Phi Thăng Chi Hậu

Chương 638: Rơi rụng (11)



"Thần lực, ta cần thật nhiều thần lực!" - Trong lòng Chủ Thần thứ mười bốn rống giận. Uy lực của thời gian chảy ngược quá mạnh mẽ, hắn hiểu rõ sự bất động này không thể kéo dài quá lâu. Mặc dù dưới oán niệm mãnh liệt thôi thúc, hắn đã thức tỉnh thần cách thời gian được ban cho lúc ban đầu sinh ra, nhưng điều này cũng không thể thay đổi được gì.

Thời gian pháp tắc là một pháp tắc vô cùng đặc biệt. Sát Lục Chủ Thần có thể hấp thu thần lực từ giết chóc, nhưng Thời Gian Chủ Thần (nếu tồn tại) thì không thể hấp thu thần lực từ thời gian. Muốn vận chuyển thời gian pháp tắc thì phải tiêu hao rất nhiều thần lực, bất kỳ thần lực nào cũng được, không có yêu cầu đặc biệt về thuộc tính.

Mặc dù dưới oán khí và căm ghét mãnh liệt thôi thúc, Chủ Thần thứ mười bốn đã vô tình thức tỉnh thần cách thời gian thuộc về mình, hai viên thần cách dung hợp với nhau, nhưng tất cả đã quá muộn. Nếu như trong cơ thể hắn vẫn còn thần lực mạnh mẽ thì đã khác, nhưng sau khi trúng phải thời gian nghịch lưu của Bổn Tôn, theo sau thời gian chảy ngược, thần lực trong cơ thể hắn vốn đã không nhiều lại càng trở nên thưa thớt.

Dưới tác dụng của thời gian chảy ngược, giờ phút này thần lực còn lại trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn thậm chí không bằng lúc trọng thương liên tiếp ở Ma Giới, đừng nói đến thời kỳ hỗn độn ban đầu.

Chủ Thần thứ mười bốn chăn đứng thời gian chảy ngược của Bổn Tôn, bề ngoài nhìn rất huy hoàng, nhưng thật ra đã phải tiêu hao gần hết thần lực vốn đã không nhiều: "Chẳng lẽ đây chính là vận mệnh của ta sao? Thần lực… Ta cần thần lực!"

Ở đối diện, lực lượng thời gian chảy ngược trong cơ thể nhân loại áo trắng lại bắt đầu rục rịch. Trông thấy thời gian chảy ngược sắp phát động lần nữa, một loại cảm xúc vô cùng tuyệt vọng tràn ngập thể xác và tinh thần Chủ Thần thứ mười bốn. Chẳng lẽ đây chính là kết cục sao?

"Rắc!"

Thời gian đông cứng lỏng ra một chút. Thân thể Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn lay động. Thần lực tích lũy thời gian dài đằng đẵng trong cơ thể Bổn Tôn lại bừng lên, nhưng ngay lúc này biến hóa chợt xảy ra.

"Ầm!"

Bên ngoài Cửu U, một tia sét vàng tối đột nhiên bay đến, đánh vào Chủ Thần thứ mười bốn. Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt không biểu tình của Bổn Tôn cuối cùng đã xuất hiện vẻ chấn động. Tia sét này tuyệt đối không thể xuất hiện bây giờ, ít nhất trong ý thức của Bổn Tôn là hoàn toàn không tồn tại. Từ trong tia sét này, hắn cảm nhận được khí tức của một vị Chủ Thần ở thời không nguyên địa, đó là Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc.

"Ầm!"

Chỉ một ý niệm, tia sét ẩn chứa hắc ám thần lực thuần túy đã đánh vào trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn. Bổn Tôn quyết định thật nhanh, ánh sáng trắng lấp lánh trong bàn tay phải bắn ra, đánh về phía Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng đã không còn kịp.

- A!

Chủ Thần thứ mười bốn ngẩng đầu thét lớn một tiếng. Trong ánh mắt kinh ngạc của Bổn Tôn, khí tức trên người hắn nhanh chóng từ yếu ớt biến thành mạnh mẽ. Sau khi luồng thần lực xuất hiện ngang trời kia truyền vào trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn, lại trực tiếp tiến vào trong tinh thể hình thoi giữa trán hắn. Một luồng ánh sáng trắng từ trong viên thần cách thời gian tràn ra, bao trùm cả người hắn, lại thông qua cánh tay phải lan đến đến toàn thân Bổn Tôn.

"Ong!"

Cả người Bổn Tôn chấn động, sau đó dưới tác dụng của một lực lượng khó hiểu, hắn bỗng nhiên mất đi khống chế đối với lực lượng thời gian. Bổn Tôn chỉ cảm thấy hai tai nổ vang, sau đó một viên tinh thể hình thoi màu sắc rất nhạt ẩn sâu nơi trán bỗng hiện lên. Mất đi khống chế đối với lực lượng thời gian không chỉ có Bổn Tôn mà còn có Chủ Thần thứ mười bốn.

Đó là một cảm giác vô cùng xa lạ. Mặc dù tại hỗn độn ban đầu, lực lượng thời gian đã được giao cho Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng trước khi hắn hoàn toàn dung hợp với lực lượng thời gian thì đã bị bình hành pháp tắc ảnh hưởng. Nói cách khác, mặc dù lúc ban đầu sinh ra hắn đã được trao cho quyền lực và trách nhiệm nắm giữ lực lượng thời gian, nhưng lại chưa từng có bất kỳ kinh nghiệm nắm giữ thời gian nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Dưới thần lực hùng hậu chống đỡ, thời gian thần lực bắt đầu phát huy tác dụng. Nhưng vì Chủ Thần thứ mười bốn không có bất kỳ kinh nghiệm nắm giữ thời gian nào, thần cách thời gian đã tự động vận hành lực lượng thời gian duy nhất mà nó tiếp xúc được, đó là thời gian chảy ngược.

Trong hệ thống pháp tắc, khi hai viên thần cách tranh đoạt quyền khống chế cùng một pháp tắc, người mạnh hơn sẽ thắng.

Giữa trán Chủ Thần thứ mười bốn, thần cách thời gian bỗng bừng sáng, nhất thời áp đảo thần cách nhàn nhạt nơi trán Bổn Tôn.

Thời gian nghịch lưu tiếp tục phát động.

Thời gian chảy ngược, vùng đất Cửu U đột nhiên hóa thành một dòng sáng lướt qua bên cạnh hai người. Trong nháy mắt Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn đã biến mất khỏi Cửu U Ma Giới, dọc theo dòng sông thời gian tiếp tục chảy ngược, tiến về ngọn nguồn của thời gian.

Trong rất nhiều năng lực của thời gian, thời gian chảy ngược là thứ tiêu hao thần lực nhiều nhất. Với số lượng thần lực mà Bổn Tôn thông qua nhiều phương pháp thu thập được, dùng thời gian chảy ngược đưa Chủ Thần thứ mười bốn về thời đại bị phong ấn đã gần như là cực hạn của hắn. Thi triển một lần thời gian chảy ngược mạnh mẽ như vậy, hắn không thể nào tiếp tục được nữa, ít nhất là trước khi hắn thu thập đầy đủ thần lực bị tiêu hao. Nếu như Bổn Tôn có tình cảm phong phú thì nhất định sẽ kinh ngạc, không ngờ hắn lại có được cơ hội đi đến ngọn nguồn của thời gian như vậy.

Xuyên qua dòng nước thời gian, trở lại trước khi thần, ma và người sinh ra.

Ngược dòng thời gian tiến lên. Trong dòng sông thời gian mênh mông, Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn đã chứng kiến loài người, yêu ma và thiên sứ sinh ra, cũng tận mắt nhìn thấy cuộc chiến huy hoàng dài đằng đẵng giữa nghịch thần giả cổ xưa và chư thần trong hư không đen kịt vô tận, cuối cùng trở lại hỗn độn ban đầu lúc chư thần sinh ra.

Trời đất huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Khi Quang Minh chư thần sinh ra tại hải dương ánh sáng và Hắc Ám chư thần sinh ra tại vực sâu bóng tối ở đối diện, giữa hai thánh địa đó chính là nơi Chủ Thần thứ mười bốn sinh ra, hải dương hỗn độn.

Khi Bổn Tôn xuất hiện phía trên khoảng vũ trụ hư không mênh mông này, Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên biến mất trước người hắn. Bên dưới vang lên tiếng sóng biển, Bổn Tôn cúi đầu nhìn, chỉ thấy phía dưới là một phiến hải dương đen kịt vô biên vô tận, trôi nổi trong khoảng vũ trụ hư vô này. Một thân thể to lớn dài mấy chục vạn dặm giống như làm bằng sắt đen, lẳng lặng lơ lửng trong hải dương hỗn độn. Nước biển hỗn độn màu đen chảy qua trên người hắn. Người khổng lồ này yên tĩnh nằm trong hải dương hỗn độn, cánh tay to lớn như sắt đen đặt ở bên người. Phía trên hắn là Bổn Tôn mặc áo trắng nghiêng người nhìn xuống, trong khoảng không gian đen kịt này tỏ ra rất nổi bật. Từ xa nhìn lại, Bổn Tôn giống như một đóa hoa sen trắng nở rộ trong trời đất tối đen.

Bổn Tôn nghi hoặc liếc nhìn khu vực này. Đây là một nơi trong dòng sông thời gian mà hắn chưa bao giờ đến. Thời gian là một tồn tại rất đặc biệt, nếu như nói nó là một đường thẳng, vậy thì thời gian tương ứng với hỗn độn ban đầu chính là một vòng tròn nối tiếp với một đầu của đường thẳng này. Mặc dù Bổn Tôn có thể trôi nổi và di chuyển trên đường thẳng này, nhưng lại không có cách nào tiến vào vòng tròn.

Trong khoảng hư vô đen kịt này, Bổn Tôn nhẹ nhàng bước ra một bước. Tác dụng của thời gian chảy ngược chung quanh dường như đã biến mất.

Hàng tỉ không gian vẫn còn trong trạng thái biến hóa thành hình, không có yêu ma, không có loài người, đám nghịch thần giả cổ xưa cũng chưa xuất hiện. Trong khoảng vũ trụ hư không đen kịt này hoàn toàn yên tĩnh, Bổn Tôn dường như đã trở thành thứ duy nhất biết suy nghĩ và hành động trong đó. Cứ như vậy không biết qua bao lâu, đột nhiên…

"Ầm!"

Sâu trong vũ trụ truyền đến một trận tiếng vang lớn. Bổn Tôn đột nhiên quay đầu nhìn về nơi phát ra thanh âm. Xuyên qua tầng tầng không gian, tại một nơi khác trong vũ trụ hư vô đột nhiên xuất hiện một đoàn mây đen hỗn độn, bên trong phát ra hàng ngàn vạn khí tức. Những khí tức kia không hề mạnh mẽ, hiển nhiên đang còn trong thời kỳ thai nghén. Hơn nữa trong mây đen hỗn độn còn có nhiều khí tức khác đang được sinh ra.

Trong xa xăm, Bổn Tôn chợt có một sự hiểu ra. Nơi đó chính là Thái Cổ, đoàn mây đen kia chính là loài người Thái Cổ đang được sinh ra.

Ý niệm này vừa mới lướt qua trong đầu Bổn Tôn, biến hóa chợt xảy ra.

"Ầm ầm!"

Cả vũ trụ đột nhiên lắc lư kịch liệt, hệ thống pháp tắc và quy tắc bắt đầu hỗn loạn. Bổn Tôn còn chưa kịp phản ứng, sâu trong vũ trụ, từ trong bóng tối đột nhiên hiện lên một đoàn ánh sáng trắng chói mắt. Trong ánh sáng trắng kia ẩn chứa năng lượng vô cùng to lớn, so sánh với nó thì lực lượng của chư thần trong hải dương ánh sáng chỉ giống như con kiến. Chỉ trong khoảnh khắc, đoàn ánh sáng trắng rợp trời kín đất kia đã kéo đến, vượt qua tầng tầng hư không, bay vào trong hỗn độn bên dưới Bổn Tôn.

"Rắc rắc!"

Trong nháy mắt, hải dương mênh mông trôi nổi trong bóng tối đã bị chia làm nhiều phần. Người khổng lồ cao mấy chục vạn cây số, lẳng lặng nằm trên bề mặt hải dương, lúc này đột nhiên mở mắt ra, hét lên một tiếng cực kỳ oán hận.

- Gào!

Tiếng hét ngập tràn khí tức oán hận mạnh mẽ xuyên qua toàn bộ vũ trụ, làm cho vực sâu bóng tối và hải dương ánh sáng ở xa xôi đều chấn động. Bên trong hải dương, oán khí của người khổng lồ màu đen vô cùng dày đặc, chỉ riêng oán khí trên người hắn đã khiến Bổn Tôn phải lùi ra xa.

"Đùng!"

Vô số tia chớp lập lòe, màu đen và màu trắng hóa thành từng mảng đan vào với nhau, nhanh chóng lan tràn trong hư vô đen kịt. Không gian nơi hải dương hỗn độn đã hoàn toàn biến thành trung tâm một cơn bão táp, ánh chớp chiếu rọi lên người Bổn Tôn khiến cho khuôn mặt trắng nõn của hắn lúc sáng lúc tối.

"Rắc rắc!"

Một vết nứt to lớn xuất hiện trên cổ người khổng lồ bên dưới, thân thể dài mấy chục vạn cây số bỗng chia ra làm hai. Đồng thời dưới công kích của của ánh sáng trắng mạnh mẽ kinh khủng kia, khí tức của người khổng lồ không nhìn thấy đầu cuối nhanh chóng suy yếu đi. Bổn Tôn đang định yên tĩnh quan sát tình hình phát triển, đột nhiên bốn phía trở nên mơ hồ. Trước mắt chợt có một bóng đen nhoáng lên, Chủ Thần thứ mười bốn đã biến mất lúc trước lại đột ngột xuất hiện trước mặt hắn. Vừa nhìn thấy đối phương, Bổn Tôn lập tức cảm nhận được có gì đó không phù hợp. Hắn cảm nhận được Chủ Thần thứ mười bốn xuất hiện trước mặt dường như đã xảy ra biến hóa gì rất lớn. So với trước đây, giờ phút này khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn rất âm trầm, còn có sự bình tĩnh, hoàn toàn không có oán khí mãnh liệt như lúc trước. Một cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng, nhưng không đợi Bổn Tôn suy nghĩ, cảnh vật bốn phía đã tối sầm lại, bánh xe thời gian lại tiếp tục chuyển động.

Không có lực lượng nghịch chuyển thời gian, Bổn Tôn không thể tiếp tục ở lại ngọn nguồn thời gian này. Dòng sông thời gian mênh mông bao bọc Chủ Thần thứ mười bốn và Bổn Tôn, nhanh chóng chảy về phía trước. Trong nháy mắt, bọn họ một lần nữa trải qua những sự kiện lịch sử xảy ra khi thời gian chảy ngược, những hình ảnh lần lượt thoáng qua bên cạnh hai người.

Khi thời gian trôi qua thật nhanh, một lần đi qua Cửu U Ma Giới, bên trong dòng sông thời gian, Chủ Thần thứ mười bốn vẫn luôn bất động đột nhiên ngẩng đầu lên, một bàn tay như tia chớp đánh vào trên ngực Bổn Tôn đã hao hết thần lực, lúc này cực kỳ suy yếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.