Phi Thăng Chi Hậu

Chương 616: Nguy cơ



Ngày thứ hai sau khi Tâm Ma và Lộ Tây Pháp trở về lãnh địa của từng người, tại tây bắc Ma Giới bỗng dâng lên sương mù dày đặc. Ma khí thuần tuý đến từ Cửu U biến khu vực này thành một nơi đất cằn sỏi đá. Ngoại trừ Cửu U chiến sĩ và An Đức Liệt, không có bất kỳ sinh linh nào khác tồn tại trên mảnh đất này.

Vào ngày thứ ba, trong tiếng vang lớn ầm ầm, khu vực trung ương của tây bắc Ma Giới chợt xuất hiện một tòa thành to lớn, lúc ẩn lúc hiện trong Cửu U ma khí. Đây chính là nơi nghỉ ngơi của Chủ Thần thứ mười bốn. Từ sau khi tòa thành này xuất hiện, cả tây bắc Ma Giới trong phạm vi sương mù bao phủ đều có thêm một tầng vách chắn vô hình. Từ đó trở đi, ngay cả Tâm Ma cũng không cách nào dùng ma thức tiến vào khu vực này.

Lúc này tại tây bắc Ma Giới, trong ma khí dày đặc bốc lên mấy trăm trượng, vô số bóng người đang cúi mình bận rộn làm việc tại nơi cằn cỗi này. Hàng ngàn vạn Cửu U chiến sĩ đang xây dựng gì đó trên mảnh đất rộng lớn này.

Tại trung tâm sương mù dày đặc là một đoàn sương mù hình người nằm giữa không trung, chính giữa có một cặp mắt chậm rãi mở ra, sau đó lại chậm rãi nhắm vào, trong lúc khép mở bắn ra những vệt sáng tà ác. Người này chính là An Đức Liệt, sau khi ký giao ước linh hồn với đám Cửu U Ma Thần thì hình thể biến đổi, đã mất đi hình người.

"Phong Vân Vô Kỵ, cứ tạm thời để cho ngươi sống thêm mấy ngày. Chờ bản tọa hoàn thành chín ngàn chín trăm chín mươi chín tòa Cửu U tế đàn này, cũng chính là giờ chết của ngươi." - Đối với An Đức Liệt, dù Tâm Ma có phản bác thế nào, có che giấu ra sao, thậm chí linh hồn cũng là yêu ma thuần túy gần như không tìm được bất cứ sơ hở nào, nhưng chỉ dựa vào ba khuôn mặt giống nhau như đúc kia, hắn đã đã nhận định chắc chắn Tâm Ma là một Phong Vân Vô Kỵ khác.

Kiếm Thần của Thái Cổ làm thế nào chia ra ba phân thân có khí chất khác nhau? Đối với An Đức Liệt, vấn đề này không hề quan trọng, cũng không cần quan tâm. Điều duy nhất cần phải suy tính là làm cách nào để giết chết đối thủ này.

Bên dưới Cửu U đã có không ít Cửu U Ma Thần thức tỉnh, bọn chúng vượt qua không gian trùng trùng, hàng lâm đến Ma Giới thứ nhất. Cứ mỗi tên Cửu U Ma Thần xuất hiện tại mảnh đất Ma Giới, lực lượng mà An Đức Liệt nhân được từ giao ước linh hồn lại càng mạnh thêm. Sự mạnh mẽ này giống như có thể dễ dàng hủy diệt một không gian, khiến cho hắn càng ngày càng có một loại dục vọng không kìm được muốn ra tay.

- Thật muốn nhìn thấy dáng vẻ của tên kia chết trước mặt ta, thân thể vỡ tung sẽ thế nào.

An Đức Liệt nghiến răng nói. Nếu không phải tuân theo mệnh lệnh của Chủ Thần thứ mười bốn, hắn đã sớm thống lĩnh những ma thần cường đại từ dưới Cửu U này giết đến vương triều Trung Ương rồi.

"Đợi, ta nhất định phải đợi!" - An Đức Liệt cố gắng nói với mình.

"An Đức Liệt, Trung Ương ma đế, Lộ Tây Pháp, lập tức tới đây gặp ta!" - Ngay lúc này, một giọng nói lạnh giá vô tình như tiếng kim loại chia làm ba luồng, vượt qua tầng tầng hư không, đồng thời vang lên trong biển ý thức của Lộ Tây Pháp tại Chúng Ma điện, Tâm Ma tại Trung Ương ma điện và An Đức Liệt.

Ba người đều giật mình một cái.

Lời nói của Chủ Thần thứ mười bốn vừa dứt, Tâm Ma và Lộ Tây Pháp không dám chần chừ chút nào, thân hình nhoáng một cái đã hóa thành hai tia chớp bay nhanh về hướng tây bắc Ma Giới.

Tại tây bắc Ma Giới, bên ngoài khu vực bị Cửu U ma khí bao phủ, Chủ Thần thứ mười bốn mặc Sát Lục chiến giáp dữ tợn, khí tức như vực sâu đen kịt đã chờ sẵn. Dưới chân hắn là An Đức Liệt giống như một con chó nhỏ lo sợ quỳ xuống.

- Tham kiến Chủ Thần đại nhân!

Tâm Ma và Lộ Tây Pháp bay nhanh đến, đồng loạt quỳ xuống cách Chủ Thần thứ mười bốn không xa.

Cặp mắt màu vàng tối lạnh giá vô tình của Chủ Thần thứ mười bốn như dao sắc, quét qua sống lưng của hai người. Một lúc sau, hắn bỗng lên tiếng ban bố một mệnh lệnh long trời lở đất:

- Bây giờ, chinh phạt Thái Cổ!

"Ầm!"

Trong đầu Tâm Ma nổ vang một tiếng, bả vai không tự chủ được run lên mấy cái: "Cuối cùng… cũng đến giờ phút này rồi!"

Lộ Tây Pháp ở bên cạnh cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhưng bóng dáng của Chủ Thần thứ mười bốn chẳng biết từ lúc nào đã biến mất.

Cường giả nắm giữ sinh mệnh, Chủ Thần khống chế linh hồn.

Đối với tất cả yêu ma tại Ma Giới, Chủ Thần là tồn tại vượt trên tất cả. Khi mệnh lệnh đã ban ra, tất cả quyền lực đều quy về trong tay Chủ Thần. Chỉ trong nháy mắt Tâm Ma đã mất đi quyền khống chế đối với vương triều Trung Ương. Sau khi mệnh lệnh được ban bố, đám yêu ma không thể đếm hết liền đi ra khỏi nơi ẩn thân, hưng phấn chạy về hướng trung ương Ma Giới. Nơi này sẽ trở thành trạm đầu tiên trên con đường chinh phạt Thái Cổ.

Thái Cổ rất lớn, rất lớn. Dưới mảnh đất rộng lớn này ẩn giấu rất nhiều bí mật, cho dù là nhân loại Thái Cổ sinh ra tại hỗn độn cũng chưa chắc đã biết rõ.

Trở lại trước đây không lâu, khi Chủ Thần thứ mười bốn kêu gọi Cửu U Ma Thần số lượng đông đảo bị phong ấn dưới Cửu U, tại một nơi ngập tràn hơi khói dày đặc, từng hàng nam tử thân cao mấy trượng lẳng lặng nằm ở bên trong không nhúc nhích. Vóc dáng của bọn họ vượt xa loài người bình thường, gần như ngang bằng với ma tộc. Những nam tử này đang lặng lẽ ngủ say, khí tức gần như hư vô, nhưng sâu trong linh hồn của bọn họ lại bốc cháy ngọn lửa sinh mệnh mãnh liệt. Chỉ là không biết vì sao, ngọn lửa sinh mệnh mạnh mẽ này vẫn luôn bị phong ấn.

Từ khi tồn tại đến nay, không gian bị quên lãng này đã được đóng kín. Từ khi Thái Cổ bắt đầu có lịch sử, chỉ lác đác vài người đã từng vô tình nhìn đến nơi này. Ngay cả ánh mắt của cao thủ Thần cấp hậu kỳ cũng không cách nào chạm đến nó.

Khi tên Cửu U Ma Thần đầu tiên vượt qua tầng tầng không gian, đi đến Ma Giới thứ nhất, dùng một bàn tay dập tắt tia sét từ trời đánh xuống, ở chính giữa không gian đầy khói này, một tên nam tử cao hơn năm trượng cả người rung lên một chút, sau đó một cặp mắt bỗng nhiên mở ra. Trong mắt y bắn ra một đoàn ánh sáng lấp lánh như sao trời, chiếu rọi khoảng không gian âm u này thành một mảng sáng ngời.

Cùng lúc đó trong đầu nam tử kia, ngọn lửa sinh mệnh đã yên lặng vô số năm bỗng nhiên bừng lên. Sức sống dâng trào giống như nham thạch nóng bỏng chảy khắp trong cơ thể y.

"Thịch thịch!"

Trong lồng ngực, một trái tim nóng rực bắt đầu nhúc nhích.

- A!

Tên nam tử khôi ngô này bỗng há miệng phát ra một tiếng thét long trời lở đất. Có điều tiếng thét này chỉ quanh quẩn trong không gian, cũng không xuyên qua không gian truyền ra bên ngoài.

"Ầm!"

Tại phía đông, phía nam, phía tây và phía bắc Thái Cổ đồng thời vang lên bốn tiếng nổ long trời lở đất. Sau tiếng nổ lớn, bốn cánh cổng truyền tống to lớn đen kịt cao mấy trăm trượng đồng thời xuất hiện trên vùng đất Thái Cổ. Phía bên kia bốn cánh cổng truyền tống to lớn, toàn bộ phù thủy của Ma Giới đã tụ tập lại, cùng nhau duy trì bốn cánh cổng này. Muốn mở ra thông đạo giữa Ma Giới và Thái Cổ khó khăn hơn nhiều so với giữa Ma Giới và những không gian khác, đám phù thủy cần phải hao phí rất nhiều năng lượng để duy trì bốn cánh cổng truyền tống không gian này.

- Nhanh!

Trên lãnh địa của vương triều Trung Ương, mấy tên yêu ma vảy đen cao hơn mười trượng, cả người khói đen cuồn cuộn, đứng trên mặt đất như hạc đứng giữa bầy gà. Trong bàn tay đầy vảy của bọn chúng cầm những chiếc roi ma dài hơn hai mươi trượng, không ngừng đánh vào đám yêu ma, nơi vết roi đi qua lưu lại những vết nứt không gian hẹp dài.

"Vút!"

Một tên yêu ma cúi đầu đi hơi chậm một chút, lập tức bị một tên yêu ma vảy đen đánh một roi vào người. Chỉ là một roi nhẹ nhàng, bắp thịt trên người tên yêu ma kia liền nứt ra, lộ ra xương bả vai trên lưng.

- A!

Tên yêu ma kia kêu thảm một tiếng, mang theo một dòng máu tươi va vào mấy tên yêu ma trước người. Đám yêu ma thấy vậy lập tức hoảng loạn chạy về phía cánh cổng truyền tống màu đen.

- Ha ha ha!

Đám yêu ma to lớn cao hơn mười trượng kia cười lớn, roi trong tay càng đánh nhanh hơn.

- Gào!

Trong lúc đám yêu ma này cười to đắc ý, phía sau đột nhiên vang lên những tiếng gầm long trời lở đất. Mặt đất dưới chân rung chuyển ầm ầm. Những bóng người to lớn từ phương xa cất bước đi đến. Những ma thần màu đen này trên đầu có sừng, sức lực rất lớn, mỗi bước đi đều gần trăm trượng. Khi bàn chân hạ xuống đều có không ít yêu ma cấp thấp bị bọn chúng đạp dẹp, còn có rất nhiều yêu ma bị lực lượng bẩm sinh của bọn chúng đánh bay đi như diều đứt đây.

- Đám nhãi nhép các ngươi, dốc sức cho Chủ Thần vĩ đại mà còn dám lười biếng. Tránh ra, tránh ra… để chúng ta đi!

Những ma thần to lớn này đều cao mấy trăm trượng, thậm chí là ngàn trượng, toàn thân tỏa ra ánh sáng như sắt đen. Bọn chúng lớn tiếng gầm thét, vẹt đám người ra, bước nhanh về hướng cánh cổng truyền tống màu đen kia. Trên người của bọn chúng là những sợi xích to lớn quấn mấy vòng, kéo lê trên mặt đất. Trong tiếng xích sắt leng keng, đám ma thần này mang theo bụi mù cuồn cuộn biến mất trong cánh cổng truyền tống to lớn. Bị những ma thần to lớn này kích động, đám yêu ma ở phía sau cặp mắt đều đỏ lên, điên cuồng chạy về hướng cánh cổng truyền tống.

Tại phía tây Thái Cổ.

"Ầm!"

Đám người Thạch Cảm Đương vừa tiến hành xong huấn luyện mỗi ngày, đang tụ tập với nhau thảo luận nghiên cứu tâm đắc. Lúc này cánh cổng truyền tống to lớn đột nhiên từ trên trời giáng xuống, khiến cho bọn họ đều kinh hãi. Chỉ trong nháy mắt, bọn họ nhìn thấy trong cánh cổng truyền tống ma khí lượn lờ kia có vô số ma tộc sắc mặt tàn nhẫn tràn ra.

- Ma tộc đáng chết, lần trước dạy dỗ còn chưa đủ, lại dám xông vào Thái Cổ!

Trông thấy những ma tộc cấp thấp này xông vào Thái Cổ, một tên cao thủ Thái Cổ lập tức giận tím mặt. Hơn năm mươi năm trước, Đế Thích Thiên bị Chủ Thần thứ mười bốn của Ma Giới đánh chết, hôm nay bọn chúng lại xông vào Thái Cổ, thật sự không thể nào nhịn được. Những cao thủ Thái Cổ này liền vén áo bào dài lên, muốn lao lên phía trước chém giết đám yêu ma này.

- Chờ đã, mọi người bình tĩnh một chút! Nhân số của chúng ta quá ít, không phải là đối thủ của bọn chúng.

Sắc mặt Thạch Cảm Đương trầm trọng, vội vàng ngăn cản những đồng bạn bên cạnh đang rục rịch:

- Ta ngăn cản phía sau, các ngươi mau đi thông báo cho Thánh điện!

Ngay vào lúc này, trong cánh cổng truyền tống cách đó ngàn trượng, một tên yêu ma cấp Thiên Ma Hoàng vẻ mặt lạnh lùng bước nhanh ra, một tay chỉ vào đám người Thạch Cảm Đương, hung ác nói:

- Giết hết bọn chúng!

Đám cao thủ Thái Cổ vốn định xông lên chém giết với ma tộc, sau khi nhìn thấy tên ma tộc kia lập tức trong lòng trầm xuống. Ở phía sau tên ma tộc khí tức cường đại kia còn có rất nhiều ma tộc cao cấp khác tràn ra. Hơi suy nghĩ một chút, mọi người đều biết tình hình không ổn, hiện giờ cũng không phải là lúc do dự từ chối.

- Thạch huynh… hãy bảo trọng!

- Đừng lề mề, đi mau!

Đám yêu ma trước mắt đã từ mấy ngọn núi bên ngoài tiến đến gần trăm trượng. Thạch Cảm Đương trong lòng nóng nảy, liền giận dữ hét lên, hai tay đẩy một cái. Một lực lường như núi cao tràn ra, đẩy mọi người ra phía xa bên ngoài.

Trông thấy mấy tên cao thủ Thái Cổ từ dưới đất vọt lên, lao nhanh ra bên ngoài, một tên Thiên Ma Hoàng đang nhanh chóng chạy tới con ngươi liền co rút lại, quát lên:

- Ngăn bọn chúng lại, không để thoát một tên nào!

Bàn chân dùng sức đạp một cái, mảng lớn mặt đất trong nháy mắt sụp đổ. Những cường giả yêu ma cấp Thiên Ma Hoàng lập tức bay lên trời đuổi nhanh theo.

- Đám nhãi ranh Ma Giới, tiếp chiêu này của ông đây!

Đám yêu ma vừa mới bay lên trời bỗng nghe được một tiếng rống giận, sau đó một ngọn núi cao trăm trượng từ hướng bên bay tới. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Muốn chết!

Những luồng ma khí cuồn cuộn lập tức đánh vào ngọn núi này, trong nháy mắt phá tan nó. Nhưng nhờ thời gian trì hoãn này, mấy trăm tên cao thủ Thái Cổ đã hóa thành những chấm nhỏ bay nhanh đi, trong nháy mắt đã biến mất nơi chân trời.

- Gào!

Trông thấy những nhân tộc này chạy thoát khỏi tay, khuôn mặt đám yêu ma đều vặn vẹo. Toàn bộ cơn giận đều dồn vào Thạch Cảm Đương đang lơ lửng giữa trời ở phía trước, sắc mặt vẫn bình tĩnh không sợ hãi:

- Ta muốn ăn tươi nuốt sống ngươi!

Vào lúc này, đông đảo yêu ma đã từ trong cánh cổng truyền tống lao ra, như nước lũ tràn qua khu vực này, bao vây Thạch Cảm Đương vào giữa.

Thạch Cảm Đương để trần thân trên, thân dưới chỉ mặc một chiếc quần dài cổ xưa, giống như một pho tượng thần đứng giữa hư không. Khí tức của y vững vàng như núi, làm cho người ta cảm thấy này đứng giữa trời đất này không phải một người mà là một ngọn núi.

Ánh mắt hờ hững quét qua trên người đám yêu ma, khí chất lạnh nhạt và bình tĩnh của Thạch Cảm Đương khiến đám yêu ma đột nhiên sinh ra một loại ảo giác: không phải đám ma tộc đang bao vây hắn, mà là chính hắn đang bao vây ma tộc. Ngay cả đám Thiên Ma Hoàng, đối diện với ánh mắt không màng sống chết của Thạch Cảm Đương cũng cảm thấy có chút sợ hãi, bất giác quay đầu đi. Mảnh đất ồn ào nhất thời an tĩnh lại.

"Vù!"

Giữa không trung gió núi gào thét. Ánh mắt Thạch Cảm Đương cuối cùng nhìn vào cánh cổng truyền tống không ngừng phun ra đám yêu ma.

- Các ngươi hãy nhớ kỹ cái tên Thạch Cảm Đương này!

Giọng nói bình tĩnh của Thạch Cảm Đương vang lên trong hư không. Từ trong giọng nói này, đám yêu ma rõ ràng cảm nhận được một ý chí làm người ta rung động.

- Sau hôm nay, ta sẽ cho các ngươi biết nhân tộc chúng ta không thể khinh thường, cũng cho các ngươi biết mảnh đất Thái Cổ không thể xâm phạm.

Thạch Cảm Đương chậm rãi giơ hai tay lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.