Phi Thăng Chi Hậu

Chương 574: Chết! (9)



Ở nơi mà ánh mắt không nhìn thấy, những vết nứt không gian nhỏ vụn lan ra trong bóng tối, lại lặng lẽ chôn vùi biến mất.

"Ầm!"

Vừa chống đỡ công kích của một tên vương triều đại đế, hướng đông nam lại có một luồng thần lực hùng hậu dùng thế sét đánh không kịp bưng tay đánh vào trên thần lực hộ thể của Hoàng.

"Ầm!"

Từng luồng thần lực bắn ra từ cơ thể những ma hồn to lớn trong bóng tối, lần lượt đánh vào trên người Hoàng, muốn làm tiêu hao hết thần lực bên ngoài cơ thể Hoàng.

Cách đó mấy ngàn trượng, Tâm Ma nhíu mày nhìn đám cường giả yêu ma giao chiến, vẻ nghi hoặc hiện lên trong cặp mắt màu đen càng lúc càng đậm.

Chung quanh Tâm Ma, hư không hiện lên một tầng méo mó không dễ phát giác. Không gian liên tục nổ tung và ran nứt, sau đó lại khép vào. Giữa các vương triều đại đế đều có thể cho đối phương khả năng bị tổn thương nhỏ nhất trong lĩnh vực không giới hạn của mình, nhưng lại không cho Tâm Ma và Lộ Tây Pháp khả năng này.

Đối mặt với năng lực lĩnh vực cường đại của đám vương triều đại đế, ngay cả cường giả cấp bậc như Tâm Ma và Lộ Tây Pháp cũng không dám xem thường.

Sau khi lui ra khỏi ngàn trượng, Tâm Ma liền bình tĩnh thao túng lực lượng không gian, đồng thời dùng Hấp Tinh đại pháp bẻ cong tất cả ảnh hưởng xấu của lực lượng bóng tối, khiến cho lực lượng lĩnh vực khác nhau ẩn chứa thần lực của mười tên vương triều đại đế va chạm vào nhau, cùng chôn vùi biến mất trong vô hình.

Cũng may đám vương triều đại đế đều chủ yếu tập trung lực lượng trên người Hoàng, cũng không quá chú ý đến Tâm Ma và Đọa Lạc Chi Vương, cho nên Tâm Ma làm những chuyện này không hề tốn nhiều sức lực, ít nhất cũng không phiền phức như suy nghĩ của đám vương triều đại đế.

Mặc dù như thế, nghi ngờ trong lòng Tâm Ma lại càng lúc càng nặng: "Đám người này rốt cuộc đang làm gì vậy? Thực lực của Hoàng vốn đã suy yếu, không còn như lúc trước đại chiến với Hư Vô Chi Quân. Bọn họ rốt cuộc đang làm gì, tại sao không cùng ra tay một lần giết chết Hoàng?"

Ánh mắt xoay chuyển, lại nhìn vào trên người Hoàng, chân mày Tâm Ma càng nhíu chặt hơn.

"Thật kỳ lạ, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Hay là hắn đang chờ điều gì? Rõ ràng có cơ hội chạy trốn, ít nhất cũng có thể tránh khỏi tình cảnh đồng thời giao chiến với tất cả vương triều đại đế và Hắc Ám Quân Chủ như vậy, nhưng hắn lại lựa chọn phương thức ứng phó bị động nhất này. Hắn rốt cuộc muốn làm gì đây?"

Trong đầu Tâm Ma hiện lên vô vàn nghi vấn. Giữa chiến trường ranh giới của hai bên rất rõ ràng. Không khí hiển nhiên có chút quái dị. Mặc dù nhìn bề ngoài hai bên đều đang ra tay toàn lực, nhưng Tâm Ma có thể khẳng định, bên phía mười tên vương triều đại đế chắc chắn vẫn đang nương tay, cũng không hoàn toàn phát huy ra uy lực kỹ năng bí mật của mình.

Hơi trầm tư, Tâm Ma liền hiểu ra.

Tâm Ma có thể phát giác ra sự khác thường của Hoàng, những vương triều đại đế này lẽ nào lại không phát hiện được. Những kẻ này nhất định là nhớ tới năng lực mà Hoàng triển hiện khi giao đấu với Hư Vô Chi Quân lúc trước, nếu như dồn ép quá mức, hắn lại tách ra làm hai, thực lực tăng vọt, chỉ sợ dù có đoạt được thần cách thì nhất định cũng có ít nhất một tên vương triều đại đế phải chôn theo. Mười tên vương triều đại đế đều là loại xảo trá, nào lại chịu làm chuyện lỗ vốn này. Thần cách tuy rằng tốt, nhưng cũng phải có mạng mới hưởng thụ được. Bên ngoài còn có Lộ Tây Pháp và Trung Ương đại đế ở một bên dòm ngó, mà trong nội bộ mười tên vương triều đại đế cũng không phải là bền chắc như thép. Trai cò cắn nhau, chỉ sợ không ai có thể làm ngư ông được. Hơn nữa phản ứng của các Hắc Ám Quân Chủ càng kỳ dị hơn.

Theo đạo lý, các Hắc Ám Quân Chủ chính là tai mắt của các Chủ Thần tại Ma Giới, những gì Hắc Ám Quân Chủ nhìn thấy thì Chủ Thần cũng có thể thấy. Đã biết rất rõ sự tồn tại của Hoàng, nhưng các Hắc Ám Chủ Thần lại giống như không nhìn thấy, không hề có bất kỳ hành động nào. Việc này lại có chút quái dị.

Chủ Thần là tồn tại vượt trên tất cả cường giả trong hàng tỉ không gian vũ trụ, người phàm vĩnh viễn không thể hiểu được suy nghĩ của chúng. Tâm Ma cũng chỉ có thể giải thích như vậy. Điều duy nhất mà hắn nghĩ không thông chính là Hoàng.

"Hắn rốt cuộc muốn làm gì?" – Từ đáy lòng Tâm Ma loáng thoáng có cảm giác bất an.

Trong không gian vương triều Ma Đế Hoàng.

Ám Cát Cổ Đức lẳng lặng ngồi xếp bằng trên đất, vạt áo màu xanh phủ lên đầu gối, che giấu đôi ủng màu đen bên dưới. Trước người là vô số yêu ma chém giết, nhưng tất cả yêu ma đến gần Ám Cát Cổ Đức trong phạm vi mười trượng đều không hề báo trước nổ thành mảnh vụn. Khi bọn chúng nổ tung, quanh người Ám Cát Cổ Đức mười trượng mới hiện ra một vòng cung ảm đạm không dấu vết.

Trên bầu trời là vô số yêu ma chém giết, bóng dáng của chúng in vào trong con ngươi mê mang của Ám Cát Cổ Đức, từng hàng liên tục ngã xuống.

Trong trầm tư Ám Cát Cổ Đức cũng không phát hiện, tòa thần điện hoa lệ của quốc độ Quang Ám sừng sững trong bóng tối phía sau đột nhiên dập dờn một chút như nước gợn, sau đó những điểm sáng bảy màu như sương tuyết từ trong thần điện tỏa ra.

"Xì xì!"

Chung quanh thần điện là mấy ngàn pho tượng ác ma được dây xích lớn màu tím nối liền phân bố như mạng lưới, đột nhiên quanh người bốc lên sương mù màu đen lượn lờ. Sương mù dày đặc hợp thành một mảng như lụa mỏng bao phủ thần điện, biến không gian giữa vương triều thành một biển khói lờ mờ. Bên dưới biển khói, pho tượng thần hoàng kim phía trên thần điện cả người phát ra ánh sáng càng lúc càng mãnh liệt.

"Bộp!"

Một giọt nước mắt màu vàng tối chảy ra từ dưới mí mắt khép kín của mấy ngàn pho tượng ác ma, dọc theo bề ngoài nhẵn bóng rơi xuống trên đất, phát ra những tiếng kêu trong trẻo. Tiếng giọt nước nhỏ xuống này cuối cùng đã thức tỉnh Ám Cát Cổ Đức đang chìm vào trầm tư và mê mang.

Tay phải nhẹ nhàng vỗ một cái trên mặt đất màu đen, Ám Cát Cổ Đức mang theo một dòng ảo ảnh xoay người lại, áo bào xanh dài vẽ ra một vết tích hư ảo trong hư không. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đối mặt với một biển khói thật lớn, cùng với những pho tượng ác ma trong mắt đồng thời chảy ra nước mắt màu vàng tối, Ám Cát Cổ Đức nhất thời ngẩn người: "Đây là…"

Vô số điểm sáng trôi nổi trong hư không. Trước mắt Ám Cát Cổ Đức, từng pho tượng ác ma, những cây cột trong thần điện, bảo tọa bằng đá đen, tất cả đều lặng lẽ tan ra.

"Ầm!"

Phạm vi biển khói bao phủ khẽ rung lên một chút, sau đó tất cả khói nhẹ và điểm sáng bên trong đều như nuốt trôi chui vào trong pho tượng thần hoàng kim to lớn duy nhất còn chưa phân giải.

"Ong!"

Pho tượng hoàng kim to lớn trên thần điện đột nhiên mở mắt ra, cặp mắt một đen một trắng hờ hững nhìn chăm chú vào đám sinh vật phía trước. Sâu trong hư không, hai loại khí tức vượt trên chúng sinh, hoàn toàn khác biệt nhưng lại hoà hợp với nhau như sóng biển khuếch tán ra toàn bộ không gian.

Nơi khí tức làm linh hồn người ta run rẩy và sợ hãi lan đến, tất cả tiếng la giết đều như bị sóng lớn bao phủ, từ bầu trời chiến trường lặng lẽ tan đi. Trong xa xăm, trên bầu trời đen kịt của vương triều như có một con chim ưng chết chóc giương đôi cánh ra. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trong phạm vi bóng đen của đôi cánh to lớn trên tầng mây chiếu xuống chỉ có sự yên tĩnh và chết chóc.

Chiến trường ồn ào đột nhiên dừng lại. Yêu ma của Hắc Ám Viễn Chinh quân và ác ma lưu lạc trong vũ trụ nhiều gấp mấy lần vội vàng giáo đấu một chiêu, sau đó từng người lui ra, đồng thời xoay đầu lại nhìn về phía thần điện .

"Ầm ầm ầm!"

Ác ma và yêu ma chung quanh không tự chủ được quỳ sát xuống, nhìn chằm chằm vào mặt đất ẩm ướt và đen kịt dưới chân. Không ai có thể nhìn thẳng vào cặp mắt đen trắng lạnh giá vô tình đang mở ra của pho tượng thần hoàng kim kia.

Ám Cát Cổ Đức cũng không thể.

"Khí tức của Chủ Thần!" - Ám Cát Cổ Đức kinh ngạc đến ngây người, gần như không dám tin vào ma thức của mình.

Thần lực dao động khổng lồ như thế, khí tức vượt trên tất cả chúng sinh, xem hàng tỉ sinh vật như những con kiến, đây không phải là khí tức của Chủ Thần thì là gì?

Nhưng khí tức của Chủ Thần khổng lồ như vậy tại sao lại xuất hiện ở không gian Ma Giới? Hơn nữa Ám Cát Cổ Đức rõ ràng cảm nhận được, trong khí tức lại chia làm hai nửa, một là hắc ám còn một là quang minh, hai luồng khí tức tuyệt đối không thể đồng thời xuất hiện.

"Ầm!"

Trong thánh quang, hai bên tượng thần hoàng kim bỗng xuất hiện hai bóng ma mờ ảo một đen một trắng. Ám Cát Cổ Đức cũng không thể chịu đựng nổi áp lực khổng lồ kia, hai đầu gối đột nhiên gập xuống đụng trên đất.

"Đùng!"

Một tia chớp to lớn từ sâu trong bầu trời u ám giáng xuống, đánh vào giữa trán tượng thần hoàng kim. Mặt đất trong phạm vi mười trượng dậy sóng. Trong tiếng nổ lớn, tượng thần hoàng kim bỗng kêu lên một tiếng, cuốn theo không khí trong vòng mười trượng và cả Ám Cát Cổ Đức, phá vỡ không gian chui vào trong hư không, biến mất không còn thấy.

Trong không gian khép kín mờ mịt.

Hoàng bị vô số dây xích màu vàng tối đan xen trói buộc tại trung ương không gian vô trật tự, ở vào thế bị động nghênh đón làn sóng công kích liên tục từ các vương triều đại đế và Hắc Ám Quân Chủ, lúc này mí mắt bỗng run rẩy hai cái, sau đó hoàn toàn mở ra, ngửa đầu nhìn lên trên. Tròng mắt màu hoàng kim kia dường như đã vượt qua tầng tầng không gian, nhìn về đầu cuối vũ trụ hư không, tìm kiếm thứ gì đó trong vô số vũ trụ không gian bản nguyên.

Tại khoảnh khắc này, Tâm Ma ở ven rìa chiến trường bỗng sinh ra một loại cảm giác không chân thực. Tâm tư của Hoàng dường như vẫn không hề đặt vào đám vương triều đại đế và Hắc Ám Quân Chủ chung quanh, từ đầu đến cuối hắn chỉ đang đánh lạc hướng, cho nên không hề chạy trốn. Tâm Ma tin tưởng, với thực lực của Hoàng hoàn toàn có thể phá vỡ không gian này chạy ra ngoài. Hoàng dường như vẫn luôn chờ đợi điều gì, có thể là một thứ gì đó, cũng có thể là một thời cơ.

Sau khi đứng yên khoảng mấy chục giây như vậy, Hoàng cuối cùng thu lại ánh mắt nhìn về sâu trong bầu trời.

Hành động khác thường này của Hoàng lập tức khiến cho tất cả yêu ma có mặt chú ý. Giọng nói của một tên vương triều đại đế khác liền truyền vào trong đầu Ma Đế Hoàng: "Ma Đế Hoàng… dường như có gì đó không đúng."

Ma Đế Hoàng vẫn không trả lời. Mười tên vương triều đại đế đột nhiên phát hiện khí tức của Hoàng thay đổi, hoàn toàn biến mất khỏi cảm giác. Còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra, thần lực hộ thể vững chắc trong cơ thể Hoàng lại rút đi không hề báo trước, giống như đã hoàn toàn từ bỏ phản kháng. Mất đi sự bảo vệ của thần lực, mười loại quy tắc vận hành trong không gian đen tối này liền đồng thời tác dụng vào người hoàng. Thứ đầu tiên có hiệu lực là lực lượng phân giải do thời không hỗn loạn của Tát Cách Lôi Tư đại đế diễn sinh ra. Chỉ trong chớp mắt, máu thịt của Hoàng vừa mới xuất hiện liền tan ra như băng tuyết, rất nhanh chỉ còn lại một bộ xương.

"Rắc rắc!"

Một sợi xích tín ngưỡng màu vàng tối vốn bị thần lực của Hoàng ngăn cách bên ngoài cơ thể đột nhiên rung lên một cái, sau đó lập tức xuyên qua bộ xương màu vàng tối của Hoàng.

"Rắc rắc!"

Dưới phản ứng dây chuyền, mấy trăm sợi xích tín ngưỡng màu vàng tối đều lay động bắn về phía Hoàng. Toàn bộ xiềng xích hình cầu màu vàng tối đều rung động.

"Đây rốt cuộc là… chuyện gì?" - Phản ứng quái dị của Hoàng khiến đông đảo vương triều đại đế có một loại cảm giác ngỡ ngàng không biết phải làm gì, trong lòng loáng thoáng có chút bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.