài một tiếng, quay đầu sang liếc nhìn càng "thế giới quy tắc" ngày càng hoàn mỹ, có chút chán nản nói:
- Năng lực của hắn càng ngày càng mạnh, cho dù chúng ta cố gắng thế nào cũng không phải là đối thủ của hắn. Trừ khi là hắn nguyện ý, nếu không chúng ta vĩnh viễn cũng không thể thoát ra khỏi khoảng trời đất hoang mạc này.
- Ai…
Chiến Tâm nghe vậy trong lòng cũng cảm thấy chán nản.
oOo
Tại Ma Giới.
Sau khi Tháp Na Thác Tư biến mất, lại thêm một thế lực cường đại gia nhập vào dưới trướng Đệ Nhất phân thần. Đến lúc này, trong tay Đệ Nhất phân thần đã có Sát Lục ma quân do vương triều Sát Lục lưu lại; quân đoàn Sát Lục do đông đảo những kẻ đi theo chủ nhân Sát Lục tạo thành, có thực lực kém hơn; quân đoàn Hủy Diệt do Thái Huyền thống lĩnh, bao gồm cả những nhân tộc tại thủy lao Ma Giới gia nhập sau này; quân đoàn Thâm Uyên do thống soái A Long Tác chỉ huy; A Tu La ma tộc do tộc trưởng A Tu La lãnh đạo, trước mắt phụ trách việc bảo vệ hoàng cung của vương triều, không thể tự tiện rời khỏi, vì vậy lúc Sát Lục hoàng đế Tháp Na Thác Tư xuất hiện thì A Tu La ma tộc cũng không ra mặt; quân đoàn Ám Hắc có thống soái là Bối Nhĩ Tư Ba Đạt; Trung Ương ma quân đang tu luyện ma công cường đại do Đế Thích Thiên để lại; quân đoàn Đệ Thất Thiên Ma Hoàng do Đệ Thất Thiên Ma Hoàng Cổ Liệt Nhĩ chỉ huy, thực lực là yếu nhất; cùng với một nữ ma long cường hãn Áo Lan Cổ Đại Nhĩ, có thể sánh ngang với cả một quân đoàn, sở hữu lĩnh vực "Tiếng thở dài của Áo Lan Cổ Đại Nhĩ".
Áo Lan Cổ Đại Nhĩ mặc dù có đủ sức ngăn cản trăm vạn binh sĩ, nhưng chỉ lẻ loi một người, cũng không xem là một quân đoàn. Như vậy dưới trướng của Trung Ương ma đế tổng cộng có tám quân đoàn lớn, bao gồm mấy trăm triệu yêu ma.
Dưới mệnh lệnh của Đệ Nhất phân thần, quân đoàn Sát Lục trước đây và Sát Lục ma quân đã hợp lại làm một, tuyển ra một số yêu ma kiệt xuất trong đó gia nhập vào Sát Lục ma quân, còn lại thực lực hơi yếu thì làm thị vệ. Hắn lại tách ra một phần trong đó điều đến quân đoàn Ám Hắc có thực lực yếu nhất. Như vậy dưới trướng của Đệ Nhất phân thần hiện giờ còn lại bảy quân đoàn lớn.
Thủ hạ cường đại bao gồm Thái Huyền, A Tu La, Áo Lan Cổ Đại Nhĩ, Bội Lý Tư, A Long Tác, Cổ Liệt Nhĩ, Bối Nhĩ Tư Ba Đạt và Cương Tát Lôi Tư (thống lĩnh của Sát Lục ma quân, sở hữu "Dục Huyết lĩnh vực").
Cộng thêm đông đảo cường giả Thần cấp của nhân loại, dưới tay Đệ Nhất phân thần đã có nhân tài đông đúc. Sau khi Sát Lục ma quân gia nhập, có được di sản của vương triều Sát Lục hiển hách một thời này, quân đội của vương triều Trung Ương đã đạt đến một mức độ chưa từng có, hoàn toàn có thể so sánh với bất cứ vương triều nào, thậm chí còn vượt trội hơn một số vương triều.
Chỉ cần đợi sau khi Trung Ương ma quân tu luyện hoàn thành những ma công do Đế Thích Thiên lưu lại, chính là lúc vương triều Trung Ương nhòm ngó ngôi báu của Ma Giới.
Mà vào lúc này, đại đế của vương triều Trung Ương khí tức đã biến đổi lại tự nhốt mình trong Trung Ương ma điện. Cửa đại điện khóa chặt, thị vệ hai bên được lệnh: bất cứ người nào, không cho gọi thì không được phép đi vào, kẻ nào trái lệnh, chém!
Nhiều lần, Thái Huyền có một số chuyện muốn thương lượng với Đệ Nhất phân thần, nhưng mỗi lần đi tới cửa điện đều cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo. Một loại cảm giác dâng lên trong lòng Thái Huyền: nếu như dám xông vào, đối phương sẽ không hề do dự toàn lực công kích. Khi ý niệm này hiện lên, trong lòng Thái Huyền liền phát lạnh giống như rơi xuống hầm băng. Y biết, Đệ Nhất phân thần thật sự đã thay đổi.